Quán cà phê.
Nguyễn Thầm rót cho Nguyễn Tinh Vãn một cốc sữa, ngồi đối diện hỏi:
“Sao chị lại có thời gian đến đây?”
Nguyễn Tinh Vãn hai tay cầm cốc, uống một ngụm rồi trả lời:
“Hôm nay chị được nghỉ, không có việc gì làm.”
Nguyễn Thầm im lặng một lúc mới mở miệng:
“Em nghe chị Sam Sam nói tối nay chị phải tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện.”
“……”
Nguyễn Tinh Vãn không ngờ Bùi Sam Sam lại nói chuyện này với Nguyễn Thầm nhanh như vậy.
Cô cười ngượng:
“Có chút việc ngoài ý muốn, chị không đi nữa.”
“Có phải vì Chu Từ Thâm sẽ đi? Chị không muốn gặp anh ta?”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Em nghĩ gì vậy, không liên quan gì đến anh ấy, chỉ là chị……”
Nguyễn Tinh Vãn cũng không biết nên giải thích thế nào với cậu, liền chuyển đề tài, nhìn mấy cô gái đang lén lút nhìn về phía bàn họ:
“Nhiều người thích em như vậy, em không cảm thấy có ai đặc biệt sao?”
Nguyễn Thầm thản nhiên nói:
“Em không có ý định yêu đương.”
“Tại sao? Ở độ tuổi này là thời điểm tốt nhất để yêu đương, không yêu thật đáng tiếc.”
“Vậy tại sao lúc đó chị không yêu?”
Nguyễn Tinh Vãn: “……”
Thằng nhóc này nói chuyện thật thẳng thắn.
Một lúc sau Nguyễn Tinh Vãn mới nói: “Lúc đó chị bận rộn với việc làm thêm để kiếm sống, hơn nữa…… mặc dù chị không yêu đương, nhưng chị có người thích, loại cảm giác đó cũng rất đẹp mà.”
“Anh ta chẳng phải đã đính hôn với người khác rồi sao, cuối cùng chị cũng không ở bên anh ta, có gì đẹp đẽ đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời im miệng, yên lặng uống sữa.
Qua vài phút, Nguyễn Thầm lại nói:
“Chị…… có muốn tìm người đó không?”
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không hiểu:
“Ai cơ?”
Nguyễn Thầm mím môi:
“Người đàn ông trong bức ảnh.”
“Tiểu Thầm……”
Nghe vậy, Nguyễn Thầm rời mắt, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói:
“Chị không cần lo lắng đến cảm giác của em, em không sao mà, dù sao chị cũng đã nói rồi, ít nhất chúng ta có cùng một người mẹ, còn về cha, đối với em ai cũng như nhau.”
Dù sao Nguyễn Quân cũng đã c.h.ế.t rồi.
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Tiểu Thầm, thật ra chị cũng không phải vì em, chỉ là…… biển người mênh mông, cũng chưa chắc tìm được, hơn nữa dù có tìm được, nhỡ đâu ông ấy không còn trên thế gian này…… hoặc là ông ấy đã kết hôn, có gia đình mới rồi, chị tìm thấy ông ấy thì có ích gì.”
Nguyễn Thầm nghiêm túc nói:
“Nếu là em, bất kể ông ấy có gia đình mới hay không, em cũng sẽ tìm, rồi sau đó hỏi ông ấy tại sao lại bỏ rơi chúng ta. Dù là đứng trước bia mộ của ông ấy đi chăng nữa, em cũng phải có một câu trả lời.”
Nguyễn Tinh Vãn cúi đầu không nói gì.
Thực ra cô không đi truy cứu chuyện này, cũng là vì sợ.
Sợ câu trả lời nhận được không phải điều mình mong muốn.
Thấy cô không nói gì, Nguyễn Thầm lại nói:
“Đây chỉ là suy nghĩ của em, em muốn nói với chị, đừng vì em mà lo lắng bất cứ điều gì, em không phải là trẻ con nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn cười nói: “Biết rồi, chị sẽ suy nghĩ kỹ.”
Khi Nguyễn Thầm còn muốn nói gì đó, vì có quá nhiều người gọi đồ, ông chủ không kịp phục vụ, nên gọi cậu qua giúp.
Nguyễn Thầm đứng dậy nói:
“Em đi làm việc đây.”
“Được rồi, đi đi, chị cũng nên về rồi.”
Nguyễn Thầm rời đi rồi, Nguyễn Tinh Vãn uống hết sữa trong cốc, quay đầu phát hiện trời bên ngoài đã tối.