Nhắc đến chuyện này, Quý Nhiên càng thêm lo lắng: “À đúng rồi, Tri Ý, em biết người vợ trước của Chu Từ Thâm chứ?”
Lâm Tri Ý nhỏ giọng nói: “Có nghe nói qua.”
“Chị không ngờ cô ta vậy mà lại có một đoạn tình cảm với Hoài Kiến, hơn nữa cô ta còn…” Quý Nhiên hạ thấp giọng, “Cô ta còn mang thai, Hoài Kiến nói đứa bé không phải của nó, nhưng mà không phải cô ta và Chu Từ Thâm đã ly hôn được mấy tháng rồi sao, em cảm thấy đứa bé này là của ai?”
Lâm Tri Ý cười nhạt nói: “Nếu là của Chu Từ Thâm, chắc nhà họ Chu sẽ không để đứa bé lưu lạc bên ngoài đâu.”
Quý Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, chị cũng nghĩ như vậy! Mấu chốt là chị nghe nói lúc trước cô ta bị bán vào Hoàng Hôn, còn dùng chuyện giả mang thai để ép hôn gả vào nhà họ Chu, Chu Từ Thâm ghét cô ta muốn chết.”
Nói xong, lại tự mình thở dài: “Cũng không biết Hoài Kiến nghĩ thế nào nữa.”
Lâm Tri Ý nói: “Thôi được rồi chị Nhiên, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chắc là chị sắp sinh rồi nhỉ?”
“Dự sinh còn năm ngày nữa.”
“Vậy thì chị Nhiên nghỉ ngơi cho tốt, buổi tiệc ngày mai chắc chắn sẽ rất mệt mỏi đấy.”
Quý Nhiên nói: “Em cũng vậy, mấy ngày nay vất vả cho em rồi, cứ chạy tới chạy lui giúp chị.”
“Chị Nhiên nói gì vậy, đều là em nên làm.”
Rời khỏi nhà họ Quý không lâu, Lâm Tri Ý liền nhận được điện thoại của Ôn Thiển, cô ta mỉm cười mở miệng: “Ôn tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Ôn Thiển nói: “Tôi muốn hỏi một chút, chiếc vòng cổ mà trước kia tôi thiết kế cho Lâm tiểu thư, có ở chỗ Lâm tiểu thư không?”
Lâm Tri Ý suy nghĩ mấy giây mới nói: “Cái đó… Hình như tôi quên mang theo rồi, để lát nữa tôi kêu người qua lấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Ôn Thiển lại nói: “Lâm tiểu thư, thật sự xin lỗi, là sơ suất của tôi, chiếc vòng cổ có thể bị mất rồi.”
“Mất rồi?”
“Đúng vậy, tôi bằng lòng chịu mọi tổn thất, mấy ngày nữa sẽ trả lại tiền vào tài khoản của Lâm tiểu thư.”
Lâm Tri Ý nói: “Ôn tiểu thư không cần khách sáo như vậy, lần này cứ coi như chúng ta kết bạn đi. Tôi rất thích tác phẩm của Ôn tiểu thư, hi vọng lần sau chúng ta còn có thể hợp tác.”
Nói ngắn gọn mấy câu, liền cúp điện thoại.
Lâm Tri Ý ngồi trên xe, ngón tay thon dài khẽ chạm cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, cô ta thản nhiên dặn dò: “Bất kể Ôn Thiển muốn làm gì, cũng đừng ngăn cản cô ta.”
Tài xế nói: “Vâng, vậy… Chúng ta có cần ra tay không?”
“Không cần, để cô ta tự làm là được.” Dừng một chút, Lâm Tri Ý lại nói: “Đến Chu thị đi.”
…
Tập đoàn Chu thị, văn phòng tổng giám đốc.
Chu Từ Thâm nhìn thiệp mời trên bàn, ngũ quan tuấn tú không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Không bao lâu sau, Lâm Nam gõ cửa: “Chu tổng, Lâm tiểu thư đến rồi.”
Chu Từ Thâm khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Lâm Tri Ý xuất hiện ở cửa, anh thản nhiên mở miệng: “Có chuyện gì?”
Lâm Tri Ý vừa buồn cười vừa tức giận: “Em khó khăn lắm mới đến tìm anh một lần, anh chính là dùng thái độ này đối với em sao?”
“Tôi đối với tất cả mọi người đều là thái độ này, có chuyện thì nói, không có chuyện gì tôi còn phải làm việc.”
“Từ Thâm.” Lâm Tri Ý ngồi xuống đối diện anh ta, ánh mắt vừa vặn liếc thấy thiệp mời trên bàn, “Dạ tiệc từ thiện ngày mai anh sẽ tham dự chứ?”
Chu Từ Thâm nói: “Xem tâm trạng đã.”
Dạ tiệc từ thiện lần này, tuy nói là do nhà họ Quý tổ chức, nhưng không thể thiếu nhà họ Chu ở sau lưng thúc đẩy, dùng loại phương thức này tập hợp nhiều nhân vật có m.á.u mặt trong giới kinh doanh như vậy, không khó để đoán ra Chu lão gia muốn làm gì.