Xe ngựa đi khoảng nửa canh giờ thì đến trước cửa tiệm son phấn mới mở của Diệp Thanh Ngô, hai người xuống xe, đi vào trong tiệm.
Vừa đi được vài bước, Xuân Chi đã vội vàng đuổi theo, chỉ về phía xa xa, giọng nói đầy kinh hỉ: “Cô nương, mau nhìn xem, đó là Bạch công tử.”
Diệp Thanh Ngô trước kia chưa từng gặp vị Bạch công tử này, nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trước cửa trà lâu có một nam tử bước ra, nàng hỏi: “Ngươi chắc chắn là hắn?”
Xuân Chi liên tục gật đầu: “Bạch công tử là ân nhân cứu mạng của nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Cô nương, nô tỳ muốn đến cảm tạ Bạch công tử.”
Vị Bạch công tử này đã cứu mạng Xuân Chi, lại còn giúp nàng một phen, Diệp Thanh Ngô sau khi hồi kinh cũng luôn tìm kiếm tin tức nhưng không có kết quả, bây giờ gặp được, tự nhiên phải đích thân cảm tạ, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó, nàng nhìn Diệp Mạt Sơ: “Mạt Nhi, vị Bạch công tử kia trước đây nói là được bạn cũ của muội nhờ vả đến thăm tỷ, muội có quen hắn không?”
Diệp Mạt Sơ nhìn Tức Bạch ở phía xa, có chút khó tin: “A tỷ, hắn là Tức Bạch, là người hầu bên cạnh Chu Hoài Lâm.”
Diệp Thanh Ngô cũng rất kinh ngạc: “Thật không ngờ lại là người bên cạnh Chu Hoài Lâm.”
Diệp Mạt Sơ gật đầu: “Muội cũng không ngờ tới.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tức Bạch đã đi tới bên cạnh một chiếc xe ngựa, không biết nói gì đó qua cửa sổ, trên xe ngựa bước xuống một người, chính là Chu Hoài Lâm.
Chu Hoài Lâm vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Diệp Mạt Sơ, hắn dừng bước, nhìn chằm chằm về phía này.
Diệp Mạt Sơ yên lặng nhìn lại.
Diệp Thanh Ngô quan sát sắc mặt Diệp Mạt Sơ, liền đoán người kia là Chu Hoài Lâm. Nàng nhớ tới tính tình thất thường của Thân vương, liền thay đổi chủ ý: “Nếu Chu Hoài Lâm đã giấu kín lâu như vậy, chắc hẳn là hắn không muốn muội biết, nếu đã vậy, chúng ta cứ giả vờ như không biết, không cần phải cảm tạ nữa.”
Nói xong, nàng nắm tay Diệp Mạt Sơ, định quay vào trong tiệm.
Nhưng Diệp Mạt Sơ lại lắc đầu: “A tỷ, nếu không biết thì thôi, bây giờ đã biết rồi, muội vẫn muốn đích thân đến cảm tạ hắn.”
Diệp Thanh Ngô thấy muội muội quang minh lỗi lạc, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: “Cũng được, vậy tỷ đi cùng muội.”
Hai người đi tới, Chu Hoài Lâm trầm mặc một lát rồi hành lễ với Diệp Mạt Sơ: “Hạ quan tham kiến Thân vương phi.”
Diệp Mạt Sơ gật đầu: “Chu đại nhân không cần đa lễ.”
Chu Hoài Lâm đứng thẳng người, chắp tay với Diệp Thanh Ngô: “Diệp đại cô nương vạn an.”
Diệp Thanh Ngô đáp lễ: “Trước đây Chu đại nhân phái Bạch công tử đến Huy Châu một chuyến, đã cứu nha hoàn của ta, cũng giúp ta một việc lớn, ở đây đa tạ.”
Xuân Chi hành lễ với Tức Bạch và Chu Hoài Lâm: “Đa tạ ân cứu mạng.”
“Chuyện nhỏ, không cần cảm tạ.” Chu Hoài Lâm nói xong, liếc mắt nhìn Tức Bạch, Tức Bạch vội vàng tiến lên đỡ Xuân Chi dậy.
Chu Hoài Lâm trò chuyện với Diệp Thanh Ngô, nhưng ánh mắt lại luôn dừng trên mặt Diệp Mạt Sơ, đợi Xuân Chi đứng dậy, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi từ hôn, tuy chỉ mới hơn một năm, nhưng mọi thứ đã thay đổi, hắn không biết nên nói gì.
Diệp Mạt Sơ lại không cảm thấy có gì, mỉm cười với hắn, ánh mắt trong sáng, chân thành cảm kích: “Chu đại nhân, đa tạ ngài, nếu sau này có việc gì mà muội và A tỷ có thể giúp được, ngài cứ nói.”
Nhìn nữ tử tuy đã lấy chồng nhưng cử chỉ vẫn mang theo nét ngây thơ của thiếu nữ, trong lòng Chu Hoài Lâm cảm thấy buồn vui lẫn lộn.
Hắn cười cười, không đáp lời.
Lời cảm tạ đã nói ra, không còn chủ đề nào nữa, Diệp Mạt Sơ khoác tay Diệp Thanh Ngô, gật đầu với Chu Hoài Lâm, cáo từ rời đi.
Chờ hai người vào tiệm son phấn, Diệp Thanh Ngô mới nhỏ giọng hỏi: “Muội thật sự không còn oán hận hắn nữa?”
Diệp Mạt Sơ lắc đầu, không hề để tâm: “Có gì mà phải oán hận, nếu không phải hắn từ hôn với muội, bây giờ muội cũng không thể ở bên Thừa Uyên ca ca, Thừa Uyên ca ca của muội đẹp trai hơn hắn nhiều.”
Diệp Thanh Ngô bật cười: “Nhìn bộ dạng đắc ý của muội kìa.”
Diệp Mạt Sơ cũng cười, sau đó nhìn xung quanh, thấy gần đó không có ai, mới ghé sát vào, che miệng nói nhỏ: “A tỷ, muội nghe nói, Chu Hoài Lâm sau khi thành thân sống rất không hạnh phúc, hình như mấy hôm trước Thanh Nguyệt Quận chúa còn làm ầm ĩ ở Chu gia, đẩy cả Chu phu nhân ngã xuống, Chu Hoài Lâm còn chạy tới cửa Càn Thanh cung quỳ xin Hoàng thượng ban cho bọn họ hòa ly nữa.”
Diệp Thanh Ngô đánh giá sắc mặt muội muội, không chắc chắn hỏi: “Mạt Nhi, muội đang hả hê đấy à?”
Diệp Mạt Sơ trợn trắng mắt: “Muội hả hê cái gì chứ, hắn sống tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến muội, muội chỉ thấy thương cho Chu phu nhân, một phu nhân tốt như vậy, lại gặp phải một người con dâu như thế.”
“Cũng đúng.” Diệp Thanh Ngô cũng cảm khái: “Chỉ là duyên phận do trời định, ai cũng không thể thay đổi. Thôi, đừng nói đến những người không liên quan nữa, tỷ dẫn muội xem hàng mới bên này.”
Diệp Mạt Sơ gật đầu, xoa xoa tay, hào hứng nói: “A tỷ, muội muốn lấy nhiều thêm mấy hộp, hôm nay muội không mang đủ bạc, ghi nợ trước nhé.”
Diệp Thanh Ngô véo má nàng: “Ghi nợ cái đầu nhỏ của muội, tiệm của tỷ chính là tiệm của muội, muội là nhị đương gia, muốn lấy bao nhiêu thì tự đi lấy.”
Diệp Mạt Sơ cười khúc khích, nhảy xuống khỏi ghế, chạy đi xem son phấn.
—
Ngày hôm sau, Úc Thừa Uyên hồi phủ lúc hoàng hôn, Diệp Mạt Sơ vui vẻ chạy ra đón hắn, hắn nắm tay nàng đi vào trong, nhưng lại không nói gì nhiều, vẻ mặt có vẻ không vui.
Diệp Mạt Sơ tưởng hắn gặp chuyện không thuận lợi trong công việc, cũng không nói gì, kéo hắn vào phòng, hầu hạ hắn rửa mặt lau tay, sau đó sai người dọn cơm.
Suốt bữa cơm, Úc Thừa Uyên cũng không nói một lời, buông bát đũa uống một chén trà, ngồi thêm một lúc rồi đi thẳng vào thư phòng, mãi đến tận khuya mới quay lại, lúc này Diệp Mạt Sơ đã tắm rửa xong lên giường.
Úc Thừa Uyên đứng bên giường nhìn một chút, rồi quay người đi vào phòng tắm.
Rất nhanh sau đó, hắn trở ra với vẻ ngoài sảng khoái, vén chăn lên giường.
Diệp Mạt Sơ vốn tưởng rằng hai ngày không gặp, hắn sẽ giống như trước đây, như quỷ c.h.ế.t đói vồ lấy nàng.
Nhưng nàng hồi hộp chờ đợi một lúc, người đàn ông kia lại nằm im như khúc gỗ.
Diệp Mạt Sơ không biết hắn đang giở trò gì, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn: “Thừa Uyên ca ca, chàng có tâm sự gì sao?”
Úc Thừa Uyên tiếp tục nằm im: “Không có, đừng suy nghĩ lung tung.”
Diệp Mạt Sơ duỗi một chân ra, giả vờ vô tình chạm vào chân hắn. Nếu là trước đây, hắn đã sớm nắm lấy, thuận thế kéo nàng vào lòng.
Kết quả tối nay, tên c.h.ế.t tiệt này không biết bị làm sao, tuy có nắm lấy mắt cá chân nàng, nhưng lại nhẹ nhàng đặt nó trở lại giường.
Chủ động câu dẫn mà bị từ chối, Diệp Mạt Sơ cảm thấy mất mặt, lập tức nổi giận, giơ chân đạp vào chân hắn: “Úc Thừa Uyên, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, có chuyện gì thì nói thẳng ra, tối nay chàng lại giở trò gì vậy?”