Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 44: 44: Không Có Việc Nhờ Sẽ Chẳng Đến Tìm



Người nhà họ Đinh bị mắng té tát nên lại vội vã chạy hết đi ngay.

Đinh Quốc Cường là chạy nhanh nhất, vì sợ bác mình lại nổi điên lên tiếp.

Hồ Tiểu Chiêu định nhân hỗn loạn rồi chuồn, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Từ Vọng Đức túm cổ áo.

Giờ Đinh Kim Lộc đang nguy kịch, sao có thể thả kẻ gây tội đi được.

Một khi bệnh nhân có mệnh hệ gì thì Hồ Tiểu Chiêu sẽ phải chịu mọi trách nhiệm.


Suốt nãy giờ, Trương Khải vẫn đi cùng Tần Khải để xin lỗi anh.

Sau khi đi xa khỏi bệnh viện, cuối cùng Tần Khải mới mỉm cười, bấy giờ Trương Khải mới thở phào một hơi.

Trương Khải cứ tưởng Tần Khải đã nổi giận, nhưng thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ, Tần Khải chẳng hề để tâm.

Tần Khải đã gặp nhiều tình huống kiểu này nên cũng quen rồi.

Huống hồ, anh tin chắc là cùng lắm nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ đến cầu xin mình.

Đến lúc đó, có cứu chữa cho bệnh nhân hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của anh.

Anh lắc đầu rồi quẳng chuyện này ra khỏi tâm trí.

Anh ngâm nga một điệu nhạc, sau đó đủng đỉnh đi ra bên ngoài.

Họ không cần anh điều trị thì càng tốt, so với chữa bệnh cho Đinh Kim Lộc, anh thà đến tập đoàn Triệu Thị xem Triệu Băng Linh làm việc cho thích mắt còn hơn.

Tuy cô chủ nhà họ Triệu hơi kiêu căng lạnh lùng, nhưng từ gương mặt đến dáng người đều không chê vào đâu được.

Quyết vậy xong, anh vừa định đi thì có một tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Tần Khải không thèm nhìn mà lập tức rụt chân theo bản năng rồi lùi lại.

Một chiếc Maserati màu đỏ tươi gần như đỗ sát vào người anh.

Sau đó đến một cú trượt bánh sau sát vào người Tần Khải.

Anh nhíu mày, tuy trông hơi bết bát, nhưng vẫn né được.

Nhưng nếu đổi là người khác thì khéo đã bị xe cán qua người rồi.

Chiếc xe dừng lại rồi hạ cửa kính xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Bà chủ Hứa, rất mong được kiến thiết đế quốc giải trí với em

Đập vào mắt Tần Khải chính là gương mặt đắc ý của Vương Dao.

“Bà tôi bảo anh giỏi lắm, nhưng tôi thấy cũng bình thường thôi, chẳng ra sao cả!”, Vương Dao liếc mắt nhìn Tần Khải với vẻ coi thường.

Tần Khải vuốt ngực cho bớt cơn giận.

Nếu không nể Vương Dao là phụ nữ, đã thế trông cũng xinh đẹp thì chắc chắn anh đã tiến lên tát cho cô ta vài cái rồi.

Tốt nhất phải đánh cho mẹ cô ta không nhận ra con nữa mới hay.

Cô ta phóng xe như điên chỉ để thử thân thủ của anh ư?
Đúng là đắc tội với ai cũng được nhưng phải trừ phụ nữ ra, nhất là phụ nữ biết lái xe, vì nguy hiểm luôn rình rập.

Tần Khải bước về phía xe rồi gần như dính sát mặt mình vào mặt Vương Dao.

“Này chị gái, theo logic của cô thì hình như tôi cần cảm ơn cô vì cô không lái xe tăng, không thì bây giờ chúng ta đâu còn cơ hội nói chuyện tình cảm với nhau nữa rồi”.

Tần Khải nói chuyện chẳng hề nể nang, ngữ phí cũng sặc mùi thuốc súng.

Vương Dao lập tức rụt người về phía sau để tránh xa Tần Khải, sau đó mới liên tục vặn lại anh với vẻ chê bôi: “Biến, ai thèm nói chuyện tình cảm với anh! Tránh xa xe của tôi ra!”
Hai người vừa sáp lại gần nhau thì mặt của Vương Dao đã đỏ lựng.

Tuy cô ta rất nóng tính, nhưng từ nhỏ đã sống trong vinh hoa, làm gì có người đàn ông nào dám áp sát rồi nói chuyện với cô ta theo kiểu đó?
Cô ta chợt nhớ tới cảnh lần trước bị Tần Khải đánh, sau đó lập tức chỉ muốn tát cho anh một cái.

“Thôi, phụ nữ với tiểu nhân là khó đào tạo nhất, tôi cãi lý với cô có khác nào đàn gảy tai trâu đâu”, Tần Khải phủi tay, sau đó lùi lại, tránh xa khỏi chiếc xe.

Cô hai nhà họ Vương này cũng chẳng phải người dễ dây vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh bảo ai là tiểu nhân, ai khó đào tạo! Tần Khải, có giỏi anh nói lại thử coi, xem tôi có xé rách mồm anh ra không!”
Vương Dao mở cửa xe ra rồi bước xuống trên đôi giày cao gót.

Cô ta giơ hai tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ chuẩn bị mắng nhiếc.

Vương Dao cũng tức đến phát điên, cô ta cũng không biết mình bị làm sao mà hễ gặp Tần Khải là hoàn toàn mất kiểm soát.

Hôm nay, cô ta đã cố ý mặc quần sooc bò, phối với áo phông ôm sát cùng mũ lưỡi trai để trông trẻ trung năng động.

Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác đáng yêu.

Tần Khải vốn đang bực, nhưng khi thấy dáng người bốc lửa của Vương Dao thì cơn giận đã trôi đi đâu hết cả.

Anh nhìn từ cặp đùi của cô ta lên trên rồi ngạc nhiên phát hiện ra rằng dáng người của cô nàng này cũng không thua gì cô vợ hờ của mình cả.

Nếu bắt buộc phải so sánh thì Tần Khải phải nhận xét là ai cũng có ưu điểm riêng.

Phát hiện ra ánh nhìn kỳ lạ của Tần Khải, Vương Dao lập tức đỏ mặt.

Cô ta bắt đầu thấy hối hận khi ăn mặc kiểu này, tự dưng khiến Tần Khải được rửa mắt.

“Có khó đào tạo hay không thì sao cô biết được, hay là… chúng ta về nhà tôi rồi thực hành xem sao đi.

Vì chỉ có thực hành mới là cách duy nhất kiểm chứng tính đúng đắn của sự việc”, Tần Khải chớp mắt rồi nói với vẻ rất nghiêm túc.

“Thực hành cái con khỉ, ai thèm!”
Vương Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay lại xe.

Thấy đã doạ được cô ta, Tần Khải thở phào một hơi.

Anh chẳng ngại đấu võ mồm, khổ cái chỗ này hơi nhiều người qua kẻ lại.

Chẳng may anh chọc cho Vương Dao khóc thì mỗi người đi qua phỉ nhổ cho anh một phát thôi cũng đủ làm anh chết đuối rồi.

Hảo hán không ham cái lợi trước mắt, Tần Khải không phải tên ngốc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 132: Ba sợi rễ

Còn chuyện Vương Dao cố tình lái xe đâm anh thì thôi anh bỏ qua, tạm thời cứ ghi vào sổ tay thù vặt rồi mai này tính sổ sau.

“Lên xe, hôm nay chẳng qua là bà tôi bắt tôi dẫn anh về thôi, chứ tôi chẳng rảnh mà đến gặp anh đâu”.

Sau khi ngồi lại vào trong xe, Vương Dao đã nhới tới chuyện chính.

Ban nãy tức quá, suýt nữa cô ta đã quên nhiệm vụ của mình.

“Ra là thế à? Chậc chậc… nếu thời gian của cô quý thế thì tôi khuyên đừng nên lãng phí”.

Tần Khải đảo mắt rồi cười hì hì nhìn Vương Dao.

Không có chuyện nhờ vả thì đã chẳng đến tìm!
Vương Dao chủ động đến tìm Tần Khải khiến anh thấy rất lạ, giờ thì biết đáp án rồi.

“Tôi… anh muốn chọc cho tôi tức chết đúng không?”
Vương Dao đập tay vào vô lăng, cố nhịn cảm giác muốn đánh người.

Bà nội cô ta là ai chứ, Tần Khải được bà mời đến chính là vinh hạnh của anh, thế mà anh dám từ chối à?
Anh tưởng cô ta không dám đánh anh chắc?
“Ờ… thật ra muốn tôi đi thì cũng được thôi”.

Tần Khải vuốt cằm rồi tỏ vẻ đắn đo.

Vương Dao lập tức có vẻ mong chờ.

Cô ta đã hứa với bà mình trước khi đi rồi, ai dè giờ Tần Khải lại không nể mặt.

“Hay cô xuống xe đi để tôi ngắm tiếp, sau đó tôi sẽ suy nghĩ”.

Tần Khải xoa tay với vẻ cười cợt.

“Tần Khải, anh chán sống rồi đúng không?”
Vương Dao nghiến răng kèn kẹt, mặt đỏ đến tận mang tai.

Biết rõ Tần Khải đang đùa, nhưng cô ta vẫn xấu hổ.

“Không được thì thôi, thật ra tôi cũng không muốn xem lắm đâu, chào nhé”, Tần Khải xua tay rồi cất bước định bỏ đi.

“Đứng lại, anh đứng lại ngay cho tôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa?”, Vương Dao cuống lên rồi chọn thoả hiệp.

Nhưng ánh mắt của cô ta thì như muốn giết người và ăn tươi nuốt sống Tần Khải.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.