Trong nhà họ Tô, bà cụ Tô đã vô tình nghe được vào buổi sáng hai hôm trước hình như đã có kẻ gian trèo tường lẻn vào, khiến con chó canh cửa bên khu nhà cho người hầu cứ sủa hoài không dứt.
Thế là lúc dùng bữa sáng với cả nhà, bà cụ lại luyên thuyên: “Người hầu bảo sáng sớm ngày mười lăm tháng bảy có kẻ gian trèo tường đột nhập vào nhà, trên vai hình như còn khiêng theo hai cái bao tải, nhưng lại không thấy mất thứ gì, sau đó cũng chẳng thấy ai xa lạ xuất hiện… mấy đứa có bị mất thứ gì không đấy?”
Túc Bảo và Tô Tử Du đang ăn cơm ngon lành bỗng ngây ra, hai cái bao tải?
Ông cụ Tô cau mày: “Xem lại camera theo dõi chưa? Có chắc là khiêng hai cái bao tải lẻn vào chứ không phải khiêng ra ngoài không?”
Có kẻ gian trèo tường lẻn vào nhà hả? Chuyện này là không thể.
Cả khu dân cư này xem như thuộc khu dành cho nhà giàu, an ninh cực kỳ, đừng nói gì tới trong sân nhà họ Tô cũng tự trang bị một đội bảo vệ chuyên nghiệp.
Với cả, nếu gặp phải kẻ trộm thật thì cũng đâu thể nào có chuyện tên đó khiêng đồ vào nhà họ Tô chứ…
Trên mặt bà cụ Tô xuất hiện vẻ khó hiểu: “Ông nói xem có trùng hợp không, đúng vào đêm đó thì camera lại bị hư mới chết chứ.”
Tô Tử Du bỗng bị sặc, liên tục ho khan.
Kẻ trộm Mộc Quy Phàm bình tĩnh đặt một ly nước xuống trước mặt Tô Tử Du, nói: “Để tối nay con đi xem thử có thể sửa lại như cũ được không?”
Bà cụ Tô gật đầu: “Vậy con đi kiểm tra thử xem sao, mẹ cứ thấy có gì đó lạ lắm, hy vọng là không có chuyện gì.”
Mộc Quy Phàm ừ một tiếng.
Tô Tử Du trợn mắt há hốc mồm.
Sao dượng của cậu có thể bình tĩnh như không, mặt không đỏ tim không đập như thế chữ?
Rõ ràng người trèo tường vào sáng hôm đó chính là dượng.
Và hai cái “bao tải” mà dượng vác trên vai đó, chính là cậu và Túc Bảo…
Tô Tử Chiến mặt không biến sắc, Tô Nhất Trần cũng chẳng chút thay đổi, như thể đã nhìn thấu tất cả.
Túc Bảo đặt chén đũa xuống, lễ phép nói: “Bà ngoại ơi, con no rồi ạ!”
Tô Tử Du cũng vội vàng để đũa xuống: “Con cũng no rồi!”
Bà cụ Tô ngạc nhiên: “Sao hai đứa ăn ít vậy?”
Túc Bảo đáp: “Hôm nay con muốn đi ăn sinh nhật chị Thất Thất với cậu tư ạ!”
Lúc này, bà cụ Tô mới như chợt nhớ ra, vỗ trán nói: “Suýt nữa là bà quên khuấy mất, cậu tư của con đang ở đoàn kịch, lát nữa bà dẫn con đi nhé.”
Tết Trung Nguyên đã qua, mọi người bắt đầu đi làm lại bình thường, nhóm người Tô Dĩnh Nhạc cũng quay về với công tác của mình.
Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi đã đến công trường từ sáng sớm, Tô Ý Thâm thì bận tới nỗi chân không chạm đất.
Túc Bảo gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu: “Bà ngoại, cháu đi thay đồ ạ!”
Bà cụ Tô cũng no rồi, đặt đũa xuống đi lên lầu theo bé, nhưng vẫn không quên dặn Mộc Quy Phàm: “Nhớ kiểm tra camera theo dõi đó!”
Mộc Quy Phàm bày ra vẻ mặt “mẹ cứ yên tâm giao cho con”, lười nhác gật đầu.
Chắc chắn là anh sẽ không kiểm tra, trái lại còn phải đập càng nát càng tốt.
Tuyệt đối không thể để bà cụ biết được khuya hôm đó chính anh đã dẫn Túc Bảo ra ngoài, sau đó sáng sớm lại trèo tường lẻn vào.
Bằng không bà cụ sẽ chẻ đôi anh ra mất.
Đợi mọi người đi hết, Tô Tử Du căng thẳng hỏi: “Dượng ơi, chắc dượng sẽ không sửa lại camera thật đâu nhỉ?”
Mộc Quy Phàm: “Hừ, con nghĩ sao vậy?”
Tô Tử Du: “…”
Mộc Quy Phàm đứng dậy, ung dung đặt tay lên đầu Tô Tử Du, xoa loạn hết lên: “Đàn ông dù gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh một chút.”
Dứt lời, anh khoác chiếc áo màu xanh quân đội lên, thong thả bước ra ngoài.
Chỉ lát sau, chiếc xe việt dã phách lối lại nghênh ngang xông lên như trước, rồi nhanh chóng khuất bóng nơi cuối con đường.
Tô Tử Du nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con cũng đâu phải đàn ông, con là một cậu bé mà.”
Hừ, cậu mới không ôm một bụng đầy ý xấu như vậy đâu.
Túc Bảo thay một bộ váy dạ hội màu đen nhưng rồi lại thấy không hợp, sinh nhật của chị Thất Thất mà, phải vui vẻ hơn mới được!
Thế là bé lại thay một chiếc đầm dạ hội màu đỏ.
Nhưng nghĩ kiểu gì vẫn thấy sai sai, rõ ràng chị Thất Thất mới là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật lần này mà.
Do đó, bé lại tức tốc đổi sang một chiếc váy xòe màu xanh hồng, giờ mới cảm thấy hài lòng.
Tiểu Ngũ đứng trên bàn, nghiêng đầu, trợn tròn đôi mắt như hạt đậu xanh khẽ xoay tròn, miệng cất tiếng ca êm tai: “Đen, trắng, đỏ, vàng, tím, lục, lam, xám…!Có mới, có cũ, đủ kiểu, đủ màu cho bạn thỏa sức lựa chọn…”
Túc Bảo bật cười khanh khách, lại tìm một đôi giày lười màu trắng mang vào, sau đó cầm lược tự buộc tóc cho mình.
Có điều tay chân bé khá là vụng, buộc hồi lâu và tóc tai vẫn rối tung hết lên.
“Hừ!” Bé tức tối đặt lược xuống, trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “Cột tóc thật khó quá đi mất!”
Bé có thể tự mặc quần áo, mang giày, tự đánh răng, rửa mặt, tắm táp sạch sẽ.
Nhưng bé lại không biết cột tóc.
Bé quay sang nhìn Tiểu Ngũ, trầm ngâm nói: “Hay là cắt ngắn lên một chút?”
Càng nghĩ, Túc Bảo càng cảm thấy ý kiến này quá hợp lý, chỉ cần cắt ngắn tóc đi là bé sẽ không cần phải cột tóc nữa rồi.
Nói là làm, bé lập tức mở ngăn tủ tìm kéo.
Cuối cùng cũng tìm được cây kéo, ngay lúc bé đứng đối diện với gương, chuẩn bị ra tay xén tóc thì…
Hân Hân bỗng đẩy cửa xông vào, vừa cầm diều vừa chạy như bay: “Túc Bảo, chúng ta đi thả diều nào!”
Nhưng đập vào mắt lại là cảnh Túc Bảo chuẩn bị hớt tóc.
Cô nhóc sửng sốt, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Túc Bảo đáp: “Cột tóc phiền quá nên em muốn cắt ngắn.”
Hân Hân lập tức phấn khích hẳn lên, quăng luôn con diều sang một bên.
Cô nhóc vung vẩy trèo lên bàn trang điểm, nói: “Đúng không đúng không? Em cũng cảm thấy cột tóc rất phiền ha? Chị cũng muốn dùng kéo, chị muốn cắt trụi đầu luôn!”
Thế thì không cần phải gội đầu rồi!
Túc Bảo: “…”
Như vậy không tốt lắm đâu ha?
“Nếu cạo trọc đầu thì sẽ thành hòa thượng đó.” Bé nói, rồi lại vội vàng sửa miệng: “Thành ni cô đó.”
Hân Hân chẳng thèm quan tâm, chỉ cần không phải gội đầu cột tóc, thành ni cô thì thành ni cô thôi.
“Không có tóc mới thông minh, không tin thì xem Ikkyu trong phim hoạt hình kìa! Với cả đầu trọc lóc cũng rất xinh mà, sau này xin hãy gọi chị là Hân đầu trọc!”
Hân Hân không hề nhận ra bản thân đã một đi không trở lại trên con đường tự bêu xấu chính mình.
Túc Bảo sợ ngây người.
Tiểu Ngũ nghiêng ngả cơ thể nhỏ bé, đổ thêm dầu vào lửa: “La là la lá la… chúng tôi yêu í a bạn! Là lá la là la… thông minh í a lanh lợi! Khéo léo í a tinh ranh không ai sánh bằng ~”
Hân Hân lập tức quay sang hỏi: “Em có cắt không? Nếu không cắt thì đưa kéo cho chị mượn trước đi.”
Túc Bảo vội vàng gật đầu: “Cắt, nhưng em sẽ không cắt trụi lủi đâu.”
Túc Bảo cảm thấy trọc đầu chẳng đẹp chút nào, hơn nữa đỉnh đầu cứ lành lạnh sao ấy.
Bé cầm cây kéo nhỏ trong tay, bắt đầu cắt tóc mái trước.
Có điều, cây kéo nhỏ này là kéo thủ công, được thiết kế để ngừa các bé cắt trúng tay nên lưỡi kéo không quá bén.
Túc Bảo tốn rất nhiều sức mới cắt được nhúm tóc đầu tiên.
Hân Hân lắc đầu: “Không phải, không phải cắt như vậy đâu!”
Cô nhóc cầm lấy cây kéo, cho vào mái tóc trên đầu mình: “Em xem nè, phải làm như vầy…”
Hân Hân rất muốn thể hiện một phen trước mặt em gái, nhưng kéo thật sự quá cùn, cắt giấy cứng còn mượt, chứ cắt tóc mềm lại rất khó.
Cô nhóc cảm thấy rất mất mặt, bèn dùng sức thật mạnh, cuối cùng cũng cắt xuống được một dúm tóc.
“Em xem nè!”
Cô nhóc tự hào cầm nhúm tóc lên.
Giờ phút này, cả hai cục cưng đã sớm đắm chìm trong “trò chơi” cắt tóc, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình là gì.
Hai cô bé càng cắt càng phấn khích, cứ em cắt một chút, chị cắt một chút.
Đợi tới khi bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào, đầu óc lập tức choáng váng.
“Hai đứa làm gì vậy?!”
Túc Bảo sợ tới mức cả người run lên, cây kéo trong tay cũng rơi cạch xuống đất.
Bé vội giấu tay ra phía sau, liên tục lắc đầu: “Bà ngoại ơi, bọn con không có làm gì hết.”
Bà cụ Tô nhìn mái tóc thảm không nỡ nhìn của hai bé, khóe miệng giật giật.
Cứu mạng…
Bệnh tim của bà cụ sắp tái phát nặng hơn rồi.
Đang yên đang lành, hai cô nhóc lại cầm kéo cắt ra mái tốc chẳng khác nào chó gặm là sao?
Hân Hân còn khiến người ta hộc máu hơn, trực tiếp biến thành người Khiết Đan rồi.
Thế mà cô nhóc vẫn không biết hối hận, vừa soi gương vừa vui vẻ hỏi: “Bà nội ơi, trông có đẹp không ạ?”.