Nghe thấy giọng nói xa lạ của nam tử, Diệp Thanh Ngô và Xuân Chi đều sửng sốt. Hai người nhìn nhau, lại lặng lẽ tiến về phía trước vài bước, đến gần cửa sổ hơn. Diệp Thanh Ngô mới khẽ hỏi: “Ai ở ngoài cửa sổ vậy?”
Nam tử thấp giọng đáp: “Tại hạ được người nhờ vả, đến đây thăm hỏi, không biết Diệp đại cô nương có khỏe không?”
Diệp Thanh Ngô nắm chặt con d.a.o găm trong tay, vẻ mặt cảnh giác: “Nếu là thăm hỏi, sao lại lén lút, đêm hôm khuya khoắt đến đây?”
Người nọ đáp: “Sự tình có nguyên do, không tiện ban ngày ghé thăm.”
Diệp Thanh Ngô truy hỏi: “Ai bảo ngươi đến?”
Người nọ dựa theo lời Chu Hoài Lâm đã dặn dò trước đó, đáp: “Chủ nhân của tại hạ có quen biết với Diệp nhị cô nương, thấy Diệp nhị cô nương thực sự lo lắng cho cô nương, nên đã phái tại hạ đến đây.”
Người này là do Mạt Nhi sai đến?
Diệp Thanh Ngô vừa mừng vừa lo, muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của Mạt Nhi, nhưng không biết rõ lai lịch người đến, sợ bị gài bẫy, nên quyết định dò hỏi trước: “Không biết chủ nhân của ngươi là ai?”
Người nọ đáp: “Xin lỗi, thân phận chủ nhân của tại hạ không tiện tiết lộ, mong cô nương lượng thứ. Nếu Diệp đại cô nương có gì cần giúp đỡ, cứ nói thẳng với tại hạ, tại hạ nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”
Tuy không hiểu vì sao người này đã đến tận cửa thăm hỏi, lại che giấu thân phận kỹ càng như vậy, nhưng Diệp Thanh Ngô nhận thấy hắn không có ác ý. Tuy nhiên, nàng cũng sẽ không kể lể hoàn cảnh khó khăn của mình cho người mới gặp lần đầu.
Huống chi, hắn là do bằng hữu của Mạt Nhi phái đến, nàng càng không thể nói, kẻo sau này Mạt Nhi biết được, lại thêm lo lắng.
“Ta ở đây mọi chuyện đều tốt.” Diệp Thanh Ngô đáp qua loa, rồi lại hỏi: “Chỉ là không biết muội muội ta hiện giờ thế nào, ở nhà hay ở nơi nào?”
Người nọ đáp: “Diệp nhị cô nương đang trên đường đến Huy Châu.”
Diệp Thanh Ngô kinh ngạc vô cùng, ba bước thành hai bước đến bên cửa sổ, không còn để ý đến khách sáo nữa, giọng điệu lo lắng hỏi: “Mạt Nhi đến Huy Châu? Muội ấy đến một mình? Hiện giờ đến nơi nào rồi?”
Người nọ đáp: “Diệp nhị cô nương cùng Thân vương điện hạ, chắc không bao lâu nữa sẽ đến nơi.”
Không phải một mình là tốt rồi. Diệp Thanh Ngô gật đầu, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ: “Muội muội ta sao lại đi cùng Thân vương?”
Đầu năm nay, trong bức thư Mạt Nhi gửi cho nàng, còn phàn nàn về Thân vương, nói muội ấy và Chu Hoài Lâm đi dạo hội đèn Tết Nguyên Tiêu, vô tình gặp Thân vương, muội ấy chào hỏi hắn, còn giới thiệu Chu Hoài Lâm cho hắn, kết quả Thân vương không hề liếc nhìn Chu Hoài Lâm, chỉ lạnh lùng gật đầu với muội ấy, rồi quay người bỏ đi.
Mạt Nhi còn nói, lần này muội ấy đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Thân vương, kiên quyết không qua lại với hắn nữa, nói lần sau gặp lại hắn, muội ấy sẽ coi như không nhìn thấy, nếu còn chào hỏi hắn nữa, muội ấy chính là chó con.
Tuy không biết vì sao hai người vốn tốt đẹp lại náo loạn đến mức đó, nhưng Tết Nguyên Tiêu mới qua bao lâu, hai người đã làm lành rồi?
Diệp Thanh Ngô đầy bụng nghi hoặc, im lặng chờ câu trả lời từ bên ngoài.
Khi Thân vương đến Thành An hầu phủ cầu hôn, hắn mang theo người của Lễ Bộ, gõ trống khua chiêng, phô trương rất lớn. Việc hai người đính hôn, lúc người nọ rời kinh đã truyền khắp kinh thành.
Người nọ cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, bèn nói thật: “Hoàng thượng đã ban hôn cho Thân vương và Diệp nhị cô nương, ngay ngày ban hôn, hai người đã cùng nhau đến Huy Châu.”
Diệp Thanh Ngô kinh ngạc đến ngây người, hồi lâu không nói nên lời.
Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Một cục bột nhỏ mũm mĩm bò trên lưng thiếu niên cười khúc khích, cuộn tròn trong lòng thiếu niên khóc oa oa, ngồi trên vai thiếu niên nhai kẹo hồ lô, không chỉ làm rơi vụn kẹo đầy đầu hắn, mà còn vì muốn lấy vụn kẹo, giật mất mấy sợi tóc của hắn…
Thiếu niên đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, ngoại trừ thỉnh thoảng thở dài già dặn ra, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, mặc cho tiểu quỷ kia làm loạn trên người hắn.
Hai người này vốn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, sau đó lại cãi nhau, muốn đoạn tuyệt quan hệ, sao lại đột nhiên đính hôn?
Thấy trong phòng hồi lâu không có tiếng động, người nọ khẽ hỏi: “Diệp đại cô nương?”
Diệp Thanh Ngô hoàn hồn, định hỏi người ngoài kia có biết vì sao Hoàng thượng lại ban hôn cho hai người hay không, nhưng lại nghĩ, chi bằng đợi vài ngày nữa Mạt Nhi đến rồi hỏi trực tiếp bọn họ, nên thôi, chỉ hỏi: “Nếu muội muội ta đã đích thân đến Huy Châu, vậy sao ngươi lại phải vất vả chạy một chuyến này?”
Người nọ im lặng.
Lang quân nhà hắn biết rõ Thân vương đã đến Huy Châu, biết rõ sai hắn đến cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn phái hắn chạy một chuyến này, đó là vì lang quân nhà hắn cảm thấy áy náy với Diệp nhị cô nương, muốn làm chút gì đó để bù đắp.
Nhưng những lời này, hắn không thể nói ra.
Hắn thậm chí không dám nói rõ thân phận thật của mình, hắn sợ Diệp đại cô nương nổi giận, xông ra mắng hắn và lang quân nhà hắn một trận.
Người nọ suy nghĩ một lát, nói dối: “Lúc tại hạ xuất phát, vẫn chưa biết Diệp nhị cô nương cũng sẽ đến.”
Như vậy thì hợp lý rồi, Diệp Thanh Ngô lại hỏi: “Không biết muội muội ta đã nói gì với chủ nhân nhà ngươi, mà lại khiến ngươi phải lặn lội đường xa đến đây?”
Người nọ thành thật đáp: “Diệp nhị cô nương nói với chủ nhân nhà tại hạ rằng, bên cô nương e là có chút phiền phức.”
“Ta có phiền phức?” Diệp Thanh Ngô nhíu mày.
Hạ Anh điềm tĩnh chu đáo, trước khi ra ngoài, nàng đã nhiều lần dặn dò, không được nói chuyện nàng ở Nghiêm gia cho Mạt Nhi biết, theo lý mà nói, Mạt Nhi không nên biết nàng gặp phiền phức mới đúng.
Nhưng hiện giờ Mạt Nhi không chỉ nhờ bằng hữu đến thăm nàng, mà còn tự mình chạy đến.
Như vậy xem ra, chỉ có một khả năng, Hạ Anh đã lỡ miệng.
Nhưng cũng không sao, hiện giờ nàng đã quyết định hòa ly, biết đâu lúc Mạt Nhi đến Huy Châu, nàng đã rời khỏi Nghiêm gia rồi, khi đó nhất cử lưỡng tiện, vừa hay có thể bầu bạn với Mạt Nhi.