Túc Bảo thấy Tô Lạc cầm lấy túi thơm không có động tác gì tiếp theo, nói: “Cậu tư, cậu đeo túi thơm này vào cổ đi!”
Nói xong, bé dùng hết sức nhón chân, cố gắng đeo túi thơm đó vào cổ Tô Lạc.
Tô Lạc khóe miệng giật giật: “Cám ơn Túc Bảo, nhưng cậu tư đang phải quay phim, không tiện đeo nó vào.”
Món đồ chơi xanh lè xanh lét như vậy không thể nào đeo lên cổ được, cùng lắm là bỏ nó vào trong túi xách mang theo bên người thôi.
Tô Lạc đưa túi thơm này cho trợ lý, bảo anh ta bỏ vào trong túi.
Túc Bảo gật đầu: “Được rồi! Nhưng sau khi cậu tư quay phim xong nhớ phải đeo nó lên nhé!”
“Rằm tháng bảy sẽ mở cửa quỷ môn, hiện tại đã đến gần đến rằm tháng bảy rồi, ma quỷ đi trên đường phố càng ngày càng nhiều.
Cái túi thơm này do Túc Bảo làm có thể xua đuổi tà ma.”
Tô Lạc: “Anh mập, quay lại đây…!Đưa túi thơm cho em.”
Trợ lý anh mập của Tô Lạc: “?”
Tô Lạc không thay đổi sắc mặt, treo túi thơm vào thắt lưng, buộc hai vòng lại để chắc chắn nó không rơi mất.
Thấy mọi người nhìn mình, Tô Lạc khoác lác không biết ngượng mồm: “Bảo bối ngoan của nhà tôi làm đấy, còn đặc biệt tới tận đây đưa cho tôi, tôi không thể để bé thất vọng được.”
Khóe miệng bà cụ Tô co giật.
Mọi người nhất thời không nói nên lời.
Thầy Tô, hình như lúc nãy anh không hề nói như vậy đâu!
Ban nãy còn nói rằng đang quay phim nên không tiện đeo đấy!
Tô Tử Du nhìn cậu tư của mình, như thể cậu đã nhìn thấu hoàn toàn người này rồi.
Tiểu Ngũ thậm chí còn lắc đầu: “Sợ thì cứ nói thẳng là sợ đi ~ Kiếm cớ tung tin đồn về số lần đá phạt cũng chẳng ích gì ~ Nếu sợ thì cứ nói thẳng ra đi, ngày mai tôi có thể thay bạn nói cho Augusto biết…”
Khóe miệng Tô Lạc giật giật.
Chu Vũ nhân cơ hội lập tức bưng ly trà sữa tới: “Ôi chao, là Túc Bảo đây sao! Chị là chị Chu Vũ nè, Túc Bảo còn nhớ chị không?”
“Túc Bảo, em có muốn uống trà sữa không? Cái này uống ngon lắm đó!”
Túc Bảo vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức nhớ tới – đây không phải là cái dì bị kẹt chiếc dép lê trong cổ họng sao?
Bé từ chối và nói: “Không ạ, bà ngoại cháu nói trẻ con không được uống trà sữa! Dì không biết chuyện này sao?”
Chu Vũ lúng túng cười ngượng ngùng, liếc mắt nhìn bà cụ Tô, cổ họng nghèn nghẹn: “A…!Chuyện này chị cũng không biết nữa, thật sự xin lỗi.”
Túc Bảo: “Dì ơi, dì vẫn chưa khạc được chiếc dép lê trong cổ họng ra sao?”
Mặc dù cô ta không biết vì sao chiếc dép lại mắc kẹt trong cổ họng mình.
Nhưng nếu anh Tử Du nói có thì chắc chắn là như vậy.
Chu Vũ cắn môi: “A cái này…!Giọng của chị vốn là như thía nì ó (*)…”
(*) như thế này đó, nhưng do nhân vật nói giọng dẹo quá
Cố Thất Thất trợn tròn mắt, cái kẹp vừa nãy cũng không hỏng nặng như vậy, sao bây giờ lại nghiêm trọng thế này rồi?
Cô ấy bẽn lẽn đi tới, ngượng ngùng nói: “Thầy Tô ~ Đây là cháu gái của thầy sao? Ôi chao, cháu gái của thầy đáng yêu thật đó! Khiến người ta hâm mộ quá đi! Tôi cũng muốn có một bé cháu vừa xinh đẹp dễ thương lại ngoan ngoãn như vậy!”
Tô Lạc “…”
Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, đôi mắt sáng ngời.
Đúng là rất dễ thương!
Muốn vuốt ve!
Mục tiêu trà xanh của Chu Vũ là Tô Lạc.
Mục tiêu trà xanh của Cố Thất Thất là Túc Bảo…
Túc Bảo nhìn Cố Thất Thất nghi hoặc hỏi: “Chị ơi, chiếc dép cũng mắc vào cổ họng chị à?”
Cố Thất Thất xua tay nói: “Không, không, vừa nãy chị uống trà sữa nhiều quá thôi.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hai búi tóc nhỏ lắc lư trên đầu Túc Bảo, nhịn không được muốn bóp bóp chúng.
Túc Bảo gật đầu: “Quả nhiên bà nội nói không sai chút nào, trà sữa không tốt cho sức khỏe, sau này chị đừng uống nữa nhé!”
Cố Thất Thất sững sờ, ha ha?
Vẻ mặt nghiêm túc của bánh bao nhỏ cũng đáng yêu thật đó nhỉ? !
“Được, được!” Cố Thất Thất vui vẻ đáp lại, cuối cùng không nhịn được bóp bóp một bên búi tóc nhỏ trên đầu Túc Bảo.
Túc Bảo có rất nhiều thắc mắc, lại hỏi tiếp: “Chị ơi, mọi người đang quay TV hả? Quay như thế nào vậy?”
Cô ấy liếc nhìn xung quanh trường quay, dừng lại một chút rồi hỏi: “Mọi người đang quay phim ma sao?”
Cố Thất Thất tiện thể ngồi sang một bên, ôm Túc Bảo vào lòng.
“Đúng vậy, chúng tôi đang quay phim truyền hình, nhưng không phải là phim ma đâu, là phim thời kỳ chống Nhật.”
Túc Bảo ngơ ngác: “Phim thời kỳ chống Nhật nghĩa là gì?”
Cố Thất Thất khua tay múa chân một cái: “Chính là phim…!Dùng tay xé nát bọn quỷ xâm lược (*), em biết điều đó phải không?”
(*) Quỷ tử là một từ lóng dùng để mỉa mai quân xâm lược, thường là quân Nhật.
Nhưng có phát âm giống với ma quỷ nên Túc Bảo nghe thành ma quỷ
Bà cụ Tô: “Khụ khụ…”
Cố Thất Thất nhanh chóng che miệng lại, toang rồi, lại đưa mồm đi chơi xa rồi!
Tuy nhiên, Túc Bảo bị thu hút bởi những gì Cố Thất Thất nói về việc “dùng tay xé xác quỷ”, bé hào hứng nói: “Vậy chị ơi, chị cũng là người đồng đạo sao? Chị cũng bắt quỷ à?”
Cố Thất Thất: “Hả?”
Chẳng lẽ thầy Tô đã kể cho bé con này một phần phim [Rằm Tháng Bảy] sao?
Cô ấy gật đầu liên tục: “Ừ, đúng rồi, đúng vậy!”
Xua đuổi tà ma hẳn là cũng có ý nghĩa tương tự như bắt quỷ mà nhóc con này nói đúng không?
Mặc dù bộ phim truyền hình này không có nhiều cảnh xua đuổi tà ma lắm…
Túc Bảo mở to mắt, ồ, thật tuyệt vời!
Bé chỉ vào trường quay với đôi mắt sáng ngời: “Tất cả những con quỷ kia đều là do chị mời tới sao?”
Bối cảnh trường quay khá rộng, các tòa nhà lầu theo phong cách kiến trúc dân quốc, nhiều cửa hàng khác nhau và hai phòng tương đối đặc biệt, một phòng là phòng ở bình thường và phòng còn lại trông giống như một căn phòng giam, bên trong treo đủ loại dây xích, lò than, kẹp, kìm,…
Bầu trời u ám, trong số các nhóm diễn viễn tới lui có một vài “người” đặc biệt – là quỷ hồn.
Họ bám sát phía sau nhóm diễn viên, đi nhón chân, thỉnh thoảng lại thò một mắt ra đảo tới đảo lui một cách kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào những người đi ngang qua.
Cố Thất Thất nhìn dàn diễn viên đóng vai tiểu quỷ cách đó không xa, nói: “Không phải, là đạo diễn mời bọn họ đấy.”
Túc Bảo chân thành khen ngợi: “Đạo diễn thật lợi hại!”
Hóa ra quay phim truyền hình đỉnh như vậy, đạo diễn cũng xuất sắc đến thế, còn có thể chuẩn bị quỷ chân thật đến như vậy!
Bằng cách này, Túc Bảo đã trở nên thân quen với Cố Thất Thất hơn…
Hai người đang thì thầm, hai cái đầu to chạm vào nhau, Cố Thất Thất hài lòng siết chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo.
Bà cụ Tô ở bên cạnh đang nói chuyện gì đó với Tô Lạc, Tô Lạc gật đầu.
Chu Vũ nhìn Cố Thất Thất đang trò chuyện với Túc Bảo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta nịnh nọt bằng trà sữa nhưng nhóc con này không những gọi cô ta là dì, lại còn không thèm để ý đến cô ta nữa.
Cô ta bằng tuổi Cố Thất Thất, nhóc con đó lại gọi là chị Thất Thất!
Có phải nó cố ý không?
Chu Vũ cố chịu đựng sự bất mãn trong lòng, cuối cùng cũng không dám đi lên ép buộc…
Khi lễ cắt băng khánh thành đưa Đường Minh Thịnh Thế ra thị trường, cô ta đã từng bị Đường Minh Thịnh Thế hủy bỏ hợp đồng vì xúc phạm Tô Lạc và Túc Bảo rồi!
Bây giờ để nhận được vai diễn này cô ta đã phải cùng nhiều tên đàn ông đầy mỡ… mới có được đấy.
Tô Lạc đứng dậy nói: “Được rồi, bây giờ cậu tư phải chuẩn bị quay phim rồi, cháu yêu cứ ngoan ngoãn ngồi yên bên kia, đừng chạy lung tung được không?”
Anh ta xoa cái đầu nhỏ của Túc Bảo.
Túc Bảo hưng phấn gật đầu: “Được, được ạ!”
Bé muốn xem chị Thất Thất dùng tay xé xác quỷ!
Tô Lạc có vẻ bối rối, không biết vì sao bé con này lại hưng phấn như vậy.
Bà cụ Tô vốn muốn quay về, đồ đã đưa tới nơi, bà cũng đã nói cho Tô Lạc biết bà muốn đi cúng bái tổ tiên vào ngày mười bốn tháng bảy, cũng không còn việc gì nữa.
Nhưng Túc Bảo lại cầu xin: “Bà ngoại ơi, con muốn xem cậu tư quay phim.”
Bà cụ Tô tưởng bé chỉ đang tò mò về những chuyện mới lạ, bà gật đầu nói: “Được.”
Trên trường quay đang bận rộn chuẩn bị, cảnh này là cảnh quay có nội thất, bối cảnh là ở trong một căn phòng, trong phòng có một chiếc giường lớn.
Đạo diễn hét lên “Được rồi, một, hai, ba…!Action!”
Đạo diễn vừa dứt lời, “xoẹt” một tiếng, Cố Thất Thất, người đóng vai nữ chính, đã xé quần áo của cô ấy thành từng mảnh!
Sau đó, cô ấy tóm lấy một người đàn ông mặc bộ âu phục cổ điển bên cạnh rồi đè anh ta xuống giường!
Túc Bảo mở to mắt.
Bà cụ Tô “…” Hối hận tại chỗ!!!
Đây có phải là thứ mà trẻ em có thể xem không? Bà rất sốt ruột muốn đưa Túc Bảo đi ngay lập tức.
Tuy nhiên, vào lúc này, Tô Lạc đóng vai thiếu soái với ánh mắt lạnh lùng, anh ta đá một cước văng cửa phòng.
Chỉ nghe một tiếng “rầm”, cánh cửa bị đá bay xa ba mét!
Túc Bảo “Ô quao!”
Tiểu Ngũ vỗ cánh: “Xanh, mũ xanh! Quạc quạc, anh ta bị cắm sừng rồi!”
Bà cụ Tô: “…”
Đây là loại cốt truyện có nội dung máu chó gì vậy….