Nhìn nhiều tư liệu như vậy, Diệp Thần đối với dược thảo là phi thường quen thuộc, những dược thảo này Hách Húc không biết, nhưng Diệp Thần lại biết được nhất thanh nhị sở, trong không gian bao tay đều có, hơn nữa rất nhiều, chỉ là dược thảo cấp thấp nhất, trên mặt không khỏi lộ ra một chút thần sắc thất vọng, Hách Húc này vẫn không có đem thứ tốt của bọn họ lấy ra.
– Những dược thảo này đều không có gì dùng, chưởng quỹ, đem đồ tốt nhất trong tiệm các ngươi đều lấy ra đi.
Diệp Thần không có kiên nhẫn gì, Hách Húc này căn bản chính là qua loa.
– Những dược thảo này tiểu huynh đệ đều biết lai lịch? Những dược thảo này đã là dược thảo tốt nhất, đắt tiền nhất của bổn điếm, một cây cũng hơn sáu trăm Tụ Khí Đan.
Hách Húc có chút ngạo nhiên nói:
– Còn lại dược thảo, lại không phải là có tiền có thể mua, không biết tiểu huynh đệ là người gia tộc nào?
– Một tiểu gia tộc ở Ngân Bắc quận.
Diệp Thần cau mày nói.
– Chẳng lẽ ở nơi này mua đồ, còn phải đăng ký tính danh sao?
– Dược thảo càng trân quý, chúng ta chỉ bán cho một ít khách quen, vài đại thế gia của Tây Vũ đế quốc.
Hách Húc hơi có chút căm tức nói.
– Đối ngoại đem bán, tốt nhất chỉ có bấy nhiều, nếu như tiểu huynh đệ cầm Hách thị lệnh bài của chúng ta tới, ta liền bán cho tiểu huynh đệ.
Thần hồn Diệp Thần quét đến, ngăn tủ bên trái kia có mấy cây dược thảo quý trọng, còn có một kiện đồ vật tương đối khá, Hách Húc không bán, hắn cũng không có biện pháp, thập phần ảo não. Cái Hách thị này, thật đúng là điếm đại khi dễ khách! Bất quá ai bảo bọn hắn là võ đạo thế gia lớn nhất Tây Vũ đế quốc, võ đạo thế gia bình thường bọn họ căn bản không để vào mắt.
Ở lúc bọn hắn nói chuyện, một lão nhân quần áo tả tơi thất tha thất thểu đi đến, đến bên quầy.
– Ta… muốn bán đồ.
Lão nhân gia run rẩy từ trong lòng ngực móc ra một cái bao bố, xuất ra một bình sứ, bình sứ kia che kín cáu bẩn.
Tiểu nhị bên cạnh thấy nhăn lông mày một chút:
– Ngươi muốn cầm vật gì đó?
– Hai khỏa đan dược, con trai nhà ta nói là Ngưng Khí Đan.
Diệp Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua lão giả kia, ánh mắt tập trung bình sứ, thần hồn quét qua, trong bình sứ thả hai khỏa Ngưng Khí Đan, Ngưng Khí Đan ngược lại không coi vào đâu, nhưng bình sứ này, tuy nhiên che kín cáu bẩn, lại là một thứ tốt, làm công thập phần tinh xảo, tính chất rậm rạp, ngọc cũng không phải ngọc, ước chừng cao một tấc, thần hồn đảo qua bình sứ liền cảm giác được một tia khí tức ôn hòa, đan dược đặt ở trong bình sứ phảng phất được đến ôn nhuận, Diệp Thần phát hiện trong bình sứ cất dấu khí tức khí linh mãnh liệt, khí tức khí linh mãnh liệt như thế, chứng minh cái bình sứ này ít nhất là một kiện tam phẩm linh bảo!
Tiểu nhị này cầm qua bình sứ hướng trong đó nhìn thoáng qua, xác thực là Ngưng Khí Đan không sai, mặt không biểu tình nói:
– Hai quả Ngưng Khí Đan thấp kém, năm mươi lượng bạc!
– Con ta nói một khỏa Tụ Khí Đan có thể bán năm mươi lượng bạc, đây là Ngưng Khí Đan, có thể đổi mấy trăm quả Tụ Khí Đan, mỗi một khỏa này ít nhất có thể bán hơn vạn lượng bạc!
Lão nhân kia tức giận tới mức phát run, đối với tiểu nhị cho giá cả rất bất mãn.
Tiểu nhị này hiển nhiên không nghĩ tới lão nhân quần áo rách nát, xem xét chính là xóm nghèo ra tới này rõ ràng biết hàng như vậy, cùng Hách Húc bên cạnh liếc nhau, lãnh đạm nói:
– Ba trăm lượng bạc, có bán hay không!
Diệp Thần chứng kiến Hách Húc làm một cái thủ thế bí ẩn, tiểu nhị này nói lời, rõ ràng cho thấy Hách Húc bày mưu đặt kế, đây quả thực là hắc điếm, dùng ba trăm lượng bạc mua hai khỏa Ngưng Khí Đan, khó trách Hách thị gia nghiệp lớn như vậy! Hiệu cầm đồ món lợi kếch sù, lúc này Diệp Thần mới tính có chỗ hiểu rõ!
– Ta không bán!
Lão nhân kia tức giận đến râu ria loạn chiến, một tay đoạt lấy bình sứ trở về.
– Lão quỷ, ngươi hiểu rõ ràng, ta mới vừa nói ba trăm lượng bạc, ngươi không bán, lần sau đến cầm, chỉ scó thể trị giá một trăm lượng bạc, Hách thị dược điếm chúng ta không thu, dược điếm khác cũng không dám thu!
Tiểu nhị này hung dữ trừng mắt liếc lão nhân gia kia.
Lão nhân kia chứng kiến tiểu nhị bộc lộ bộ mặt hung ác, lại càng hoảng sợ, lắp bắp, có chút chần chờ, ba trăm lượng bạc với hắn mà nói, cũng tính là một khoản tiền lớn, con của hắn không cho hắn bán hai quả Ngưng Khí Đan này, nói là truyền gia chi bảo, đợi về sau cho tôn nhi dùng, nhưng mà bây giờ, con của hắn bởi vì đả thương người bị bắt, bảo là muốn năm mươi lượng bạc mới có thể chuộc đi ra, hắn mới nghĩ đến bán Ngưng Khí Đan, chỉ là Hách thị dược điếm cho giá cả quá thấp, nghe nói Hách thị dược điếm hậu trường rất lớn, nếu như bọn họ phóng lời nói đi ra ngoài, phỏng chừng dược điếm khác cũng không dám thu đồ đạc của hắn.
Chứng kiến lão nhân thấp thỏm lo âu như vậy, bộ dạng do dự, Diệp Thần hướng lão nhân đi tới, những người khác sợ Hách thị, nhưng Diệp Thần hắn không sợ!
– Lão nhân gia, ngài mang thứ đó bán cho ta thế nào, tùy ngươi mở giá.
Diệp Thần mở miệng nói.
– Cái bình kia cũng là một kiện bảo bối, có thể xa xa không chỉ ba trăm lượng bạc.
Đối với lão nhân gia này, mình cũng không cần phải lừa gạt.
– Ngươi là Hách thị dược điếm?
Lão nhân kia ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, có chút chần chờ hỏi thăm.
– Không phải, ta là một người đi ngang qua, nhưng mà ta có thể xuất tiền mua đan dược của ngài.
Diệp Thần mỉm cười nói.
Nghe được Diệp Thần nói, sắc mặt Hách Húc xoạt thoáng cái âm trầm xuống, lại có người dám ở trong cửa hàng của mình đoạt việc buôn bán của mình, tiểu tử này chán sống sao?
– Hai khỏa đan dược cuảta, muốn bán hai vạn lượng bạc, ngươi mua được sao?
Lão nhân kia kinh ngạc mà nhìn xem Diệp Thần, hắn nhìn nhìn bình sứ che kín cáu bẩn trong tay, cái bình sứ này cũng là một kiện bảo bối?
– Ta dùng hai vạn lượng bạch ngân cùng năm mươi viên Ngưng Khí Đan, đổi cái bình sứ trên tay ngươi, như thế nào, lão nhân gia?
Diệp Thần hỏi, nhìn xem bộ dạng lão nhân này run run rẩy rẩy, Diệp Thần không đành lòng lừa gạt, bạch ngân cùng Ngưng Khí Đan đối với hắn mà nói, căn bản chính là chín trâu mất sợi lông, đổi cái bình sứ này, hắn cảm giác mình chiếm tiện nghi lớn lao, dù sao cái bình sứ này, ít nhất hẳn là một kiện tam phẩm linh bảo.
– Thật sự, chỉ đổi cái bình sứ này?
Lão nhân gia mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem Diệp Thần, hắn kiến thức có hạn, nào biết đâu rằng cái bình sứ này diệu dụng, vội vàng gấp giọng đáp.
– Ta đổi, ta đổi!
Hai khỏa Ngưng Khí Đan, đối với hắn mà nói đã là chí bảo khó có thể tưởng tượng, huống chi Diệp Thần duy nhất xuất ra năm mươi khỏa?
Diệp Thần đem năm mươi khỏa Ngưng Khí Đan ra, lại cầm hai vạn lượng bạch ngân, chứa ở trong một cái túi càn khôn không gian tương đối nhỏ, đưa cho lão nhân gia nói:
– Gì đó đều ở trong này, cái túi càn khôn này cũng đưa cho lão nhân gia ngài, lão nhân gia người chú ý cất kỹ.