Tổ Thần Chí Tôn

Chương 229



Diệp Thần xuất hiện ở trong hoa viên, thần hồn quét qua, đã khóa vị trí của Khâu Anh, chứng kiến Khâu Anh, Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi! Tất cả vị trí thủ vệ đều bị Diệp Thần thấy nhất thanh nhị sở, kể cả những hộ vệ che dấu kia, hắn vài cái lên xuống, hướng phương hướng thư phòng chạy đi.

Trong đôi mắt A Ly hiện lên trận trận hào quang thần bí, nó đã bắt đầu thi triển ảo thuật.

Diệp Thần từ trước mặt những hắc giáp hộ vệ kia xẹt qua, những hắc giáp hộ vệ kia y nguyên vẫn không nhúc nhích dừng ở phía trước, trong mắt bọn họ, bọn họ nhìn qua y nguyên chỉ là tiểu viện yên tĩnh, Diệp Thần hoàn toàn chính là một người trong suốt, bất quá là mang theo một hồi gió nhẹ thổi qua mà thôi.

– Đã canh ba ngày rồi.

Một hộ vệ tức giận nhẹ giọng chửi bới.

– Mẹ nó, tiểu tử Hàn Lục kia như thế nào còn chưa tới nhận ca.

– Tiểu tử kia sẽ không còn nằm ở trong chăn đàn bà nào đó a!

Bên cạnh vài cái hộ vệ phát ra tiếng cười dâm đãng trầm thấp.

Bọn họ nói chuyện phiếm, hoàn toàn nhìn không được Diệp Thần gần trong gang tấc.

Diệp Thần đến bên ngoài thư phòng, trong bóng tối vị trí thập giai sơ kỳ cao thủ còn có chín cửu giai đỉnh phong cao thủ kia, đều bị thần hồn của Diệp Thần tập trung, A Ly sưu một tiếng nhảy đi ra ngoài.

Bất quá một lát, thập giai sơ kỳ cao thủ cùng chín cửu giai đỉnh phong cao thủ kia đều trúng A Ly ảo thuật.

Trước mắt A Ly đã là thập giai đỉnh phong, người dưới thập giai đỉnh phong, đối mặt A Ly ảo thuật đều không hề có kháng tính!

Cùng Khâu Anh chỉ có 10 bước xa, Diệp Thần lấy ra Phá Ngục kiếm, bỗng nhiên một cước đá văng đại môn thư phòng, một đạo kiếm quang tựa như kinh hồng, đâm về Khâu Anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 98: Các nơi cầu viện

Khâu Anh đột nhiên nghe được tiếng vang, bỗng dưng mở to mắt, chứng kiến ánh mắt sáng như tinh thần của Diệp Thần trong đêm tối, trong lòng giật mình, thất thanh nói:

– Là ngươi Diệp…

A Ly tránh ở một bên khác, trong đôi mắt đột nhiên thần quang đại phóng.

Khâu Anh mới nói đến một nửa, còn không có giãy dụa đứng dậy, ánh mắt đột nhiên có chút hoảng hốt. Chính là ngây người một lúc trong nháy mắt này, ở cao thủ trong lúc đó, trong nháy mắt, liền có thể quyết định sinh tử!

Giống như điện quang hỏa thạch!

Phá Ngục kiếm vô cùng sắc bén, hóa thành một đạo tàn ảnh ngay cả con mắt cũng bắt không đến.

Phốc!!!

Một tiếng trầm đục.

Diệp Thần một kiếm xuyên thủng mi tâm của Khâu Anh, thần sắc Khâu Anh trong nháy mắt cứng lại trên mặt, mi tâm một giọt huyết chậm rãi chảy xuống, con mắt từ sáng ngời chuyển thành ảm đạm.

Khâu Anh tung hoành mấy chục năm, làm thập giai đỉnh phong cường giả, kinh nghiệm chiến đấu không dưới mấy ngàn, tại Tây Vũ đế quốc càng là quyền cao chức trọng, ngồi vào vị trí Tả Thừa Tướng, phỏng chừng hắn chẳng thể nghĩ tới, mình có một ngày rõ ràng sẽ chết ở trong thư phòng! Chết ở trong tay một tiểu tử mới mười bảy tuổi miệng còn hôi sữa!

Trong nháy mắt bị Diệp Thần vừa đến xuyên thủng mi tâm, hắn cũng đã đánh mất năng lực tự hỏi, trên mặt thậm chí không kịp toát ra một tia không cam lòng!

Diệp Thần một kiếm kia quá là nhanh, tăng thêm A Ly ảo thuật, Khâu Anh căn bản không có cơ hội phản kích nào.

Sưu một tiếng, Diệp Thần nhảy ra cửa sổ đằng sau thư phòng, vài cái nâng lên, biến mất ở trong bóng đêm mênh mông.

Khâu Anh y nguyên ngồi ở trên bồ đoàn, tựa như còn đang nhập định tu luyện, sau nửa ngày, Diệp Thần biến mất, lúc này đầu của hắn mới bỗng nhiên rơi xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Diệp Thần ly khai Khâu Anh phủ đệ, qua ước chừng nửa phút, lúc này A Ly mới sưu sưu, nhảy tới trên bờ vai của Diệp Thần, Diệp Thần bắt lấy móng vuốt Hắc Ưng, Hắc Ưng lăng không bay lên.

Qua đại khái mười phút, có một hộ vệ phát hiện thư phòng khác thường, vọt lên tiến đến, bọn họ phát hiện, Tả Thừa Tướng Khâu Anh đã chết!

– Có thích khách!

Tiếng gào bén nhọn vang lên.

Rất nhanh, Khâu Anh quý phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà người ám sát Khâu Anh sớm đã không biết tung tích.

– Hoàn mỹ! Xong việc phủi áo đi, ẩn sâu công cùng danh, đây là cảm giác hiệp khách trong truyền thuyết sao?

Trong bầu trời đêm Diệp Thần nhìn Khâu Anh phủ đệ phía dưới loạn thành một đoàn, thì thào cười nói.

Khâu Anh vừa chết Diệp Thần cũng coi như bỏ đi một cọc tâm sự, mặc cho ai bị người âm tàn như Khâu Anh nhìn chằm chằm vào, toàn thân đều không thoải mái.

Diệp Thần trở lại biệt viện, cầm quần áo thay, ném vào trong không gian bao tay, A Ly cũng ở trong hồ tẩy đi nước mực trên người, Diệp Thần nhìn thời gian một chút, lúc này mới qua năm mười phút mà thôi, so với trong dự đoán phải nhanh rất nhiều, dạo chơi hướng phòng luyện đan đi đến.

– Diệp Thần, tại sao lại trở lại?

Lê Hủ chứng kiến Diệp Thần, khẽ mĩm cười nói.

– Ta ở trong phòng tu luyện, đột nhiên nghĩ đến một ít nghi hoặc trong luyện đan, cầm vài cuốn sách đi xem một cái.

Diệp Thần nói, tìm kiếm một chút, cầm vài cuốn sách, xoay người lại trở về biệt viện. Kể từ đó, dược tôn cùng Lê đại sư cũng có thể thay mình làm chứng, hắn khuya hôm nay không có rời đi Trí Hiên Các, cho dù Minh Vũ Đại Đế truy tra tới cũng không có chuyện.

Trở lại phòng luyện đan, chứng kiến trên mặt bàn bày đặt túi càn khôn, trên thêu một chữ Khâu, Diệp Thần không khỏi nhịn không được cười lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Nhớ mặc quần lót

Tốc độ của A Ly so với hắn phải nhanh rất nhiều, sở dĩ so với Diệp Thần rớt lại phía sau nửa phút thời gian, là vì A Ly trở lại đi tìm gì đó của Khâu Anh gia, túi càn khôn của Khâu Anh đã bị nó lấy!

Lúc trở lại Diệp Thần liền chú ý đến trong miệng của A Ly ngậm vật gì đó, chỉ có điều lúc ấy quá mau, chưa kịp nhìn kỹ, mở ra túi càn khôn nhìn một chút, trong túi càn khôn của Khâu Anh chứa không ít thứ tốt, chỉ là Tụ Khí Đan thì có hơn hai vạn, Ngưng Khí Đan năm trăm, nhất phẩm linh bảo trường đao một thanh, còn có vài bản vũ kỹ công pháp tu luyện,… mặt khác còn có một chút khế đất nhà cửa đế đô, quả nhiên không hổ là Tả Thừa Tướng, so với Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân phải có tiền nhiều hơn.

Đem những vật này phân loại hảo, nhét vào trong không gian bao tay.

– Di, đây là vật gì?

Diệp Thần ở trong góc của túi càn khôn, phát hiện một vật, hình như là một hàm răng yêu thú gì đó, lớn nhỏ cỡ ngón cái toàn thân thuần trắng, thập phần bén nhọn, tính chất nhẵn nhụi bóng loáng, phía trên điêu khắc các loại ký hiệu cổ quái, thập phần kỳ lạ quý hiếm.

Khâu Anh ở trong túi càn khôn đựng thứ này làm gì?

Cảm thụ hàm răng yêu thú này một chút, phía trên tản ra huyền khí thập phần tinh khiết.

– A Ly, ngươi có biết đây là hàm răng yêu thú gì hay không?

Diệp Thần nhìn về phía A Ly hỏi.

A Ly lắc đầu, lại là không biết.

– Không biết thứ này có làm được cái gì, phỏng chừng Khâu Anh cũng không biết công dụng đồ chơi này, trước thu lại nói sau!

Diệp Thần suy nghĩ một chút nói, đem hàm răng yêu thú bỏ vào trong không gian bao tay, trên người hắn, có ba kiện đồ vật không biết tác dụng.

Advertisement


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.