Hàn Vũ im lặng một lát rồi nói: “Anh biết rồi.”
“Vậy tôi………….về trước nhé.”
“Tinh Vãn.” Hàn Vũ gọi cô lại: “Vậy em và Chu tổng……………….”
Vấn đề này, bắt đầu từ tối qua đến giờ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Hàn Vũ, chỉ là vẫn chưa có cơ hội nói ra.
Hơn nữa, cho dù anh ta nhìn thế nào, cũng cảm thấy quan hệ của bọn họ không phải chỉ là quen biết đơn giản, nhưng cụ thể là quan hệ gì, anh ta lại không đoán ra.
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói lạnh nhạt của đàn ông từ phía sau truyền đến: “Cô ấy không nói với anh, tôi chính là chồng trước kiêu căng lại ngạo mạn, xấu tính, nói chuyện cực kỳ khó nghe, luôn nghĩ xấu về người khác trong miệng cô ấy sao.”
Nguyễn Tinh Vãn: “………….”
Con mẹ nó chứ, sao lần nào cô nói xấu anh ta cũng đều bị anh ta nghe thấy, anh ta gắn camera lên người cô sao?
Cả người Hàn Vũ giống như bị sét đánh vậy: “Chu………Chu tổng?”
Chu Từ Thâm đứng bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc: “Chuyện tổ trưởng Hàn muốn nuôi con hộ tôi, không biết nên cảm ơn thế nào mới tốt.”
“………………..”
Hàn Vũ thậm chí còn không kịp tìm nhà, liền suốt đêm dọn đi.
………………………………
Chu Từ Thâm liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, người kia chột dạ trốn tránh nhìn sang phía khác: “Chu tổng, anh xem trăng hôm nay tròn chưa kìa.”
“Hôm nay là mồng một, không có trăng.”
Nguyễn Tinh Vãn sờ sờ mũi, xấu hổ không cần nói cũng biết.
Chu Từ Thâm lười để ý cô, xoay người đi vào nhà.
Nguyễn Tinh Vãn đi theo anh: “Chu tổng?”
“Canh giải rượu.”
“………………Được thôi.” Nguyễn Tinh Vãn đuối lý, không dám từ chối, lặng lẽ đi vào nhà bếp.
Xem ra, Chu Từ Thâm ở đây, mà dì Hứa chưa về, dì Tần bên cạnh cũng không ở nhà, đoán là bị kéo tới nhà ai đó nói chào tạm biệt rồi.
Nguyên liệu trong phòng bếp rất đầy đủ, Nguyễn Tinh Vãn rất nhanh đã nấu xong canh giải rượu.
Lúc cô bưng khay ra, Chu Từ Thâm đang ngồi trước bàn đá, cầm đôi tất nhỏ Hứa Nguyệt mới đan được một nửa trong giỏ, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Chu tổng, xong rồi.”
Chu Từ Thâm đặt thứ trong tay xuống, nhận lấy bát cô đưa tới.
Nhìn anh uống xong, Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng nói: “Nếu Chu Tổng không còn chuyện gì khác, tôi đi ngủ nhé?”
Chu Từ Thâm nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp: “Ừ.”
Nguyễn Tinh Vãn lặng lẽ thở phào, vội vàng chuồn lên lầu.
Một ngày xúi quẩy, cuối cùng cũng kết thúc.
May mà chuyện thu mua cũng gần xong rồi, Chu Từ Thâm chắc là không lâu nữa sẽ rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn không biết dì Hứa và dì Tần bao giờ dọn đi, hôm nay cũng tiêu hao không ít tinh thần và thể lực, nằm trên gường một lát đã ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tinh Vãn thức dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sáng rực.
Cô vừa ngáp vừa xuống lầu, thoáng thấy có một người trong viện, cũng không nhìn kỹ đã nói: “Chào buổi sáng dì Hứa.” “Sắp mười giờ rồi, còn sớm gì nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn: “………….”
Cô dụi mắt, phát hiện người ngồi trước bàn đá, căn bản không phải dì Hứa, mà là Chu Từ Thâm đang ăn sáng.
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người: “Dì Hứa đâu?”
“Ra ngoài rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây?”