Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 668: C668: Chương 668



Hác tiên sinh thấy y tá Quyên làm việc cho viện dưỡng lão Sâm Lâm nên thầm nghĩ khả năng chăm sóc người già của chị ta không thể nào tệ được..

Nghĩ tới đây, Hác tiên sinh lạnh lùng liếc nhìn viện trưởng Vu.

Viện trưởng Vu đã sớm trợn mắt há hốc mồm!

Đúng lúc này, Vạn Đảo cũng đem đoạn trích xuất từ camera tới rồi nói gì đó với Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm gật đầu, Vạn Đảo lập tức bật chức năng phản chiếu màn hình của điện thoại rồi chiếu hình ảnh từ camera lên ti vi.

Trong đoạn video trích xuất từ camera, ông cụ Hác đang kêu ư ư trong cổ họng, miệng chảy nước miếng, còn y tá Quyên thì tỏ vẻ thờ ơ và chán ghét.

Sau đó Túc Bảo đi lên, cầm khăn lau miệng cho ông cụ Hác, y tá Quyên lập tức trưng ra bản mặt hung dữ, mắng Túc Bảo đừng lo chuyện bao đồng.

Quả nhiên y hệt lời Túc Bảo đã nói!

Đoạn video tới đây là kết thúc, tuy không có hình ảnh ghi lại lý do y tá Quyên bị ngã, nhưng vẻ mặt hung dữ của chị ta ban nãy đủ để mọi người nhận ra chị ta tự ngã rồi đổ lỗi cho Túc Bảo.

“Người này quả thực quá xấu xa!”

“Trước mặt kiểu này, sau lưng lại kiểu khác, mẹ ơi, đáng sợ quá!”

“May mà tôi chưa mời chị ta chăm sóc người nhà mình…Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1584: Vĩnh biệt, thiếu gia… (1)

Hác tiên sinh tức đến độ tái mặt.

Lúc nghe ông cụ Hác nói, Hác tiên sinh đã tức giận rồi, bây giờ tận mắt thấy hình ảnh từ camera, ông ta càng nổi trận lôi đình.

Hác tiên sinh bấm máy gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã có vài người tới dẫn y tá Quyên đi.

Y tá Quyên không ngừng hét to: “Tôi sai rồi! Hác tiên sinh, tôi sai thật rồi! Mấy ngày nay tôi quá mệt mỏi nên mới như vậy…Thật đấy, bình thường tôi không như thế đâu…”

Dù chị ta la hét thế nào thì Hác tiên sinh vẫn làm thinh.

Y tá Quyên vừa kinh hãi vừa hối hận, vùng vẫy khỏi tay mấy người kia rồi dập đầu xuống đất xin tha, tiếc thay Hác tiên sinh không hề bị lay động, cuối cùng y tá Quyên vẫn bị dẫn đi.

Túc Bảo nhìn chằm chằm vào trán của y tá Quyên.

Ấn đường chuyển sang màu đen, tất có họa đổ máu.

Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm.

Dường như Mộc Quy Phàm hiểu được suy nghĩ của Túc Bảo, anh nói: “Lương thiện với kẻ ác chính là làm điều ác với người khác đấy con. Ông trời có mắt, ác giả ác báo, người đấy không đáng được thông cảm.”

Túc Bảo gật đầu, không nói gì thêm.

Ba là người tuyệt vời nhất trên đời, bé sẽ nghe lời ba!

Viện trưởng Vu lặng yên không một tiếng động đứng bên cạnh, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, hận không thể biến mình thành đám không khí.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: Trên xe tổng cộng còn mấy người khách?

Chợt nghe Mộc Quy Phàm nói: “Hôm nay ai làm con gái tôi không vui thì đừng hòng bỏ chạy.”

Màn hình TV lại nhấp nháy, lần này chiếu ‘công lao vĩ đại’ của viện trưởng Vu.

Sâm Lâm được thành lập cách đây bảy năm, ban đầu chỉ là một viện điều dưỡng nhỏ, nhưng viện dưỡng lão an tọa dưới chân rừng ở ngoại ô, không khí trong lành và giàu ion oxy âm nên dần dần trở thành lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.