Cả đám người vào phòng, người nằm trên giường lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Đường Điền Điền càng thấy rợn người hơn, nếu không phải vừa rồi còn nghe được giọng nói của chú Quan trên video thì ông ta còn hoài nghi…
Khoan đã, nếu chú Quan thật sự bị gì đó, vậy chẳng phải việc nghe thấy giọng ông ấy qua video càng khủng bố hơn sao?
Đường Điền Điền run giọng nói: “Chú Quan ơi?”
Cuối cùng người trên giường cũng khụ một tiếng, hơi thở mỏng manh: “Mở đi!”
Khúc Hưởng vội vàng bước vào hé bức màn ra một chút, sẵn tiện mở cửa sổ.
Luồng không khí mới mẻ ùa vào, mọi người mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, cũng thấy rõ cụ ông nằm trên giường.
Mặt ông ấy hóp lại, gầy đến trơ xương, mí mắt sụp xuống không mở mắt ra được, ánh mắt vẩn đục nhìn hết một vòng, rồi dừng trên người Túc Bảo.
“Là cháu nói…!Tìm được xương cốt của Nam Nam sao?”
Giọng của ông ấy nhẹ tênh, như thể dùng hết sức cuối cùng phát ra khỏi cổ họng vậy, toàn thân đầy vẻ âm trầm, chỉ có hai mắt thỉnh thoảng chuyển động.
Tô Tử Du nghiêm khuôn mặt nhỏ, Đường Điền Điền cũng có chút không bình tĩnh, tuy vẫn là người sống nhưng sao cứ cảm thấy đáng sợ thế này!
Ngay giây sau, lại thấy Túc Bảo bước tới, vươn tay nắm lấy cổ tay khô như que củi của ông cụ: “Ông ơi ông đừng lo, Túc Bảo biết xương cốt của chị gái đang ở đâu.” Cục bột nhỏ nói lời an ủi
Sợi chỉ đỏ trên cổ tay bé phát ra một vầng sáng mỏng, nhỏ đến mức không thể phát hiện xuyên vào cơ thể ông cụ.
Đôi mắt ông cụ hơi mở một tí, bầu không khí nặng nề này dường như cũng được đuổi đi, mọi người cũng không biết tại sao, tựa như đang từ âm phủ về lại nhân gian vậy.
Chú Quan chống cơ thể của mình, run run muốn đứng dậy.
Đường Điền Điền có mắt nhìn, không đợi người khác phản ứng đã chạy qua đỡ ông ấy dậy: “Chú Quan, sao chú lại ở nhà một mình vậy? Sức khỏe hiện giờ của chú e rằng còn không thể tự chăm sóc mình…”
Điều ngoài ý muốn là chú Quan mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ, ngoại trừ mùi thuốc ra trên người cũng không có mùi lạ nào.
Nhìn quanh khắp phòng, tuy u ám nhưng vẫn coi là sạch sẽ ngăn nắp.
Đây là một cụ ông rất xem trọng thể diện.
Chú Quan thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Cần chăm sóc gì chứ, người sắp chết…”
Túc Bảo nhìn ông cụ trước mắt, đáy mắt có chút đau buồn, trên đầu ông cụ có một nén nhang.
Sư phụ từng nói, âm hương trên đỉnh đầu, hương cháy rụi người cũng mất.
Túc Bảo không đợi ông ấy hỏi đã nói: “Ông ơi, xương cốt của chị gái ở ngay dưới sân bóng của trường học.”
“Chị ấy tên Quan Dĩ Nam, bạn thân chị ấy tên Lý Nhược Bình…!Đúng không ạ?”
“Túc Bảo biết chị ấy, chị ấy là một chị gái rất tốt bụng, đưa rất nhiều quần áo xinh đẹp mình không cần cho bạn tốt, nhưng bạn tốt lại giết chị ấy.”
Chú Quan sửng sốt, thoáng chốc nước mắt trào ra, run rẩy nhớ lại: “Đỡ ông qua đó…!Ông muốn đi đón Nam Nam…”
Mười mấy năm, ông ấy đợi mười mấy năm, cho rằng cả đời cũng chẳng tìm được xương cốt con gái mình, thế mà không ngờ trước khi đi còn có thể nghe được tin tức!
Tô Nhất Trần liếc nhìn Khúc Hưởng một cái, Khúc Hưởng đang ngơ ngác chợt lấy lại tinh thần, vội vàng gọi cho cảnh sát.
Đường Điền Điền nói: “Chú Quan chú đừng gấp, chú qua đó cũng vô dụng thôi, cảnh sát cũng không cho chú đến gần đâu…”
Túc Bảo cũng nói: “Ông cứ yên tâm, còn có Túc Bảo mà!”
Chú Quan rũ mắt nhìn bé chằm chằm, bỗng dưng thu hồi tầm mắt, suy sụp dựa vào đầu giường.
“Ông làm việc chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm.
Bố mẹ công nhân bị bệnh, ông không chỉ đưa tiền trợ cấp và tiền chữa bệnh, thậm chí còn giúp liên lạc với chuyên gia nước ngoài.”
“Cả đời ông làm việc thiện, điều làm ác duy nhất là giết chết con nhóc kia…”
Đường Điền Điền thầm kinh ngạc, lời đồn cô nhóc đó bị chú Quan giết chết là sự thật ư?
Kỷ Trường đứng một bên nói gì đó, Túc Bảo gật đầu, hỏi: “Ông ơi, vậy tại sao ông không hỏi xương cốt của chị ấy ở đâu chứ? Rốt cuộc chị ấy chết như thế nào?”
Chú Quan thở dài một hơi, dường như đã trút ra hết nỗi bực trong lòng, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp hình như lại tiều tụy đi.
“Từ nhỏ chúng tôi đã dạy Nam Nam phải thiện lương, che chở tỉ mỉ.
Con bé lấy hết những thứ nó thích nhất cho Lý Nhược Bình, kể cả váy vóc phiên bản giới hạn, bản thân chỉ luyến tiếc mặc có vài lần lại đi cho Lý Nhược Bình.
Con bé sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lý Nhược Bình, còn cố tình tháo nhãn mác của món đồ mới mua ra, nói rằng bản thân không cần…”
“Chúng tôi vẫn luôn duy trì sự thiện lương của con bé, thậm chí còn để Lý Nhược Bình tùy tiện ra vào nhà mình…!Nào biết rằng con nhóc dịu dàng đáng yêu, ngây thơ thiện lương ấy lại là ác ma dối trá thế này!”
Kỷ Trường ôm cánh tay, im lặng lắng nghe.
Chú Quan lại nói: “Uống rượu chỉ nên say bảy phần, ăn cơm chỉ nên no bảy phần, vĩnh viễn đừng đối xử quá tốt với một người – đừng lấy sự thiện lương đo đạc lòng người.”
Đáng tiếc đạo lý này ông cụ hiểu quá muộn.
Dưới lời tự thuật của chú Quan, cảnh tượng thảm thiết của mười mấy năm trước chậm rãi được vạch trần.
Hóa ra sau khi Lý Nhược Bình bỏ việc ở xưởng in, bèn gạt mọi người tìm được một công tác ‘thể diện’, nhưng thu không đủ chi, dần dần thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi càng ngày càng nhiều.
Nhưng dường như cô ta càng lúc càng đắm chìm trong kiểu sống dối trá này, thậm chí nảy sinh ý tưởng thay thế Quan Dĩ Nam, ý tưởng đó càng ngày càng điên cuồng.
“Có một hôm, cô ta gọi điện thoại tới nói mình đang ở bệnh viện nào đó ở Lâm Thành, bị người ta lừa, nói rằng cô ta vốn định mua thuốc cho cha mẹ, nhưng lại bị bệnh viện lậu hạn chế quyền tự do thân thế… Phải có mười nghìn tệ, còn phải có người tự mình đến chuộc.”
“Trong điện thoại cô ta khóc quá thảm thương, tính cách Nam Nam dễ mủi lòng, cứ như thế sốt ruột đến đó.”
Chú Quan rất hối hận vì đã che chở con gái quá tốt, cô bé lớn trên tháp ngà voi, quá thiện lương cũng quá ngây thơ, không ngờ sẽ bởi vậy mà bỏ mạng.
Chú Quan đau khổ nhắm mắt lại: “Lý Nhược Bình cũng chẳng phải bị bệnh viện giam giữ gì, cô ta chỉ đang ở bệnh viện chỉnh hình ác độc nào đó mà thôi.”
“Loại bệnh viện chỉnh hình này am hiểu nhất là việc lừa dối những cô gái không hiểu chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ, nói cắt mắt hai mí chỉ với nghìn tệ, cuối cùng lại bắt kỳ tờ cho vay mấy chục nghìn, thậm chí khiến con người ta hãm sâu không thể nào chạy thoát.
Và bản thân cô ta cũng đang làm chuyện không để người khác biết như vậy.
Lý Nhược Bình đưa ra một nghìn vạn, nhờ bệnh viện chỉnh hình dùng da thật để phẫu thuật mình thành người khác.
“Bọn họ cũng dám nhận thật…!Cháu dám tưởng tượng dưới vòng pháp luật sờ sờ như thế lại có kẻ kinh doanh da người không…”
Không chỉ có da mặt, thậm chí mỗi bộ phận bên trong cơ thể cũng được chuẩn bị sẵn.
Đợi đến khi nhóm người chú Quan hay tin rồi chạy đến, đã không thấy bóng dáng Quan Dĩ Nam đâu nữa.
Người không biết đi đây, chỉ có Lý Nhược Bình che lại khuôn mặt đầy máu, gào khóc nói rằng Quan Dĩ Nam vì cứu cô ta đã bị người xấu bắt đi rồi.
“Bọn ông vô cùng lo lắng tìm con bé khắp nơi, trong lúc đó Lý Nhược Bình vào nhà bọn ông ở, lấy lòng đủ kiểu.”
Chú Quan cười khổ: “Nếu ông còn không nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, vậy thật là…”
Tựa như không muốn nhớ lại, vẻ mặt chú Quan càng lúc càng đau khổ, nước mặt vẩn đục lặng lẽ chảy xuống.
Khi tìm được Nam Nam, họ cũng chỉ thấy từng vụn da thịt còn sót lại.
Phần khung xương khó xử lý lại không biết ở nơi nào, tựa như đá chìm đáy biển, rốt cuộc không tìm về được nữa.
“Kẻ ra tay không phải Lý Nhược Bình, cô ta cùng lắm chỉ được coi là đồng phạm, đồng phạm lừa Nam Nam đến chỗ kia, nếu cô ta khóc rống hối hận, không chắc được tòa án sẽ phán cho cô ta vài năm.”
“Nhưng bọn ông lại tự quyết định để cô ta chết!!”
Đáy mắt chú Quan hiện lên một chút tàn nhẫn, vươn hai tay bưng kín mặt.
“Chỉ là dùng hết mọi cách, Lý Nhược Bình cũng chẳng nói được gì, suy cho cùng cô ta không phải người “sang tay” Nam Nam cuối cùng, làm sao cô ta biết được khung xương của Nam Nam ở đâu…”
Nhưng ông ấy cũng không tha cho cô ta, dẫu chuyện này có xảy ra lần nữa, chú Quan cảm thấy bản thân vẫn sẽ làm vậy.
“Ông hối hận nửa đời, không phải hối hận vì đã giết Lý Nhược Bình mà hối hận bọn ông không dạy dỗ con gái cho tốt…”
Nói đến đây, cuối cùng chú Quan không kiềm được gào khóc..