Chu Từ Thâm nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười lạnh:
” Nguyễn Tinh Vãn, đúng là nên lấy máy quay ghi lại dáng vẻ lúc em nhờ vả tôi trông thế nào, rồi lúc trở mặt không nhận người thì bộ mặt ra sao.”
Nguyễn Tinh Vãn:
“…………………………….”
Rõ ràng vậy ư?
Cô hít một hơi thật sâu, hạ giọng:
” Chu tổng,ở đây không chỉ có mình tôi sống, anh như thế này sẽ làm phiền đến người khác, có gì thì………..”
Lời còn chưa dứt, đèn trong nhà đã bật sáng, ngay sau đó là giọng của Hứa Nguyệt:
” Tiểu Vãn, cháu đang nói chuyện với ai thế?”
Nguyễn Tinh Vãn theo phản xạ đứng chắn trước mặt Chu Từ Thâm:
” Không có gì đâu dì hứa, một người bạn, cháu………………”
Nhưng dưới tình thế cấp bách, cô hoàn toàn quên mất rằng Chu Từ Thâm hoàn toàn cao hơn cô nhiều, cô không thể chắn được anh.
Hứa Nguyệt nhìn về hướng cô, nhưng thực ra là nhìn người phía sau cô.
Một vài giây yên tĩnh trôi qua, Nguyễn Tinh Vãn bỗng nghe thấy giọng của Chu Từ Thâm, mang theo sự lạnh lùng thấu xương:
“Tôi đi đây.”
“Ơ?”
Vừa rồi nói thế nào anh cũng không chịu đi, sao giờ lại thay đổi nhanh vậy.
Chu Từ Thâm đi hai bước dài, Hứa Nguyệt liền lên tiếng:
” Tiểu Thầm”
Chu Từ Thâm làm bộ không nghe thấy, bước nhanh ra ngoài.
Nguyễn Tinh Vãn đứng ngẩn ra, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhìn sắc mặt của Hứa Nguyệt không ổn, không kịp suy nghĩ nhiều, liền chạy theo ra ngoài.
Lâm Nam đứng đợi ngoài nhà cũng rất ngạc nhiên, sao vào lúc thì còn bình thường, ra lại làm như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Hai người này ngày nào cũng có lắm chuyện cãi vã vậy?
Chu Từ Thâm vừa đi đến xe, Nguyễn Tinh Vãn đã chạy ra theo, gọi:
“Chu tổng ”
Chu Từ Thâm không có phản ứng gì, cúi người xuống ngồi vào trong xe. Lâm Nam nhìn Nguyễn Tinh Vãn “……………………………..”
Nguyễn Tinh Vãn:
“? ”
Hiển nhiên, cả hai đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng Chu Từ Thâm đã ngồi vào xe, Lâm Nam cũng không dám nán lại lâu, liền vòng qua ghế lái.
Nguyễn Tinh Vãn chỉ có thể đứng nhìn chiếc Maybach màu đen rời đi.
Không biết bao lâu sau, giọng nói mệt mỏi của Hứa Nguyệt vang lên:
” Tiểu Nguyễn”
Nguyễn Tinh Vãn thu hồi tầm mắt lại,bước đến trước mặt Hứa Nguyệt:
“Dì Hứa”
Hứa Nguyệt nhìn theo hướng Chu Từ Thâm rời đi:
“Tiểu………………………. cậu ấy là bạn cháu àv?”
“……………………….. Không hẳn là vậy.”
Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng nói, dì Hứa, gì biết anh ấy à?
Hứa Nguyệt không biết đang nghĩ gì, có chút lơ đãng, sau vài giây mới phản ứng lại, kéo ra một nụ cười yếu ớt:
“Tổng giám đốc của Tập đoàn Chu Thị, từng thấy qua ở trên báo.”
Nếu Hứa Nguyệt không nói như vậy, Nguyễn Tinh Vãn có lẽ nhất thời cũng không nghĩ ra, nhưng………………….
Đến giờ cô mới hiểu tại sao mỗi ngày dì Hứa đều xem một tờ báo kinh tế.
Người con trai theo cha, đã hai mươi năm không gặp mặt.
Và đứa con riêng mà Chu Tuyển Niên đã từng nói với cô.
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một lát rồi nói:
” Dì Hứa, trên báo chưa từng đăng ảnh của anh ấy.”
Hứa Nguyệt dường như vẫn còn chút mơ màng:
“Thật……………………. thật sao?”
” Dì Hứa, Chu Từ Thâm, anh ấy là………………..con trai dì phải không?”
Hứa Nguyệt không trả lời, chỉ cúi người xuống.
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, thái độ vừa rồi của Chu Từ Thâm quả thật là làm tổng thương người khác.
Cô do dự một lúc mới nói:
” Dì Hứa, anh ấy không phải bạn cháu, anh ấy là…………………….. chồng cũ của cháu.”