Nguỵ Dĩnh gửi danh thiếp WeChat qua xong rồi, thấy Giang Kiều hơi mím môi, bộ dạng giống như có chút khó xử.
Cô hiểu Giang Kiều, biết cậu đang lo lắng điều gì, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Giang Kiều, cô biết em đang lo nghĩ điều gì, cũng biết em đang sợ hãi điều gì.”
Giang Kiều ngẩng đầu nhìn cô, Nguỵ Dĩnh chân thành nói: “Nhưng khiêu vũ cần sự đồng cảm, em phải cảm nhận nhiều tình cảm hơn, cho dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu, những tình cảm khác nhau sẽ khiến em có những sự đồng cảm khác nhau, nó có thể là ấm áp, đau khổ hay vui vẻ.”
Nguỵ Dĩnh tự mình quyết định giúp Giang Kiều đăng ký đi team building, không phải để Giang Kiều cảm thấy khó xử, chỉ là đôi khi cần phải có người thúc đẩy em ấy một chút.
Tài năng rất quan trọng, nhưng sự đồng cảm cũng quan trọng không kém.
Giang Kiều mới mười tám tuổi, cô hy vọng em ấy có sức sống hơn, hoạt bát một chút, vui vẻ một chút.
Cô nhẹ nhàng khuyên: “Em cứ đi thử xem sao, đến đó rồi, nếu em nguyện ý, hãy thử cảm nhận bầu không khí tập thể, nếu không quen, cứ tự do hành động, cô sẽ đánh tiếng với bên phía Lương Thừa An.”
Nguỵ Dĩnh vì cậu đã cân nhắc đến tận bước này, mọi mặt đều xem xét chu toàn thay cho cậu, Giang Kiều thật sự không tìm ra lý do gì để từ chối cô, cũng dần dần bị cô thuyết phục: “Dạ.”
“Vậy được, hành trình cụ thể em liên hệ với Lương Thừa An qua WeChat, cô sẽ gọi lại cho huấn luyện viên Lưu.” Nguỵ Dĩnh thấy cậu đồng ý liền cảm thấy nhẹ nhõm, cầm điện thoại di động bước ra ngoài, vừa đi vừa bấm số của huấn luyện viên Lưu: “Huấn luyện viên Lưu, đúng đúng đúng, hôm qua đã nói với thầy, Giang Kiều em ấy sẽ đi……”
Giọng nói của cô biến mất ở chỗ rẽ, chỉ còn lại một mình Giang Kiều trong phòng học trống trải.
Giang Kiều nhìn danh thiếp WeChat mà cô đã gửi qua, có chút lúng túng, hai ngày trước vừa mới từ chối lời mời của Lương Thừa An, hôm nay lại đăng ký tham gia team building, thật là….. một lời khó nói hết mà.
Cậu đưa tay lên che mặt, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Bên kia, huấn luyện viên Lưu đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi cạnh sân bóng rổ, vừa xem đội bóng luyện tập, vừa nghe điện thoại: “Đừng khách khí nha cô Ngụy, đều là chuyện nhỏ thôi…… Được được được, cứ quyết định như vậy, bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho bạn học Giang Kiều….. Được rồi!”
Cúp điện thoại xong, ông phát hiện các cầu thủ đang tập một cách lười nhác trên sân, lập tức đứng dậy, to giọng hét lớn: “Này này này! Từ Ninh làm gì vậy hả? Chạy nhanh lên cho tôi, lề mà lề mề giống cái gì! Còn mấy người kia, đều hăng hái lên cho tôi xem!”
“Dạ!”
Mọi người trên sân đều đồng thanh đáp lại, sôi nổi lấy lại tinh thần vùi đầu vào tập luyện.
Sau khi huấn luyện xong, huấn luyện viên Lưu kéo Lương Thừa An đi đến phòng nghỉ bên kia, dặn dò anh về buổi team building ngày mai: “Ngày mai tôi dẫn Nữu Nữu đi sở thú, không đi team building cùng các cậu, cậu trông chừng bọn chúng một tí, đừng uống nhiều quá.”
Nữu Nữu là con gái của huấn luyện viên Lưu, năm nay 8 tuổi, cuối tuần trường mới cho nghỉ. Là một người cha mê con gái, Lương Thừa An cũng đã đoán trước huấn luyện viên Lưu sẽ không đi team building.
Anh gật đầu đồng ý: “Thầy đừng lo lắng.”
“Có cậu ở đó tôi chắc chắn yên tâm.” Huấn luyện viên Lưu vỗ nhẹ lưng cậu với vẻ mặt “tình đồng chí”, “May mà hôm qua thằng nhóc cậu nhắc tôi hỏi cô Ngụy, không thì tôi vẫn còn không biết làm sao để cảm ơn cô ấy chuyện lần trước.”
Lần trước Nữu Nữu phải chọn trường dạy múa, huấn luyện viên Lưu không rành tí gì về chuyện này, nhà thi đấu và học viện khiêu vũ rất gần nhau, có một hôm gặp được Nguỵ Dĩnh trên đường, ông thuận miệng hỏi thăm vài câu, Nguỵ Dĩnh đã giới thiệu cho ông một trường dạy múa, còn gọi điện thoại cho giáo viên của trường hẹn thời gian đến tìm hiểu thêm.
Về lĩnh vực khiêu vũ, Nguỵ Dĩnh tuyệt đối là chuyên gia, trường dạy múa cô đề cử nhất định là tốt, huấn luyện viên Lưu rất cảm kích về chuyện này, chủ động nói muốn mời Nguỵ Dĩnh một bữa cơm, nhưng cô chỉ nói đó làviệc rất đơn giản và khéo léo từ chối.
Huấn luyện viên Lưu trong lòng luôn muốn tìm cơ hội bày tỏ lòng biết ơn, Lương Thừa An đề nghị ông mời Nguỵ Dĩnh tham gia buổi team building của đội bóng.
Vì thế mới có những chuyện tiếp theo xảy ra, Nguỵ Dĩnh có việc không thể đi được, nhưng đã giúp học trò Giang Kiều lấy một chỗ trong đợt team building này.
“Đúng rồi, cô Nguỵ nói học trò Giang Kiều của cô ấy sẽ đi cùng các cậu, cậu chiếu cố nhiều một chút.” Huấn luyện viên Lưu dặn dò, “Vừa rồi cô Nguỵ nói là đã gửi danh thiếp WeChat của cậu cho Giang Kiều, về nhà cậu nhớ liên lạc, chủ động một chút, biết không?”
Khóe môi Lương Thừa An hơi cong lên khó phát hiện: “Không thành vấn đề.”
Chủ động hả, anh hơi bị giỏi đấy.
Chỉ là cái người đáng lẽ đã “thêm WeChat” của anh, đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chắc hẳn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại xoắn xuýt, giống như lần trước vừa mới trả ô thì trời lại mưa.
Lương Thừa An cười thầm, nói với huấn luyện viên Lưu: “Thêm một suất nữa được không, phần kinh phí dôi ra em sẽ bổ sung.”
“Ai thế?” Huấn luyện viên Lưu vừa nghe thấy, hứng thú nổi lên, vẻ mặt nhiều chuyện nhích lại gần anh hỏi: “Bạn gái à?”
“Không phải.” Lương Thừa An liếc nhìn sang một bên, thong thả nói: “Giúp người làm vui.”
Huấn luyện viên Lưu nhìn về phía anh nhìn, phát hiện Từ Ninh đang đứng nói chuyện điện thoại cách đó không xa, không biết nói cái gì, thằng nhóc ngốc còn vung nắm tay lại nhảy cẫng lên, cúp điện thoại rồi vẫn ở đó vui vẻ.
Huấn luyện viên Lưu ngầm hiểu ra: “Ồ~”
Lương Thừa An: “Bí mật.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Huấn luyện viên Lưu lên tiếng cảm thán của một người từng trải, “Tuổi trẻ a, thật tốt.”
Sau khi ông đi, lúc Từ Ninh chạy vụt qua, Lương Thừa An nhanh tay lẹ mắt đưa tay tóm cậu ta lại: “Chạy cái gì.”
Từ Ninh bị anh túm cổ áo tập bóng, suýt nữa nghẹt thở, vội vàng dừng lại: “Làm gì vậy anh?”
Lương Thừa An biết còn cố hỏi: “Đi đâu?”
“Em đã hẹn với Chu Nghiên Nghiên buổi tối cùng đi ăn lẩu, vội chạy về tắm rửa thay quần áo, người đầy mồ hôi.” Từ Ninh gãi gãi đầu, cười khúc khích, “Gần đây cô ấy rất bận, em hẹn ba lần mới hẹn được đó.”
Lương Thừa An nhìn bộ dạng “Mới chớm yêu” của cậu ta, chặc lưỡi một tiếng: “Buổi team building ngày mai, cậu hỏi xem cô ấy có đi không?”
“Ôi trời?” Từ Ninh sửng sốt, “Có thể rủ cô ấy sao?”
Lương Thừa An mặt không đổi sắc nói: “Dư một chỗ.”
Từ Ninh hai mắt sáng lên: “Vậy tối nay em hỏi thử cô ấy!”
“Ừ.” Lương Thừa An thả tay ra, nhìn cậu ta đeo ba lô sải bước chạy về phía cổng nhà thi đấu giống như gắn phong hoả luân.
Mọi người gần như đã đi hết, Lương Thừa An cúi đầu liếc nhìn chiếc điện thoại di động vẫn không có động tĩnh gì, chậm rề rề đi về phía phòng nghỉ, muốn xem thử khi nào mới nhận được tin nhắn từ chú thiên nga nhỏ, người luôn suy nghĩ thật kỹ cho dù chỉ bước một bước.
Lúc nhận được tin nhắn Lương Thừa An đã về đến nhà.
Giang Kiều giải thích trên WeChat chuyện Nguỵ Dĩnh giúp cậu đăng ký tham gia team building, hỏi Lương Thừa An ngày mai mấy giờ khởi hành, tập hợp ở đâu.
Lương Thừa An thuận tay cầm chai nước lên uống hai ngụm, vừa đi vào nhà vừa gõ chữ.
Team building lần này do đội bóng rổ tự tổ chức, không có quá nhiều quy định, thời gian là hai ngày một đêm, sáng thứ bảy đi, chiều chủ nhật về, đến đó mọi người đều có thể tự do hoạt động, đến lúc trở về tập trung lại là được.
[Lương Thừa An: [Sắp xếp lịch trình.doc]]
[Lương Thừa An: Biết địa điểm tập họp ở chỗ nào không?]
Giang Kiều kiểm tra hệ thống định vị, phát hiện địa điểm tập hợp cách mình khoảng ba mươi cây số, khoảng cách không gần lắm, nhưng có một chuyến tàu điện ngầm có thể đến đó.
[Sơn Kiều: Biết, tôi sẽ đến sớm.]
[Lương Thừa An: Tôi đến đón cậu.]
Tin nhắn của hai người được gửi đi cùng lúc, sau khi Giang Kiều thấy rõ, liền gõ chữ trả lời anh.
[Sơn Kiều: Tôi có thể tự mình đến đó, không cần làm phiền anh như vậy.]
[Lương Thừa An: Không phiền, một khúc quẹo mà thôi.]
[Lương Thừa An: Nếu cậu cảm thấy áy náy, vậy thì mang bữa sáng cho tôi đi, quán ăn sáng gần nhà cậu hình như khá ngon, lần trước thấy có rất nhiều người xếp hàng.]
Chỗ ở của hai người quả thực không xa lắm, ngày mai lại là cuối tuần, so với việc chen chúc với cả đống người trên tàu điện ngầm, Giang Kiều chỉ suy nghĩ hai giây là đã chọn đi xe của Lương Thừa An.
Cậu hỏi Lương Thừa An muốn ăn sáng món gì, quán ăn sáng mà anh nói tới cậu cũng biết, đồ ăn đúng là khá ngon.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lương Thừa An gọi điện thoại sang, cuộc gọi được kết nối, giọng nói từ trong điện thoại truyền đến: “Món gì cũng được, lần này đổi thành cậu giới thiệu cho tôi.”
Anh nói món gì cũng được, nhưng Giang Kiều vẫn đưa ra vài món để anh chọn, Lương Thừa An gọi sữa đậu nành và bánh chiên (kiểu bánh crepe), rồi hỏi cậu: “Cậu đang làm gì?”
Giang Kiều không đang làm gì cả, gửi tin nhắn xong thì đợi câu trả lời của Lương Thừa An, suy nghĩ rất lâu nếu Lương Thừa An hỏi cậu tại sao lại đi thì nên trả lời như thế nào, không ngờ Lương Thừa An không hề hỏi cái gì, sảng khoái gửi thời gian và địa điểm qua cho cậu.
Lương Thừa A đột nhiên đổi chủ đề, cậu cũng không có chuẩn bị, thành thành thật thật trả lời: “Đợi tin nhắn trả lời của anh.”
Vừa nói xong, đầu dây bên kia chợt im lặng.
Nhận ra mình vừa nói gì, trong lòng Giang Kiều ảo não: “Tôi không phải là ý đó……”
“Không phải là ý nào?” Giọng nói của Lương Thừa An lại vang lên, trong giọng nói của anh mang theo chút âm điệu lười biếng, không giống lắm so với bình thường, “Không phải đang đợi tin nhắn của tôi sao?”
Nói phải cũng không phải, nói không phải, cũng là phải.
Giang Kiều bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn lời, nhận thấy ý đùa cợt trong lời nói của anh, đáp lại một câu: “….. Anh im miệng, tôi không đợi.”
“Được.” Lương Thừa An thuận theo ý cậu, “Là tôi đang đợi.”
Giang Kiều: “Cái gì?”
“Đang đợi tin nhắn từ cậu đó.”
Trong loa điện thoại phát ra tiếng cười khẽ của Lương Thừa An: “Từ lúc cô Nguỵ gửi WeChat tới giờ, đã đợi hơn bốn tiếng đồng hồ, cậu chậm thêm nửa phút nữa thôi, là tôi sẽ không nhịn được mà đi hỏi cậu.”
Giang Kiều không phát hiện ra, mỗi khi ở cùng với Lương Thừa An, đều sẽ vô thức đi theo nhịp điệu của đối phương.
Giống như bây giờ, cậu theo bản năng hỏi: “Hỏi tôi cái gì?”
Lương Thừa An nhịn cười: “Hỏi cậu vì sao còn chưa thêm WeChat của tôi.”
Giang Kiều: “……”
– ——————
Lương Thừa An: Tôi không cài đặt chế độ [Đối phương đã cài đặt chế độ không thêm WeChat thông qua danh thiếp], hãy thêm tôi.
Giang Kiều:……
*
Cái gì mà giúp người làm vui, Thừa ca rõ ràng là giúp mình làm vui.