Diệp Mạt Sơ đợi một lát, thật sự thấy buồn chán, chậm rãi kéo áo choàng xuống, lộ ra đôi mắt.
Nàng len lén đánh giá người đàn ông đang yên lặng đọc sách. Rèm cửa sổ bên phía hắn được cuốn lên một nửa, ánh nắng chiếu vào, khuôn mặt hắn nửa sáng nửa tối, càng làm cho ngũ quan của hắn thêm phần sâu thẳm, góc cạnh rõ ràng, cứng cáp, mang theo khí chất cao quý và xa cách.
Trong đầu Diệp Mạt Sơ đột nhiên hiện lên một từ, khuynh quốc khuynh thành.
Hình như nhận ra ánh mắt của nàng, Úc Thừa Uyên ngẩng đầu lên nhìn sang.
Ánh mắt rơi vào đôi mắt đào hoa sâu thẳm như đầm nước kia, trong lòng Diệp Mạt Sơ bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng kéo áo choàng, che kín đầu.
Úc Thừa Uyên khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo áo choàng: “Lộ đầu ra, đừng tự mình bọc kín mít như vậy.”
Bị bắt gặp đang lén nhìn, Diệp Mạt Sơ hơi xấu hổ, nắm chặt áo choàng không buông tay.
Úc Thừa Uyên nhẹ nhàng kéo hai cái nhưng không kéo được, bất đắc dĩ buông tay, đặt sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Ngủ ngon một giấc đi, ta đi cưỡi ngựa.”
Nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, Diệp Mạt Sơ thò đầu ra, thấy người quả thật đã đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ ập đến, nàng nhanh chóng mơ màng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Một giấc tỉnh dậy, liền thấy Úc Thừa Uyên không biết đã trở về từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào thành xe ngồi một bên, cũng nhắm mắt.
Diệp Mạt Sơ đứng dậy đi giày, ngồi đối diện Úc Thừa Uyên, đưa tay kéo nhẹ tay áo hắn.
Úc Thừa Uyên mở mắt, “Tỉnh rồi?”
Diệp Mạt Sơ gật đầu, chỉ vào giường nằm: “Huynh qua giường nằm nghỉ ngơi đi, ngồi như vậy mỏi lắm.”
Úc Thừa Uyên thấy nàng ngủ đến hai má đỏ bừng, tinh thần rất tốt, cũng không từ chối, dịch người sang, nằm nghiêng trên giường nằm, một cái chân dài cứ thế buông thõng bên mép giường.
Gối đầu thiếu nữ vừa ngủ qua mang theo một mùi hương nhàn nhạt, khóe miệng Úc Thừa Uyên khẽ cong lên. Tiểu cô nương vẫn luôn kỹ tính như vậy, chỉ không biết bây giờ đang dùng hoa gì gội đầu.
Mặt trời đã ngả về tây, trời se lạnh, Diệp Mạt Sơ sợ hắn bị lạnh, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, kéo áo choàng đắp lên người hắn.
Sau đó ngồi trở lại, ghé vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, ngẩn người.
—
Chu phủ.
Trưởng sử phủ Dật vương vừa đi, Chu Hoài Lâm liền đập vỡ chén trà, khuôn mặt tuấn tú âm trầm.
Tức Bạch gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ, sau đó dâng một chén trà, “Lang quân, vì sao lại tức giận?”
Chu Hoài Lâm nắm chặt tay, khẽ run, khó khăn lên tiếng: “Tức Bạch, nàng đã đính hôn rồi, Hoàng thượng ban hôn cho nàng và Thân Vương.”
【Chương mười bốn: Tiểu bạch nhãn lang】
Tức Bạch ngẩn người, sau đó hiểu ra, đây hẳn là do trưởng sử phủ Dật vương nói.
Hắn suy nghĩ một lúc, mở miệng khuyên nhủ: “Lang quân, đó là Hoàng thượng ban hôn, bất kể Diệp nhị tiểu thư có bằng lòng hay không, đều phải tiếp chỉ.”
Giọng Chu Hoài Lâm có chút khàn: “Ta biết, ta chỉ là…”
Lời Chu Hoài Lâm nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Tức Bạch quan sát sắc mặt Chu Hoài Lâm, suy đoán tâm tư của hắn, lựa lời khuyên nhủ: “Tiểu nhân biết ngài vẫn còn luyến tiếc, nhưng lang quân, Diệp nhị tiểu thư sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, hôn sự bên phủ Dật vương cũng đã nói rõ, ngài vẫn nên dứt khoát thì hơn.”
Chu Hoài Lâm cười khổ.
Hắn cũng muốn dứt khoát.
Chủ tớ hai người im lặng hồi lâu, Chu Hoài Lâm thở dài một hơi: “Phải, Thân Vương hôm nay đã đến phủ Thành An Hầu cầu hôn, lại cùng nàng lên đường đến Huy Châu, giờ này, chắc hẳn bọn họ đã ra khỏi thành rồi.”
”Nhanh như vậy.” Tức Bạch kinh ngạc, lại hỏi: “Lang quân, ngài nói hôn sự này có phải là phủ Dật vương vì muốn cho ngài đoạn tuyệt ý niệm, ở sau lưng giật dây hay không?”
Chu Hoài Lâm cười khẩy một tiếng: “Dật vương không có bản lĩnh đó.”
Tức Bạch nghĩ cũng đúng, Dật vương tên ăn chơi trác táng, nhát gan sợ mạnh đó, cũng chỉ dám ỷ thế bức ép Chu gia bọn họ, một hàn môn sa sút.
Hắn gật đầu: “Cũng đúng, Thân Vương ngay cả hôn sự do Hoàng thượng ban cũng dám từ chối, huống chi là bị Dật vương nắm trong tay.”
Nói xong thở dài: “Nếu lão thái gia còn làm thừa tướng, Dật vương cũng vạn lần không dám đối xử với Chu phủ chúng ta như vậy.”
Chu Hoài Lâm lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia hung ác: “Không, chỉ trách ta vô dụng, trong tay không có quyền thế, mới để người khác ức h.i.ế.p lên đầu.”
Hai người lại im lặng.
Một lát sau, Tức Bạch lại hỏi: “Lang quân, Thân Vương cùng Diệp nhị tiểu thư đến Huy Châu, vậy tiểu nhân có còn cần đi nữa không?”
Chu Hoài Lâm không do dự: “Ngươi vẫn nên đến đó xem thử. Gần đây phía Nam loạn lạc, Thân Vương đi gấp gáp như vậy, có lẽ là mượn cớ này đi làm việc, có thể không rảnh để ý đến nàng.”
Tức Bạch lại hỏi: “Vậy nếu Thân Vương ra tay thì sao?”
Chu Hoài Lâm im lặng một lát, nói: “Vậy thì ngươi không cần để ý tới.”
Tức Bạch đáp: “Vậy tiểu nhân xin phép lên đường.”
—