Túc Bảo đáp: “Trước vách Hoàn Hồn có năm đạo Luân Hồi.
Đầu tiên là Thần đạo, thứ hai là Nhân đạo, thứ ba là Súc Sinh đạo, thứ tư là Ngạ Quỷ đạo và thứ năm là Địa Ngục đạo.
Sư phụ nói mẹ con là cá chép may mắn, chắc hẳn sẽ đầu thai vào một nhà tốt.”
Tô Nhất Trần và những người khác nghe đến đây đều thấy rất khó hiểu.
Tô Ý Thâm hỏi: “Không phải là sáu đạo Luân Hồi a?”
Sắc mặt Túc Bảo rất nghiêm túc, bé học theo Kỷ Trường lắc ngón trỏ: “Không không không, theo Đạo giáo là năm đạo, Phật giáo mới dạy sáu đạo Luân Hồi.”
Mọi người đều gật gù, dù trong lòng vẫn chưa hiểu lắm, chỉ biết rất lợi hại.
Tô Nhạc Phi thắc mắc: “Không đúng sao quỷ lại đầu thai thành quỷ được? Không phải trước đó đã xuống địa ngục rồi à, sao còn Địa Ngục đạo gì nữa?”
Túc Bảo nhìn Tô Nhạc Phi: “Cậu năm này, sao cậu ngốc thế, mấy cái đấy mâu thuẫn gì đâu?”
Còn sống không cố gắng làm người thì đầu thai vào Ngạ Quỷ đạo, vĩnh viễn không được làm người, cũng được thoải mái như ở Quỷ Giới bảo.
Nếu lúc còn sống làm đủ trò ác thì sẽ xuống Địa Ngục đạo, chịu hết mọi loại cực hình dưới địa ngục cho đến khi hồn bay phách tán.
Bộ khó hiểu lắm à?
Túc Bảo nhìn ông cậu năm của mình bằng ánh mắt ngờ vực.
Tô Nhạc Phi: “…”
Thôi, đây không phải điều mà người như anh có thể hiểu được.
“Chúng ta đến rồi.” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: “Tối nay tôi sẽ đón Túc Bảo.”
Tô Nhất Trần gật đầu, xuống xe trước.
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, hôn anh cái chóc: “Tạm biệt ba!”
Mộc Quy Phàm xoa đầu bé: “Ừ, chú ý an toàn nhé.”
Túc Bảo gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Nói xong, bé ôm balo thú cưng của mình nhảy phắt xuống xe.
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Nhất Trần giơ tay đỡ lấy Túc Bảo đang nhảy xuống, bất đắc dĩ nói: “Con cẩn thận chút.”
Túc Bảo nhanh nhẹn chạy đến xe phía trước tìm đám Tô Tử Du, vừa chạy vừa nói vọng lại: “Cậu cả đừng lo, con sẽ không ngã đâu!”
Vừa dứt lời, bé đã té cái rầm, lăn một vòng.
Tim mọi người hẫng một nhịp, thế nhưng ngay sau đó đã thấy Túc Bảo đứng dậy vỗ mông chạy thật nhanh.
Tiểu Ngũ vỗ cánh: “Ui chao lại vả mặt kìa, tự vả có đau không đằng ấy ơi?”
Túc Bảo nóng nảy thò tay vào balo thú cưng bịt miệng Tiểu Ngũ lại.
Mọi người không nhịn được mà bật cười.
Hân Hân đứng trước nghĩa trang Thanh Sơn, ngẩng đầu cố gắng đọc chữ:
“Đất… chôn… Thanh… Sơn?”
Tô Tử Chiến không nhịn được: “Đó là nghĩa trang Thanh Sơn.”
Chỉ đọc hai bên, không đọc đoạn giữa đúng không?
Hân Hân xua tay: “Ai da không sao, đều có ý nghĩa như nhau.”
Nghĩa trang dùng để chôn quan tài, đất chôn cũng dùng để chôn quan tài mà.
Mí mắt Tô Tử Chiến khẽ co giật.
Là một học sinh chuyên khối khoa học xã hội, cậu không thể chấp nhận được những lỗi sai cơ bản như vậy được, đang định giảng giải cho Hân Hân sự khác nhau giữa nghĩa trang và đất chôn thì cô bé đã chạy mất dép.
Hân Hân thấy Túc Bảo tới thì nắm tay bé: “Túc Bảo, sao giờ bọn em mới đến đây? Ba em lái xe chậm quá à, không bằng ba chị, ba chị còn vượt đèn đỏ luôn đó.”
Túc Bảo ngạc nhiên: “Ơ? Vượt đèn đỏ là sai đấy ạ!”
Tô Tử Lâm xách đồ buồn bực nói: “Cậu chỉ vô tình thôi.”
Lúc đó anh cứ mãi nghĩ ngợi chuyện Ngọc Nhi nên lơ đãng, lúc sực nhận ra thì lỡ vượt mất rồi.
Túc Bảo nghiêm khuôn mặt nhỏ, học theo dáng vẻ dạy bảo người khác của ông cụ Tô: “Cậu hai, cậu không được phép tái phạm nhé!”
Tô Tử Lâm gật đầu.
Nghĩa trang Thanh Sơn khá lớn, hôm nay rất nhiều người đến tặng hoa, đốt vàng mã cho người thân đã mất trong nhà.
Vì vậy đây cũng là ngày việc buôn bán ở nghĩa trang tấp nập nhất, cách đó không xa còn dán một kí hiệu mũi tên chỉ đường, phía trên viết ba chữ to oạch “Văn phòng kinh doanh”.
Túc Bảo chỉ vào mũi tên kia: “Anh ơi, đây là chữ gì thế?”
Tô Tử Chiến liếc mắt, từ tốn đáp: “Văn phòng kinh doanh.”
Hân Hân, Túc Bảo: “???”
Nghĩa trang còn có cả văn phòng kinh doanh cơ à!
Túc Bảo ngẩng đầu nhìn nghĩa trang Thanh Sơn, lại lùi về sau, nhích sang bên trái, vừa nhìn vừa giơ ngón út đo đạc, xong ngẫm nghĩ chốc lát.
Cuối cùng bé lắc đầu kết luận: “Phong thủy nơi này không tốt.”
Tô Nhất Trần vừa mới đi tới bên cạnh, nghe vậy thì dừng chân: “Không tốt?”
Túc Bảo gật đầu: “Cậu cả, nào cậu có thời gian rảnh thì chuyển nhà cho các cụ cố nhé, con đoán các cụ không thích ở nơi này đâu.”
Tô Nhất Trần gật đầu.
Nhà họ Tô đông người, cả đoàn cuồn cuộn kéo qua bên kia nghĩa trang khiến vô số người kinh ngạc quay đầu lại.
Cái văn phòng kinh doanh mà Túc Bảo hỏi hồi nãy nằm phía bên này, trước cửa còn treo tấm biển quảng cáo: [Rời xa chốn đô thị tấp nập, tận hưởng cuộc sống yên bình, nghĩa trang Thanh Sơn, sự lựa chọn thân thiện cho người thân! Hôm nay nhân dịp Quỷ tiết, giảm giá hai mươi phần trăm khi mua nhà!]
Chuyện buôn bán còn khá phát đạt.
Một cô nhân viên đang miệng đắng lưỡi khô liên tục chào hàng: “Vương tiểu thư, tôi khuyên cô nên mua một căn loại sang, sau này người nhà ở cũng thoải mái hơn đúng không? Vừa khéo hôm nay có dịp giảm giá, căn loại sang giảm tận hai mươi phần trăm, còn tặng kèm một hũ đựng tro cốt tinh xảo dành cho một người, quá hời!”
Vương tiểu thư: “…”
Nhân viên bán hàng lại khuyên nhủ: “Căn loại rẻ cũng được, tầm 0,3 hoặc 0,4 mét vuông nhưng căn loại sang lại tận một mét vuông.
Tính giá trị trung bình, căn loại sang ăn đứt căn loại rẻ.
Tôi thấy cô Vương đây là người có hiếu, không bằng suy xét thử căn này nhé?”
Vương tiểu thư Chiếc váy đen sang trọng nhẹ nhàng mím môi, không ai thấy trên đầu cô ấy có một ít sợi âm khí mảnh như tơ tằm đang ngủ trong lành, dù đã đánh phấn kẻo rất kỹ vẫn không che được quầng bụi trong đậm.
“Cái này có thể giá bao nhiêu?” Cô ấy làm trình biên dịch.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tính toán: “À, giá gốc là… Giờ được chiết khấu, còn năm mười sáu vạn tiền!”
Vương thư tiểu kinh ngạc: “Đắt như vậy?”
Năm thập lục thập một mét vuông?
Nhân viên bán hàng: “ Thật sự không đâu đâu! Chúng tôi còn được tặng kèm bia mộ, dịch vụ hỏa táng và bảo bối nữa.
Đến lúc đó cứ đưa người đến đây, không cần phải lo lắng hết.”
Thư tiểu vương quốc: “…”
Cô ấy đứng lên, lắc đầu: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Đá mắt nhân viên lập tức tràn đầy thất vọng, đổi văn: “Bàn cô mua một căn loại nhỏ tầm 0,4 mét vuông cũng được, căn này hai chân vạn thôi.”
Thái độ cô ta không còn tích cực như lúc trước.
Vương tiểu thư đang định nói chuyện thì một người đàn ông đeo bảng tên giám đốc kinh doanh cười bước ra: “Vương tiểu thư, nếu cô vừa ý căn nào thì tay nhanh nhé, hết hôm nay chưa chắc còn được giảm giá nữa đâu.”
Ông ta bướm một cuốn sổ ra, phía trên là danh sách các gia tộc lớn: “Cô xem, nhà họ Tô giàu sang cũng mua một ở đây chứng tỏ phong thủy nghĩa trang của chúng tôi rất tốt.
Có thể an nghỉ tại nơi này, con cháu đời sau sẽ không quá cỏi.”
“Nghe Tiểu Lý nói cô đang mua mộ cho ba mình nhỉ, ôi người già muốn gì sẽ không nói thăng ra đâu.
Nhưng nếu bọn họ có thể tới được đây, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Ông ta càng nói, Vương tiểu thư càng làm dự.
Đúng là tốt thật, nhưng năm mười sáu thập một mét vuông thì lành quá… Khi còn sống đã rất khó khăn, ngờ đâu chết rồi cũng không yên ổn.
Nhân viên bán hàng sinh dâm bĩu môi, lườm Vương tiểu thư và người đàn ông đi theo vẫn luôn im lặng từ Ninh đến giờ.
Mặc dù cô ta không lên tiếng nhưng ánh mắt lại như đang nói quỷ nghèo thì đừng tới đây.
Người đàn ông gió hai cánh gió, hai sáu tuổi sau lưng Vương tiểu thư cài tức nóng, Lôi: “Chị, không thì đặt bốt trước đi! Một mét vuông khá thoải mái, có lẽ chị không muốn ba mình sống tốt một chút sau khi mất à?”
Vương tiểu thư anh ta: “Không đủ tiền, không thì em góp thêm số lẻ đi, sáu vạn thôi.”
Em trai Vương tiểu thư há miệng ẩm dốc, lầu bầu: “Em không có tiền…” Dứt lời còn bội tiền chuối gái, cảm giác chị gái đang cố gắng tạo ý anh ta bẽ mặt trước đám đông..