Trước đây tuy rằng có tiếp xúc với Chu Tuyển Niên vì vấn đề công việc, nhưng anh ấy chung quy không thể bất kể lúc nào cũng đặt thiết kế trang sức cho mẹ mình.
Cho nên nói, trên lý thuyết cô chỉ cần tránh xa cái đồ điên Chu An An kia ra thì sẽ không có chuyện gì cả.
Nguyễn Tinh Vãn thở ra một hơi, tiếp tục thu dọn đồ đạc, bỏ mấy bộ quần áo nhỏ tất nhỏ của Hứa Nguyệt đan vào trong vaili.
Nhưng cho dù tự an ủi bản thân mình như vậy, Nguyễn Tinh Vãn vẫn có cảm giác lo lắng nói không ra lời.
Lúc cô nhìn thấy một phòng toàn đồ dùng trẻ em xếp ngay ngắn, do dự rất lâu, vẫn là ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Chu Từ Thâm, thấp giọng hỏi: “Chu tổng, anh ngủ chưa?”
Đợi hai phút sau, cửa phòng mới mở ra, Chu Từ Thâm hình như vừa từ trong giấc mơ tỉnh dậy, vẻ mặt cực kỳ cáu kỉnh, nén nóng nảy nói: “Nguyễn Tinh Vãn, tôi nhớ tôi từng nói với em, nếu em lại nửa đêm…………”
Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng phản bác: “Lúc đó anh nói nửa đêm không được gọi điện thoại cho anh, cũng không nói nửa đêm tôi không được tới tìm anh.”
Chu Từ Thâm: “…………….”
Nguyễn Tinh Vãn bỏ qua thái độ ác liệt của anh, lại nói: “Về chuyện đứa nhỏ, tôi muốn nói chuyện với Chu tổng một chút.”
“Nói.”
“Tôi bảo đảm bất luận đi đâu cũng sẽ cố gắng tránh xa người nhà họ Chu, nhưng tôi……..năng lực có hạn, cho nên tôi muốn nhờ Chu tổng giúp tôi một việc, Chu tổng nhất định có cách để họ không phát hiện ra chuyện tôi mang thai.”
Chu Từ Thâm thản nhiên nhìn cô: “Em dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ giúp em.”
Nguyễn Tinh Vãn nhấp nhấp môi rồi mới nói: “Hôm nay Chu tổng mua nhiều đồ trẻ con như vậy, hẳn là………..”
“Mấy thứ này chỉ tùy tiện mua mà thôi, không chứng minh được điều gì cả.”
Nguyễn Tinh Vãn biết anh sẽ nói như vậy.
Nghĩ ngợi mấy giây, cô mới nhẹ nhàng túm góc áo anh: “Xin anh đó.” Đôi mắt đen của anh đông cứng lại nhìn cô, hầu kết khẽ trượt lên xuống, nhanh chóng dời tầm mắt: “Tôi không nhìn thấy thành ý của em.”
“…………………..”
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, thu tay về: “Vậy Chu tổng muốn tôi làm thế nào.”
“Dọn về biệt thự Tinh Hồ, tôi có thể miễn cưỡng giúp em giấu diếm nhà họ Chu bên kia, nhưng nếu em bị phát hiện ở bên ngoài, vậy thì không liên quan gì đến tôi cả.”
Nguyễn Tinh Vãn không ngờ yêu cầu của anh lại là như vậy, có điều so với điều kiện hà khắc trước kia thì tốt hơn nhiều lắm.
Hơn nữa cô dọn về biệt thự tinh hồ, ở một mức độ nhất định mà nói, là an toàn hơn rất nhiều.
Đến lúc đó, mỗi ngày chỉ tới hai nơi là công ty và về nhà, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thấy cô không nói gì, vẻ mặt Chu Từ Thâm bất mãn.
Người phụ nữ này vẫn không biết tốt xấu giống như trước đây.
Anh vừa muốn mở miệng, Nguyễn Tinh Vãn lại khẽ nói: “Tôi đồng ý dọn về đó.”
Chiều hôm sau, dì Tần cũng nghe thấy tin tức Chu Từ Thâm và Nguyễn Tinh Vãn phải đi, cầm theo không ít đặc sản trong nhà tới, để bọn cô cầm đi.
Xong việc, còn lặng lẽ kéo Nguyễn Tinh Vãn tới một góc: “Tiểu Nguyễn à, lần này cháu và Tiểu Chu về có phải muốn tái hôn hay không?”
Nguyễn Tinh Vãn: “………….”
Mục đích chân chính của dì Tần đến đây chắc là cái này rồi. “Không………………”
“Chậc, cháu cũng đừng xấu hổ với dì, mấy hôm nay ta đã giúp cháu quan sát rồi, đứa nhỏ tiểu Chu này nhân phẩm không tồi, có tiền, lại đẹp trai, nếu cháu không nắm chặt lấy, rất dễ bị người khác đoạt mất.”