Tỏ Tình

Chương 63: Để xem anh có nhịn được hay khôn



Vào buổi tối ngày hôm đó, sau khi Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch nói chuyện rõ ràng cùng nhau thì cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi. Chu Kinh Trạch là một người kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm cô một lần nữa. 

Mỗi buổi tối sau khi tan làm, vừa đến nhà là Hứa Tùy lập tức đi gội đầu, điện thoại di động đặt trên bàn rung liên tục, hàng loạt thông báo được gửi đến. 

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

Cô ngồi trên sofa, nghiêng đầu dùng khăn lông lau mái tóc ướt đẫm, thuận tay cầm điện thoại di động ở trên bàn lên đọc tin tức, trên thanh thông báo thỉnh thoảng lại hiện lên vài lời nhắc có bình luận mới.  

Vẫn là câu hỏi về vấn đề của nhiều năm về trước, thắc mắc mà cô hằng mong chờ lời giải đáp —— khoảng thời gian yêu thầm ở lứa tuổi học trò, điều gì đã khiến cho bạn vui nhất?

Đến bây giờ mà vẫn còn nhiều người quan tâm, trả lời ở dưới bài viết của cô.

Ngón tay cái lướt dọc màn hình, đọc nhanh như gió từ trên xuống dưới.

1: Tôi có thể thấy hình ảnh của mình đâu đó trong đây, đến bây giờ thì bản thân đã kết hôn cùng người khác rồi, rất tốt. Hy vọng chủ nhân bài viết cũng có thể có tìm được hạnh phúc cho chính mình.

2: Hai người bây giờ vẫn còn liên hệ à?

3: Chị gái, bây giờ chị vẫn còn tình cảm với anh ấy sao?

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

……

Hứa Tùy nhìn chằm chằm vào vấn đề này nhìn ước chừng có ba phút, giọt nước theo hướng nghiêng liền từ từ chạy xuống cổ, cô cúi người, cầm khăn lên lau khô cổ. 

Cuối cùng cô nhấn nút ẩn phần bình luận.

Câu trả lời nhanh chóng biến mất.

Buông di động ra, lâu khô tóc, bôi kem dưỡng da, xịt chút nước hoa, cuối cùng là thưởng thức một giấc ngủ ngon.

Buổi tối thứ tư, vào lúc 9 giờ Hứa Tùy mới kết thúc buổi giải phẫu, cô tháo đồng phục giải phẫu cùng với bộ bao tay ra ngoài,  đi vào phòng khử trùng, treo chiếc áo blouse trắng lên giá làm phát ra âm thanh sột soạt.

Hứa Tùy không màng để ý đến, vặn vòi nước, rửa sạch sẽ tay mới thò vào lấy điện thoại di động ở trong túi ra, vừa lấy ra liền thấy được Lương Sảng đang gọi đến. Cô ấn phím trả lời, cười hỏi: “Bạn của tôi, có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, ngay sau đó truyền đến tiếng khóc nức nở được kìm nén đã lâu. Hứa Tùy mở cửa, nghe thấy cô ấy tiếng khóc thì nhíu mày, giọng điệu nhẹ nhàng: “Làm sao vậy, ai bắt nạt cậu?”

Lương Sảng vẫn không đáp, tiếp tục khóc.

Hứa Tùy tiếp tục kiên nhẫn hỏi cô ấy, một bên trấn an cô ấy một bên nhìn thời gian: “Cũng sắp đến giờ tớ tan làm rồi, đợi một lát tớ dẫn cậu đi ăn đồ Singapore, có được không?”

Có lẽ là do ngữ điệu của Hứa Tùy vô cùng nhẹ nhàng, Lương Sảng rốt cuộc cũng không nhịn được, ở đầu dây điện thoại bên kia òa khóc, to đến mức khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi, nhưng ngữ điệu lại vô cùng thô lỗ và gắt gỏng.

“Tớ hận tên khốn suốt ngày ra vẻ đó, Đàm Vệ anh ta dám lén tớ ra ngoài dây dưa!! Tên chết tiệt, buổi tối hôm trước còn nói yêu tớ, ngay ngày hôm sau.. liền nhảy lên giường của người đàn bà khác, tớ nhất định phải cho anh ta một bài học!”

“A?” Hứa Tùy kinh ngạc đáp, cô thay áo blouse trắng ra bên ngoài thành một chiếc áo khác. “Đừng khóc nữa, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu.”

Lương Sảng sờ mũi một cái, âm thanh tủi thân: “Tớ đang ở gần chỗ hẹn hò của đôi nam nữ chết tiệt đó, hôm nay tớ tới là để bắt gian, tớ còn mang theo camera với công cụ phát sóng trực tiếp, Đàm Vệ không phải cũng là một ngôi sao nhỏ à, tớ sẽ làm cho anh ta sáng nhất đêm này, dạy cho anh ta cùng với nhân tình của mình một bài học nhớ đời, để cho bọn họ biết tớ không phải loại dễ chọc vào!”

Mí mắt Hứa Tùy giật giật, nói: “Cậu đừng quá kích động, bây giờ tớ sẽ đến tìm cậu ngay lập tức.”

Hứa Tùy nhét điện thoại vào trong túi, giày đế bằng cũng không kịp đổi, nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, đi thẳng đến bãi đỗ xe. Hứa Tùy lái xe, một đường phóng thẳng ra bên ngoài.

Tính cách Lương Sảng bị kích động sẽ trở nên tức giận, Hứa Tùy lo lắng cô ấy tức giận sẽ làm ra chuyện gì không hay, vì thế nhấn mạnh chân ga chạy nhanh về vị trí mà cô ấy vừa nói đến.

Bên ngoài hành lang Kiều Quế Hội, Hứa Tùy đến gần đó, gọi điện thoại cho Lương Sảng thì không thấy ai trả lời, đành phải nhấn còi xe tìm người, phía xa liền nhìn thấy cô gái mặc áo gió hoa mai, đội mũ bát giác màu đen, cô ấy đứng ở đó không xa vẫy tay chào cô.  

Hứa Tùy đậu xe xong, nhanh chóng rút chìa khóa đi tìm cô, khi đứng trước mặt Lương Sảng mới phát hiện ra hai mắt cô ấy đều trở nên sưng đỏ. Hứa Tùy vội vàng tìm khăn giấy, Lương Sảng xua tay tỏ vẻ không cần, mở miệng nói đều là tiếng khản đặc: “Trong đây đều là người của Kiều Quế hội, không có thẻ chúng ta làm sao đi vào được?”

“Cậu thật sự muốn đi vào, nếu như gặp phải chuyện không vui thì sao?” Hứa Tùy dựa vào lý trí để nói.

“Tớ sắp tức chết rồi, tớ đối xử với anh ta tốt như vậy, muốn có một mối tình yêu đương bình lặng thôi mà cũng không thể sao, hai ngày trước tớ còn dùng tiền lương của mình để mua tặng cho anh ta một chiếc đồng hồ ……” Lương Sảng vừa nói hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hứa Tùy không thể chịu được khi nhìn Lương Sảng bị đối xử như vậy, vội lau nước mắt cho cô ấy, thanh âm dịu dàng mà nhỏ nhẹ: “Cậu đừng vội, tớ sẽ nghĩ cách cho cậu.”

Phía sau bãi đỗ xe có một chiếc xe địa hình đi đến. Hôm nay Hứa Tùy mặc một chiếc áo caro màu đen trắng, quần jean lưng cao và đi thêm đôi boots. Cô dừng lại thầm nghĩ ngợi một chút, cô có bị cận nhẹ, lấy mắt kính từ trong túi xách ra đeo vào, đem nút thắt trên áo khoác cài vào cho chỉnh tề, búi tóc thấp xuống, dùng khăn tay lau sạch vết son, từng bước chuẩn bị, giả thành một người phụ nữ vừa mới tan tầm đi về.

Lương Sảng thấy Hứa Tùy từ bãi đỗ xe đi đến, sắc mặt cô vô cùng bình tĩnh, vừa đi vừa nói chuyện với một người đàn ông trung niên,  không biết là hai người họ đang nói về chủ đề gì nhưng cuối cùng cô ấy cũng hướng về phía họ gật đầu nở một nụ cười.

Năm phút sau, Hứa Tùy phản hồi, cô mở miệng: “Có thể, lát nữa chúng ta có thể cùng anh ta đi vào bên trong, anh ta có thẻ, sẽ giúp chúng ta đi vào thang máy.”

“Lát nữa khi đi vào, cậu giấu camera của mình cho cẩn thận, nhất định không được xúc động, bằng không người bất lợi sẽ là cậu.”

“Ừ ừ.” Lương Sảng gật đầu như đảo tỏi, hỏi: “Nhưng mà Tùy Tùy, cậu làm như thế nào để khiến anh ta chịu giúp chúng ta đi vào vậy?”

Hứa Tùy có vẻ không quen với kiểu tóc buộc thấp như vậy, cô cúi đầu nghịch ngợm một chút: “Người đàn ông kia vừa nhìn là biết đã có một đứa con trai, đánh vào tâm lý chung của các bậc phụ huynh, tớ nói với anh ta là trong nhà có một thằng em trai, tính tình rất nghịch ngợm, không đi học mà suốt ngày chỉ biết đi giao du với mấy người phục vụ ở trong này, bố mẹ cũng vì thế mà sinh bệnh, tôi tới đây để khuyên nó trở về.”

Lương Sảng nắm lấy cánh tay của cô, đôi mắt lại bắt đầu đỏ: “Hu hu hu, cậu thông minh quá đi à.”

“Được rồi, lau nước mắt của cậu đi, chúng ta cùng nhau vào.” Hứa Tùy vỗ vỗ cánh tay cô ấy.

Người đàn ông vận bộ tây trang màu lam, đi cùng với anh ta là trợ lý, anh ta giúp cô và Lương Sảng đi vào Kiều Quế hội, hai người thuận lợi vào trong thang máy, tiến vào căn phòng số 2070.

Ngoài hành lang, căn phòng không đóng cửa kín truyền ra âm thanh tán tỉnh giữa người đàn ông và người phụ nữ, cách vách phòng bên cạnh là âm thanh chơi trò xúc xắc, đan xen là những cuộc trò chuyện vui vẻ, âm thanh hỗn loạn, kèm theo đó là say mê và thích thú.

Lương Sảng đứng ở cửa, nắm chặt tay thành quyền, đầu ngón tay khẽ run lên.

“Tùy Tùy, lát nữa tớ sẽ phụ trách giữ chân đôi nam nữ kia lại, chụp ảnh xong thì chúng ta đi.” Lương Sảng nói.

Trên đời này, có rất nhiều chuyện không thể tính trước được, bản thân nghĩ là một chuyện, thực hiện được hay không lại là một chuyện khác. Ngay khi Lương Sảng đẩy cửa đi vào, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến lý trí cô ấy hoàn toàn biến mất, cái gì mà kế hoạch, cái gì mà đợi thời cơ đến rồi hành động, tất cả đều vứt hết sang một bên.

Cửa vừa mở ra, bản nhạc không ai hát trong phòng Vip xa hoa lại vô tình biến thành nhạc bản nền cho bọn họ, Đàm Vệ cởi trần nửa thân trên, áo bị ném xuống đất, hai người ờ trên sô pha giằng co một trận, người phụ nữ kia ướm chừng 40 tuổi, Đàm Vệ nhắm hai mắt, ra sức biểu diễn kỹ thuật của mình, miệng còn kêu lên hai tiếng “Bảo bối”.

Lương Sảng tức giận đến mức sôi sục khí huyết, nào còn tâm trí để chụp ảnh, tiến lên hất cái ly trên bàn, cầm bình hoa chỗ góc tường hướng về phía họ tạt nước, vừa ném vừa mắng:

“Cái loại chết tiệt, tôi sẽ tống hai người vào chuồng lợn, Đàm Vệ, tên hèn hạ này, anh không thấy có lỗi với tôi chút nào hay sao?”

Hứa Tùy đứng bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ di chuyển camera chụp vài tấm.

Người phụ nữ vội vàng mặc quần áo vào người, Đàm Vệ vội kéo quần lên, thần sắc hoảng loạn muốn đi giải thích, nhưng Lương Sảng lại không ngừng ném đồ vật về phía anh ta, anh ta vừa tránh vừa nói: “Sảng Sảng, không phải như em nghĩ………”

“Đừng gọi tên tôi, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm. Nếu không phải như vậy thì là như thế nào, mấy người đang ở đây chụp ảnh nghệ thuật khỏa thân?”

Mới đầu Đàm Vệ còn nhẫn nhịn, cho đến khi Lương Sảng bay đến cùng với gạt tàn thuốc trên tay, đập vào trán khiến cho trán anh ta lộ ra một vệt máu, máu tươi chảy xuống, anh ta không nhịn nữa, nắm lấy cánh tay của Lương Sảng, đáy mắt sắc bén lẫn phẫn nộ:

“Cô làm gì thì cũng phải có giới hạn, cô nghĩ tôi không đánh phụ nữ bao giờ có phải không?”

Đàm Vệ giơ tay lên, vẻ mặt lạnh nhạt, Lương Sảng bị dọa cho hoảng sợ liền né tránh. Một âm thanh lãnh đạm lại quyền lực vang lên: “Buông cô ấy ra.”

Hứa Tùy đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm điện thoại di động, giơ trước mặt anh ta quơ quơ, ngón cái đè lại màn hình: “Những chuyện sai trái mà anh làm đều được ghi lại, bây giờ còn muốn động tay động chân với Lương Sảng, tôi không ngại đem đống ảnh chụp đi đóng gói rồi gửi cho bên truyền thông đâu, rồi thì diễn đàn với công ty của anh cũng sẽ có một bản.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 380

Đánh người phải đánh bảy tấc, ném đá vào người khác cũng phải tự tin mà ném.

Biểu cảm trên mặt Đàm Vệ lập tức thay đổi, vội vàng buông tay ra, vẻ mặt lấy lòng: “Chị Hứa Tùy, thực ra ban đầu người tôi có tình cảm là cô……”

Hứa Tùy tập trung nghe, không ngờ có một lực từ phía sau đẩy cô về phía trước, Hứa Tùy không kịp phản ứng lại liền ngã thẳng về phía trước, di động bay ra ngoài.

“Cô muốn uy hiếp chồng của tôi? Không có cửa……” Người phụ nữ mắng.

Cô ta lập tức chạy lên, xóa vội mấy tấm ảnh chụp trong điện thoại, động tác liền mạch dứt khoát.

“Sao cô dám đẩy bạn của tôi!”

Lương Sảng lập tức bùng nổ, tiến lên nắm tóc của người phụ nữ kia, hai người nhào vào đánh nhau. Phụ nữ mà đánh nhau, so với đàn ông còn chiến hơn hẳn.

Lương Sảng một tay túm tóc người phụ nữ, một tay giật lông mi giả của cô ta ra, khiến cô ta đau đến mức khiến phải hét lên, Hứa Tùy vô tình bị đống đồ dưới chân ngáng đường, lảo đảo lại ngã xuống bàn trà, khuỷu tay đập sang phía bên cạnh, gốm sứ rơi xuống dưới đất tạo nên âm thanh đổ vỡ.

Đàm vệ nhìn ống đựng bút làm từ gốm Thanh Hoa đổ nát dưới đất, toàn bộ đều hỏng mất, nhìn về phía hai người phụ nữ đang đánh nhau quát lên: “Cô đẩy cô ta để làm gì, đồ để biếu đạo diễn vỡ mất rồi.”

Đây là đồ anh ta phải nịnh phú bà mãi mới có thể mua được, là đồ cổ thời Minh triều, anh ta tính dùng nó để lấy lòng đạo diễn, mong đạo diễn cho anh nhiều đất diễn hơn nữa, bây giờ thì tốt rồi, chỉ còn lại đống đổ nát.

“Là cô làm, cô bồi thường đi.” Người phụ nữ chỉ vào Hứa Tùy nói.

Trong hoàn cảnh náo loạn như một nồi cháo heo, Hứa Tùy chỉ cảm thấy đau đầu, cô cảm giác cánh tay bị đập sắp bị bầm tím, đỡ tay của mình lên, cô nhặt chiếc điện thoại nằm dưới mặt đất, dự tính gọi điện báo cảnh sát.

Di động vừa reo lên một hồi chuông, bên ngoài đã kêu “Rầm” lên một tiếng, cửa bị mở ra, vài cảnh sát đi vào: “Không được nhúc nhích, chúng tôi mới vừa nhận được một cuộc điện thoại, nói nơi này có người tiến hành giao dịch mua dâm tập thể, mong tất cả phối hợp điều tra.”

Được rồi, không cần gọi điện báo cảnh sát, trùng hợp liền đụng phải phiền toái.

Hứa Tùy bị bọn họ mời ra ngoài, cảnh sát sắp xếp mỗi người một gian phòng khác nhau để kiểm tra, đưa tất cả những người khả nghi về để khai báo. Thành Vưu mới vừa mới đi WC ra, huýt sáo, liếc mắt một cái liến bắt gặp Hứa Tùy đang đứng ở trong khúc ngoặt ở cầu thang, bên cạnh còn có một số người khác.

Thành Vưu chụp lại hình ảnh của cô, nghiêng người trốn vào đằng sau một cái cột, gửi cho Chu Kinh Trạch một tin nhắn. Anh ta rốt cuộc cũng có thể tinh mắt báo được một tin tức hữu ích, tiếp theo đó là nhấn nút gửi.

【 Anh lớn, anh đoán xem tôi đã nhìn thấy ai? 】

Chu Kinh Trạch vừa tắm rửa xong, đang đứng trong nhà, anh mở ra một chai rượu, nhìn điện thoại di động, đáp: 【 Thấy ai thì cũng không liên quan đến tôi.】

Thành Vưu nhìn hồi âm, nghĩ thầm anh đang giả bộ, để xem lát nữa anh còn có thể làm ngơ tiếp hay không. Do đó anh ta cũng không vội nói tiếp, nhanh chóng gửi bức ảnh chụp Hứa Tùy qua cho anh.

Quả nhiên, không quá ba giây, Chu Kinh Trạch ngay lập tức gọi điện thoại đến, Thành Vưu nhấn nút, nghe được âm thanh anh đang mặc quần áo ở bên kia, kèm theo đó là âm thanh đi tìm chìa khóa, rút ngắn câu hỏi chỉ còn ba chữ:

“Cô ở đâu?”

Thành Vưu kể chuyện bên này cho anh nghe.

Ở cục Cảnh Sát, nhóm người Hứa Tùy đang ghi chép, nội dung liên quan đến chuyện đánh nhau của họ, bởi vì cũng không phải ẩu đả quá lớn nên họ lựa chọn giải quyết riêng với nhau.

Hứa Tùy cần gọi người quen đến đây để ký tên nộp tiền bảo lãnh, nhưng cô lại chỉ có một mình, xung quanh cũng không có quá nhiều bạn bè, cho dù có, cũng không ở Bắc Kinh.

Hứa Tùy cầm điện thoại di động trên tay, nhìn thông tin ở phía trên rồi lại do dự một lúc, cuối cùng ấn mở danh thiếp của Lý Dương. Ngón cái ấn xuống đi, thời điểm chuẩn bị nhấn gọi, một giọng nói vang lên ngắt ngang hành động của cô, đồng thời, một bóng đen cũng xuất hiện.

Cô nghiêng đầu qua xem, thấy Chu Kinh Trạch đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo khoác mở hờ, gió lạnh thấu xương từ bên ngoài tiến vào, gật đầu với cảnh sát. Đội trưởng cầm bình giữ ấm đi đến, thấy Chu Kinh Trạch sắc mặt liền trở nên vui vẻ:

“Tiểu Chu, không ngờ hôm nay cậu lại đi đến đây.”

Chu Kinh Trạch lễ phép gật đầu, cúi đầu cười, âm thanh âm trầm vang lên: “Chỉ là, tới đây để đón người.”

Anh cầm tờ giấy cùng cây bút nước màu xanh, lạnh lùng ký trên tờ giấy. Đội trưởng buông bình giữ ấm xuống, cùng anh bắt tay trò chuyện với nhau, hai người ngồi xuống hàn huyên về tình hình gần đây một chút.

Hứa Tùy trở nên ngây ngốc trong giây lát, Chu Kinh Trạch sao lại xuất hiện ở đây, làm sao mà anh biết được, những chuyện này biến thành câu hỏi cứ quanh quẩn mãi trong đầu của cô.

Sau khi ký xong, Chu Kinh Trạch vừa muốn dẫn người đi liền bị người phụ nữ kia hô lên, ngữ khí cay nghiệt: “Như vậy đã đi rồi? Cô đã làm vỡ ống đựng bút làm bằng gốm sứ Thanh Hoa mà còn không chịu bồi thường sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

“Đúng vậy, chị Hứa Tùy, có máy quay lại.” Đàm Vệ cũng ngăn cô lại, không cho đi.

Lương Sảng tức giận đến mức dậm chân, chỉ vào bọn họ: “Tôi bồi thường! Các người thật sự rất bỉ ổi, anh cứ đợi đó.”

Đàm Vệ rụt người lại muốn từ bỏ, người phụ nữ kia thấy thế liền tiến lên, làm điểm dựa cho tiểu bạch kiểm: “Yên tâm, tôi có tiền, tôi sẽ tạo mối quan hệ cho anh.”

“Vậy thì tôi chỉ trả một phần thôi, anh rốt cuộc đã moi bao nhiêu tiền từ người đàn bà này rồi.” Lương Sảng cắn chặt hàm răng nói. 

Đàm Vệ nghe xong gật đầu, dù sao anh ta trong hoàn cảnh này rồi, rất thiếu thốn tiền bạc, có thêm được đồng nào là đỡ đồng đó rồi. 

Lương Sảng lấy điện thoại di động ra, cảm thấy được đáy mắt trở nên chua xót, vì vậy hung hăng xoa nhẹ đi một chút. Cô đang định chuyển khoản cho Đàm Vệ xong thì sẽ xử lý mụ đàn bà này nhưng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, gần đây cô mới đổi xe, cô phát hiện ở trong tài khoản cũng không còn bao nhiêu tiền. 

Hứa Tùy nhìn sắc mặt cô ấy có vẻ không được tốt, đi đến, từ từ tiến lại gần cô, chỉ còn cách một chút.

Chu Kinh Trạch cúi đầu cầm điện thoại di động, đầy cửa đi ra ngoài, một đợt gió lạnh kéo đến, phía sau lưng anh là bóng người cao ngất, không biết là đang gọi điện thoại cho ai. 

Lương Sảng chưa kịp nói ra khó khăn của mình, Chu Kinh Trạch đã đẩy cửa tiến vào, đưa mắt nhìn thẳng vào Đàm Vệ, ngữ khí nhàn hạ: “Tổng cộng hết bao nhiêu tiền, tôi thay cô trả.” 

………………………….

Buổi tối gần 12 giờ đêm, Chu Kinh Trạch lái xe đưa hai người về nhà. Bình thường Lương Sảng rất ít khi thấy Chu Kinh Trạch ra mặt thay người khác, nhưng lần này anh lại ra tay giúp đỡ mình khiến cô ấy vô cùng cảm kích.

“Ừm… Đêm nay cảm ơn anh, anh lưu lại số tài khoản của anh cho tôi đi, cuối tuần tôi sẽ trả tiền lại cho anh.” Lương Sáng ấp a, ấp úng nói. 

Phía trước bắt đầu rẽ ngang, Chu Kinh Trạch xoay tay lái, thanh âm mang theo ý cười: “Đừng khách sáo, cô và Hứa Tùy là bạn của nhau mà.”

Ngay sau khi cuộc trò chuyện chuyển đề tài, Chu Kinh Trạch mới chậm rì rì bổ sung thêm: “Em mới là người nợ tôi, không phải cô ấy.”

“…….” Hứa Tùy.

Lương Sảng phải xuống xe ở phía trước, người vừa đi, bên trong xe liền trở nên im lặng, bởi vì ồn ào của buổi tối ngày hôm nay khiến Hứa Tùy vô cùng cùng mệt mỏi, tựa đầu vào cửa xe thiếp một lúc, có lẽ do tiếng mở cửa xe hơi ồn khiến cô vừa thiếp đi liền tỉnh dậy.

Đến khi phát hiện ra thì đã thấy mình đang nằm ngủ trên xe, Hứa Tùy nhẹ liếc mắt, cổ họng trong vắt: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

Chu Kinh Trạch ngồi ở vị trí ghế lái, nghiêng người lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay hai viên, ngửa lên: “Được một lúc.”

Hứa Tùy cúi đầu, mái tóc trên trán theo đó xõa xuống, nói: “Đêm nay cảm ơn anh, lần này coi như tôi nợ anh một ân tình.”

Chu Kinh Trạch mở giấy gói kẹo, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, đè thấp âm thanh: “Ừm, em nhớ ra rồi.”

Sau khi Hứa Tùy đi, Chu Kinh Trạch ngồi trong xe rút ra một điếu thuốc, ngọn lửa trên đầu ngón tay vụt tắt. Tong màn đêm tối lại càng hiện ra rõ hơn, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, anh nhìn thấy ánh đèn màu vàng ấm áp “phật” một tiếng hiện lên.

Tàn thuốc sắp cháy hết bị anh ném xuống nền đất ướt, lúc này anh mới lái xe bỏ đi. 

Về đến nhà, Chu Kinh Trạch ném chìa khóa ở cửa ra vào rồi dựa lưng vào ghế sofa, anh nhắm mắt lại một chút, vừa định uống rượu nhưng chưa uống thì chuông cửa đã vang lên. 

Mở cửa ra nhìn, là Thịnh Nam Châu.

Anh ta mang hai bình rượu đến đây, vừa thấy rượu trên bàn trà liền nói: “Đây có được gọi là tâm linh tương thông không, bạn thân.”

Chu Kinh Trạch ném lon bia, tự mình mở một lon, im lặng uống cạn, Thịnh Nam Châu cũng không nói lời nào, cùng anh uống rượu.

“À mà, bạn thân, vừa rồi sao cậu lại hỏi vay tiền tôi.” 

“Cậu là một phú nhị đại siêu cấp giàu, không phải có nhiều tiền lắm hay sao? Còn đến lượt mượn tiền tôi. Hơn nữa, tiền lương sau mỗi chuyến bay nước ngoài của cậu đâu?”

Thấy Chu Kinh Trạch không đáp, Thịnh Nam Châu liền biết được anh đang có chuyện muốn giấu, cũng không ép hỏi nữa, đổi sang hỏi chủ đề khác: “Không phải cậu còn có quỹ đen mà mẹ còn để lại sao, số tiền kia đủ để cậu ăn hết hai đời, cũng hết rồi?”

“Suỵt.” Chu Kinh Trạch khó chịu vì bị làm phiền, anh uống một ngụm bia, cười đến dại. “Là do ông ngoại tôi, ông nói nếu không tìm được bạn gái thì sẽ không đưa cho tôi.”

“Chà, vẫn là ông ngoại cậu cao tay.” Thịnh Nam Châu giơ ngón tay cái lên.

Trịnh Nam Châu là một người không nhận được câu trả lời là không nhịn được, cho nên tiếp tục hỏi: “Vậy cậu vay tiền làm gì?”

“………..” Chu Kinh Trạch.

Trịnh Nam Châu đá anh một cái, không ngừng kiên trì hỏi: “Này, trả lời đi.”

Chu Kinh Trạch bóp lon bia làm đôi, uể oải đáp: “Hứa Tùy với bạn cô ấy gặp chuyện, tôi giúp cô ấy giải quyết.”

Bầu không khí liền ngưng trọng, Thịnh Nam Châu từ ghế sofa nhảy dựng người lên, bóp cổ anh, nổi trận lôi đình: “Vậy cho nên, cậu, con mẹ nó lấy tiền của anh em để đi bao gái!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.