Tỏ Tình

Chương 67: Bao nhiêu năm ghi dấu những chuyến bay khắc khoải



Hứa Tùy chuyển chủ đề: “Tôi thua rồi, anh muốn tôi làm gì?”

“Tuần tới là sinh nhật ông ngoại anh, về nhà với anh nhé?” Chu Kinh Trạch buông cô ra rồi cúi đầu nhìn cô.

Hứa Tùy ngẩn người, nhớ tới thời đại học anh chuẩn bị đưa cô về ra mắt ông ngoại thì cô lại nói lời chia tay. Chu Kinh Trạch dứt lời cũng nhận ra điều gì, hai người không hẹn mà cùng im bặt.

“Ý anh là vờ làm bạn gái anh sao? Được thôi.” Hứa Tùy gật đầu. Vì câu này của cô mà bầu không khí vốn hơi mập mờ bỗng chốc lại bị vạch ra giới hạn.

Mí mắt Chu Kinh Trạch khẽ run, thật ra anh không có ý đó nhưng chỉ có làm vậy thì Hứa Tùy mới chịu về nhà với anh. Cô nói theo cách đó thì anh cũng nhận.

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

Anh khẽ cắn hàm sau, nói: “Ừ, giả làm bạn gái anh đi.”

“Anh nhớ mua quà đấy.” Hứa Tùy nhoẻn môi cười, nhắc nhở.

Buổi tối về nhà, Hứa Tùy đang nằm trên giường thì Lương Sảng gửi một đường link tới, cũng nói: “Tùy Tùy, dòng Nhất Nhất này là cậu đúng không? Chu Kinh Trạch thi lái máy bay để tán tỉnh cậu chắc luôn, đến tớ cũng cảm động nữa là.”

Hứa Tùy nhấn vào đường link, bấy giờ cô mới nhận ra chuyện Chu Kinh Trạch dùng máy bay viết chữ trên trời để tỏ tình đã lên hotsearch, khắp mạng xã hội đều đang bàn tán rầm rộ.

Vì anh phi công đẹp trai quá nên dân mạng bắt đầu tìm kiếm thông tin của anh song hoàn toàn không tra được chút gì về lai lịch hay gia thế, chỉ biết được công ty hàng không trước đây anh làm việc.

Còn cái tên Nhất Nhất anh viết bằng máy bay chỉ là nickname hoặc là tên thân mật, thế là càng khó tìm hơn nữa.

Hứa Tùy mở bình luận dưới video ra xem, tất cả đều mê vẻ ngoài của Chu Kinh Trạch: “Cái vibe trai hư này, lại còn mắt một mí nữa chứ, mị thấy game sinh tồn Real-Life CS có thể tìm ảnh để làm gương mặt đại diện đấy.”

“Từ nay mị sẽ đổi chồng, sau này hãy gọi mị là bà Chu nhé các bồ.”

“Đẹp trai quá chừng, phải đi đâu trong Kinh Bắc mới tình cờ gặp được ảnh đây?”

Ngọn đèn cạnh giường tỏa ánh sáng ấm áp, Hứa Tùy nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn câu “Đến tớ cũng cảm động nữa là” của Lương Sảng.

Chu Kinh Trạch vẫn như thế, phảng phất như cơn gió lốc lại tựa ánh nắng chói chang, thích ai là sẽ thể hiện một cách nồng nhiệt để cho toàn thế giới đều biết.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày về nhà ông ngoại cùng Chu Kinh Trạch, còn nửa tiếng nữa mới đến hẹn mà anh đã chờ sẵn dưới nhà cô. Chu Kinh Trạch gác bàn tay thon dài lên vô lăng, tay phải thì cầm lấy điếu thuốc trên màn hình xe. Anh lơ đãng liếc mắt nhìn sang thì khựng lại.

Hứa Tùy đang từ xa đi tới. Hôm nay cô mặc một chiếc áo đầm màu beige chiết eo thêu hoa, khoác thêm một chiếc áo măng tô màu xanh da trời, tóc búi lên để lộ vầng trán đầy đặn và căng bóng, vài sợi tóc rủ xuống trán, đôi mắt hạnh to tròn đầy yêu kiều cùng với bờ môi đỏ thắm.

Trông rất giống Hứa Tùy thời đại học.

Trầm tĩnh nhưng lại khiến người ta không cầm lòng được cứ ngắm nhìn.

– –Đọc full tại Truyenfull.vn—

Yết hầu người đàn ông khẽ động đậy, anh nhìn cô: “Xinh quá.”

Hứa Tùy không biết anh đang nghĩ gì trong lòng nên chỉ xem đó là một câu khen ngợi bình thường, lịch sự đáp: “Cảm ơn.”

Xe chầm chậm lái về phía trước. Khi đi vào một khu đất cũ, tầm nhìn trước mắt họ bỗng trở nên rộng lớn, hai bên là hàng cây ngô đồng cao đến nỗi che khuất cả bầu trời. Nắng len lỏi qua khe hở những lá cây trên đỉnh đầu hắt xuống mặt đất những cái bóng loang lổ.

Chu Kinh Trạch rẽ trái rồi dừng lại trước cổng, lấy thẻ vào cổng trong ví ra rồi nhoài người đưa cho người gác cổng, người gác cổng quét thẻ rồi cho anh qua. Xe chậm rãi lái vào trong.

Nhìn qua cửa sổ xe, Hứa Tùy nhận ra đây là một ngôi nhà dành cho đại gia đình, chiếm diện tích rất lớn, cây mọc san sát nhau tạo bóng râm mát mẻ, có một nhóm người trẻ đang đá cầu trên sân chơi trong tiếng reo hò ầm ĩ.

Đến khi đậu xe Hứa Tùy vẫn còn dáo dác nhìn xung quanh, cô thấy nơi này thật lạ lẫm nên cứ nhìn tới nhìn lui mãi. Bỗng có người nắm lấy tay cô, bàn tay rộng lớn ấy cầm tay cô thật chặt.

Hứa Tùy vô thức muốn giãy ra nhưng Chu Kinh Trạch đã nhắc nhở: “Chuẩn bị vào rồi đấy.”

“Sao, em chưa thấy đại gia đình sống chung lần nào sao?” Anh dẫn cô tiến về phía trước, cười nói.

“Đương nhiên là rồi, anh quên trước đây ba tôi là lính cứu hỏa sao?” Hứa Tùy cũng bật cười.

Chẳng qua là cô chưa thấy nhà đại gia đình của người học ngành kỹ thuật hàng không thôi, trong này đâu đâu cũng thấy mô hình máy bay của các niên đại trước.

Trước cửa nhà ông ngoại Chu Kinh Trạch có hai gốc cây mai vàng đã mọc hoa đầu cành. Anh dẫn Hứa Tùy vào, trong nhà rất đông khách.

Hứa Tùy vừa vào nhà đã bị vô số ánh mắt đổ dồn vào khiến cô bất giác thấy căng thẳng. Chu Kinh Trạch nắm chặt cổ tay cô, an ủi:

“Đừng lo, ở đây chỉ có họ hàng và học trò của ông ngoại thôi.”

Chu Kinh Trạch dẫn cô đi tới trước mặt ông cụ, biếu quà cho ông rồi mỉm cười giới thiệu: “Chúc ông ngoại sinh nhật vui vẻ, Hứa Tùy đây ạ.”

Ông cụ nhìn về phía cô. Hứa Tùy ngập ngừng một lúc rồi cũng cười với ông: “Chúc ông ngoại sinh nhật vui vẻ ạ.”

Năm nay ông cụ bảy mươi sáu tuổi, tóc đã bạc phơ nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm, khuôn mặt ông vốn uy nghiêm nghe một tiếng “ông ngoại” ấy lại hớn hở ra mặt, vẫy tay bảo:

“Giỏi, giỏi. Cháu là Nhất Nhất đúng không? Cuối cùng thằng nhóc này cũng dắt vợ về, ông vui quá đi mất.”

Hứa Tùy thầm tự hỏi tại sao ông cụ biết tên thân mật của mình, lại còn biết cô nữa. Ông cụ vừa lên tiếng thì họ hàng xung quanh đã xúm lại kéo Hứa Tùy qua niềm nở hỏi hết chuyện này đến chuyện kia.

“Thằng nhỏ giỏi ghê ta, có bạn gái luôn này.”

“Cô bé là người ở đâu? Năm nay mấy tuổi rồi?”

“Bác chưa thấy Kinh Trạch đưa cô nào về cả, cháu là người đầu tiên đấy, có phải tính kết hôn rồi không?”

Hứa Tùy bị mọi người vây quanh, các trưởng bối thì hỏi tới tấp hết câu này đến câu khác một cách nhiệt tình khiến cô bối rối không biết làm sao.

Huống chi cô còn không phải bạn gái Chu Kinh Trạch thật.

Đang lúc cô không biết nên đối phó thế nào thì có một giọng nói ung dung chứa đựng ý cười vang lên, Chu Kinh Trạch nắm chặt tay cô và nói:

“Mọi người hỏi nữa làm cô ấy sợ quá bỏ chạy thì con biết làm sao đây?”

“Chú ơi, chú làm vậy là đang rải cơm chó đó!” Một đứa bé trong đám đông cất giọng trẻ con lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mọi người bị đứa bé chọc cười, Hứa Tùy thấy Chu Kinh Trạch cúi đầu bật cười thì tim chợt hẫng một nhịp.

Chu Kinh Trạch uống trà với ông bà và trò chuyện với họ hàng bên nhà mẹ mình, thỉnh thoảng được hỏi về cuộc sống hiện tại thì anh trả lời vài câu cho qua.

Hứa Tùy ngồi trong phòng khách xem hoạt hình với đứa nhỏ. Cô bé tên là Quả Quả, trông khá nghịch ngợm nhưng nói năng ngọt xớt, cứ “thím đẹp ơi”, “thím đẹp hỡi”.

Quả Quả chăm chú xem hoạt hình, đến lúc gay cấn thì nhảy cẫng trên sô pha song lại không chú ý đang cầm ly nước ép trên tay nên hắt thẳng vào người Hứa Tùy. Nước cam làm chiếc đầm màu beige của cô ướt đẫm, nhỏ giọt xuống đất.

Cô bé tức thì hốt hoảng, người giúp việc đun nước xong đi lên thì thấy cảnh này, vội vàng đặt dĩa trái cây xuống rồi rút khăn giấy ra đưa cho cô, kêu lên: “Trời đất ơi bà tổ của tôi, xem cháu làm gì kìa!”

Chu Kinh Trạch nghe thấy tiếng ầm ĩ bên này bèn đi tới, thấy nước ép dính hết cả váy Hứa Tùy thì hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Có Chu Kinh Trạch ở đây nên cô bé run rẩy, rơm rớm nước mắt: “Cháu xin lỗi thím.”

Chu Kinh Trạch nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng Hứa Tùy ngẩng đầu nhìn anh ra hiệu, tay thì xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Không sao, nhưng sau này cháu xem TV phải ngồi yên nhé.”

“Vâng ạ.” Cô bé hít mũi.

Hứa Tùy cúi đầu lau váy nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được, giúp việc nói ngay: “Cô Hứa, hay là cô lên lầu thay đồ đi ạ, quần áo của cô con bé để lại trước khi ra nước ngoài còn mới lắm.”

“Em đi đi, chút nữa ăn cơm anh sẽ lên gọi em.”

Hứa Tùy gật đầu rồi đi theo giúp việc lên tầng hai, vào phòng ngủ thứ hai. Giúp việc mở tủ đồ ra rồi cười bảo: “Cô Hứa, tất cả các bộ quần áo ở tầng này đều là mới cả, cô thay đồ nhé, tôi ra ngoài trước đây, cần gì cứ gọi tôi.”

“Cảm ơn dì.” Hứa Tùy đáp.

Chu Kinh Trạch nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ cơm mà Hứa Tùy vẫn chưa xuống nên định đi lên gọi cô xuống ăn.

Anh đút hai tay vào túi thong thả lên lầu, đi tới căn phòng thứ hai bên trái của tầng hai.

Chu Kinh Trạch đứng trước cửa phòng, co ngón tay lại gõ cửa làm tiếng cộc cộc vang lên.

Hứa Tùy vẫn còn đang thay đồ ở bên trong. Hầu hết các bộ quần áo trong tủ đồ đều có màu sắc sặc sỡ, cô phải lựa thật lâu mới tìm được một bộ đơn giản nhưng lại phát hiện bộ đầm này quá khó mặc.

Cô tưởng là người giúp việc họ Trương nên nói ngay: “Dì vào đi ạ, cửa không đóng.”

Sau tiếng cạch, cửa được mở ra, còn Hứa Tùy thì vẫn đang vật lộn với bộ đầm trên người. Hôm nay cô mặc áo ngực dây chéo mảnh nhưng chiếc váy nhung đen này lại cột dây chéo, dây nịt áo lót và váy bị vướng vào nhau không sao gỡ ra được.

“Dì Trương, gì gỡ dây ra giúp tôi được không?” Giọng Hứa Tùy hơi bất lực.

Chu Kinh Trạch dựa vào cửa, đôi mắt đen tuyền của anh nhìn tấm lưng của người phụ nữ một cách chăm chú, hơi thở dần trở nên nóng bỏng.

Ánh nắng rực rỡ của mười một giờ rưỡi trưa chiếu vào, phả lên bờ lưng của cô tạo nên một sự đẹp đẽ tinh khôi mà trong trẻo, thuần khiết mà đầy gợi dục.

Thân hình cô rất gầy làm cho xương cánh bướm lộ rõ mòn một trên lưng, rãnh lưng đi một đường xuống dưới rồi bị váy nhung đen che khuất, quyến rũ đến mức thôi thúc người ta muốn biết cảnh xuân dưới đó sẽ như thế nào.

Hứa Tùy đang mặc chiếc đầm nhung đen dài, sau lưng đã kéo khóa được một nửa, cô với tay ra sau kéo dây áo lót làm cho tay áo lỏng lẻo tuột xuống, vắt trên cánh tay để lộ bờ vai mượt mà, trắng nõn đẹp đến lóa mắt.

Cô giẫm chân trần lên thảm trải sàn, bắp chân mảnh mai lúc ẩn lúc hiện dưới tà váy nhung đen khẽ đong đưa, trông thật thánh khiết nhưng lại dụ dỗ người ta đến xâm phạm.

Cổ họng Chu Kinh Trạch khô khốc.

Cô đúng là quá hợp gu anh mà.

Khiến cho anh vừa nhìn đã bị kích thích rồi.

Hứa Tùy thấy người sau lưng im lặng chẳng nói năng gì, định bụng xoay người lại thì mùi thuốc lá quen thuộc phả đến.

Chu Kinh Trạch nắm lấy dây áo lót của cô, đầu ngón tay như có như không chạm vào da thịt trên lưng, truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, tê buốt. Hết thảy những cảm giác rõ mòn một ấy kích thích trái tim cô run lên.

“Sao lại là anh?” Hứa Tùy nhíu mày.

Cô muốn quay lại đẩy Chu Kinh Trạch ra nhưng sực nhớ tới hình xăm trên xương sườn của mình, cô vô thức lấy tay che lại.

“Anh ra ngoài đi!” Hứa Tùy ra lệnh.

Chu Kinh Trạch đang nhai một viên kẹo bạc hà trong miệng, đầu lưỡi đảo kẹo trong khoang miệng một vòng. Động tác gỡ rối cho cô bỗng khựng lại, anh ngước mắt nhìn rồi kéo về khiến Hứa Tùy ngả người ra sau, lưng tức thì kề sát lồng ngực của anh.

“Học cái thói thay đồ không đóng cửa này ở đâu đấy, lỡ người khác vào thì sao?” Chu Kinh Trạch ngập ngừng, đoạn anh tiến tới, hà hơi thở nóng bừng bên tai và nói với giọng trầm thấp: “Em muốn ăn đòn phỏng?”

Anh quá gần khiến tai Hứa Tùy vừa nhột vừa tê, cô nghiêng người tránh đi.

Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ anh thấy hình xăm.

Suốt năm phút ấy, Hứa Tùy ngỡ mình là cá nằm trên thớt vậy. Cô bị Chu Kinh Trạch chặn đứng, anh kề sát vào cô mà từ tốn gỡ rối khiến cô cảm giác từng hơi thở của anh đang lướt trên lưng mình, cô không kiềm được rụt mình lại.

Cứ như thể có vô số dòng điện chạy qua khiến Hứa Tùy không tài nào cử động nổi.

Cuối cùng dây áo lót cũng được gỡ ra, Chu Kinh Trạch giơ tay kéo khóa váy sau lưng cho cô.

Hứa Tùy thở phào, cuối cùng cũng xuýt xoát vượt qua rồi. Cô nhanh chóng đi giày vào.

Cậu cả dựa vào tay vịn sô pha nhắm hờ mắt, khóe môi thì nhoẻn lên cười ra vẻ chờ được cảm ơn.

Sau khi được giải thoát, điều đầu tiên Hứa Tùy làm là quay lại đi thẳng đến trước mặt Chu Kinh Trạch.

Người đàn ông ngước mắt lên, hai người nhìn nhau, Hứa Tùy bỗng mỉm cười với anh.

Chu Kinh Trạch ngẩn ra, một thoáng ấy tim anh đã rung động. Anh chưa kịp hoàn hồn thì Hứa Tùy đã đạp mạnh vào chân anh rồi chạy tọt ra ngoài như một con thỏ.

“Shh.”

Chu Kinh Trạch nhìn bóng lưng cô rồi chậm chạp đi theo.

Sau nhiều năm xa cách, anh nhận ra Hứa Tùy đã không còn là chú mèo con ngoan ngoãn, mềm mại đó nữa mà đã biến thành chú mèo luôn nhe răng chực chờ cắn người ta.

Hai người lần lượt xuống lầu, Chu Kinh Trạch đi sau.

Đúng lúc đến giờ ăn trưa, ông bà ngoại Chu Kinh Trạch nhiệt tình gắp thức ăn cho cô vì sợ mình tiếp đãi không chu đáo làm cho Hứa Tùy ngồi mà ngượng ngùng vô cùng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Hứa Tùy nào dám mặt dày nhận, vội vàng khuyên nhủ: “Ông ngoại à, hôm nay là sinh nhật ông mà, đừng gắp cho cháu nữa, cháu thích ăn gì thì cháu có thể tự lấy được mà, không thì cháu sẽ nhờ anh ấy lấy giúp cháu ạ.”

Nói xong cô lặng lẽ huých cánh tay anh, Chu Kinh Trạch ngước lên khỏi điện thoại, hùa theo: “Đúng đấy ạ, ông bà đừng gắp nữa, có cháu rồi mà.”

Cuối cùng hai ông bà cũng đặt đũa xuống. Mọi người chuyển sự chú ý lên ông ngoại Chu Kinh Trạch, người lớn thì mời rượu, trẻ con thì cùng nhau chúc mừng ông sinh nhật bảy mươi sáu tuổi vui vẻ.

Chu Kinh Trạch đang ăn thì nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, anh mở ra xem: “Hi, em là Bách Giai Giai, anh còn nhớ em không? Hai bọn mình đều thích xem bóng đá đó, em mới lấy được hai vé xem bóng đá, có cả Bayern nữa đó, anh muốn đi chung không?”

Chu Kinh Trạch nhìn tin nhắn vắt óc nghĩ thật lâu mới nhớ ra người này là ai. Anh nhướng mày, trả lời vào khung thoại:

“Quên nói cô người thích Bayern là Hứa Tùy cơ. Nếu không ngại thì cô có thể bán hai chiếc vé đó cho tôi để tôi dẫn cô ấy đi xem không?”

Từ khi anh hồi âm đến tận lúc cơm nước xong, Bạch Giai Giai không hề gửi một tin nhắn nào nữa.

Sau bữa trưa, có vài người lần lượt ra về, họ hàng thì ở lại chơi mạt chược, cả nhà quây quần bên nhau, bầu không khí rất hòa thuận.

Chiều đến, Chu Kinh Trạch bị ông ngoại bắt ra sau vườn sửa cái giá mấy ngày trước bị chó cắn hỏng. Đám con nít cầm cái xẻng đồ chơi nhỏ háo hức đi theo Chu Kinh Trạch ra vườn.

Trong phòng khách chỉ còn lại ông ngoại và Hứa Tùy, bà ngoại thì đang chơi mạt chược với những người khác.

Thời tiết buổi chiều vào lúc ba giờ hơn rất đẹp, phòng sáng vừa phải, ánh mặt trời nghiêng mình chiếu tới thật ấm áp.

“Nhất Nhất, nhà cháu ở đâu?” Ông ngoại chống gậy cười híp mắt hỏi.

“Cháu ở Lê Ánh, Giang Chiết ạ.”

“Phía nam à, nơi đó cũng tốt phết.” Ông cụ nói.

“Trong nhà cháu còn ai nữa? Làm nghề gì?”

Hứa Tùy cụp mắt, nhoẻn môi cười: “Ba cháu là lính cứu hỏa nhưng đã qua đời do gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ khi cháu học cấp hai, mẹ cháu là giáo viên, nhà cháu có bà nội nữa ạ.”

Ông cụ nghe mà xót xa, an ủi cô: “Cháu ngoan, nếu cháu không chê ông già này thì thường xuyên qua ăn cơm nhé, ông ngoại sẽ dạy cháu chơi cờ tướng, bà ngoại cháu còn biết cắm hoa nữa đấy, để ông bảo bà dạy cháu.”

“Vâng ạ.” Hứa Tùy mỉm cười.

Con tim như được sưởi ấm, cô cảm thấy cả gia đình Chu Kinh Trạch đều tốt bụng cả.

“Xem đầu óc ông kìa, cháu chơi cờ tướng với ông nhé?” Ông cụ gõ gậy xuống đất: “Tiện đường ông lên lầu lấy kính lão luôn.”

“Cháu đỡ ông ạ.” Hứa Tùy đứng lên.

Hứa Tùy cẩn thận đỡ ông ngoại Chu Kinh Trạch lên lầu rồi vào phòng đọc sách. Ông cụ lục hết chỗ này đến chỗ nọ mà chỉ tìm được chiếc kính, bèn nói: “Cháu ơi, ông tìm bên này đã, cháu giúp ông ngoại vào phòng Kinh Trạch xem có bộ cờ tướng không nhé, nó cũng hay lấy chơi lắm. Phòng trong cùng ấy.”

“Vâng ạ.” Hứa Tùy gật đầu.

Hứa Tùy ra ngoài rồi đi tới căn phòng trong cùng nằm cạnh ban công, nắm lấy tay cầm mở cửa đi vào.

Phòng của Chu Kinh Trạch mang phong cách giống bản thân anh y đúc, gam màu lạnh, ga trải giường màu xám sẫm, trên đầu giường có một cuốn tạp chí hàng không. Ngoài ra còn có một chiếc sô pha đệm, sàn trải thảm lót, trên tường gắn máy chiếu, trên chiếc tủ thấp xếp một dãy mô hình máy bay, trong góc còn đặt một chiếc đàn Cello màu nâu.

Hứa Tùy đi vào nghiêm túc tìm bộ cờ tướng, song dù đã tìm đủ chỗ mà cô vẫn không thấy nó đâu.

Cô vô tình liếc sang, thấy một bộ cờ tướng được đặt tại góc ghế sô pha.

Con người Hứa Tùy vốn cẩn thận nên ngồi xuống mở bàn cờ ra để kiểm tra xem có thiếu con nào không, tìm một hồi thì phát hiện có hai con cờ bị kẹt vào khe ghế.

Cô với tay tới lấy, kết quả có một con rơi phịch xuống, bị mắc sâu trong khe hở hơn.

Hứa Tùy đành cúi người dí sát má vào sô pha rồi cố gắng đưa tay vào trong khe hở lấy.

Sau một lúc mò mẫm, cuối cùng Hứa Tùy cũng lấy được con cờ ấy. Cô đang từ từ đứng dậy thì bất cẩn chạm vào tấm bản đồ được dán vào lưng ghế sô pha.

Tiếng “lạch cạch” vang lên, sắt nam châm rớt xuống, Hứa Tùy nhặt lên dán lại thì phát hiện có vài thành phố trên bản đồ được đánh dấu đỏ và xanh.

Thành phố được vòng lại bằng mực xanh là điểm xuất phát, mực đỏ là đích đến, hai bên được vẽ một đường nối lại với nhau.

Phía trên còn có nhiều đường đỏ khác.

Hứa Tùy nhận ra những thành phố được đánh dấu là điểm xuất phát đều hướng tới ba nơi cuối cùng, lần lượt là Hong Kong, Kinh Bắc, Nam Giang.

Nam Giang là thành phố cô học cao học. Một suy đoán mờ hồ từ từ dâng lên trong lòng, tâm trạng Hứa Tùy ngổn ngang không thể thốt thành lời, hơi thở cô trở nên nặng nề, chỉ biết sững sờ nhìn bản đồ.

Có giọng nói từ cửa truyền vào: “Nhất Nhất ơi, cháu tìm ra bộ cờ tướng chưa?”

“Dạ rồi ạ.” Hứa Tùy quay đầu lại, giọng hơi khàn đi: “Ông ngoại ơi, ông biết đây là gì không ạ?”

Ông ngoại chống gậy đi tới, ngồi lên sô pha nhìn lướt qua rồi cười nói: “Thật ra ông cũng không biết nữa. Cháu này, cháu không tò mò vì sao ông vừa nhìn đã nhận ra cháu ngay sao?”

“Tại sao ạ?” Hứa Tùy cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.

Ánh chiều tà rất đẹp, ông ngoại Chu Kinh Trạch ngồi trò chuyện với Hứa Tùy, mạch kể của ông hơi lộn xộn nhưng Hứa Tùy vẫn nắm được một vài từ mấu chốt.

“Ông nhớ lúc thằng bé học đại học tự dưng có một hôm bảo muốn dắt bạn gái về ra mắt với ông.” Ông ngoại nhớ lại: “Nó nói rằng, ông ngoại ơi, cô ấy tên là Nhất Nhất, vừa hiền vừa tốt bụng, cháu thích cô ấy lắm.”

Khi đó Chu Kinh Trạch tựa vào cửa mà giãi bày, không hề có vẻ cà lơ phất phơ như bây giờ mà rủ hàng mi đen tuyền xuống và thốt những lời thật nghiêm túc. Nghĩ đến Hứa Tùy, anh vô thức mỉm cười:

“Cô ấy là người đầu tiên khiến cháu nghĩ tới tương lai của hai đứa từ khi quen nhau đấy ạ.”

Ông cụ ngỡ sẽ được thấy Hứa Tùy nhưng vào sinh nhật của cháu ngoại, Chu Kinh Trạch lại không về, các món ăn và mì trường thọ trên bàn không được ai đụng vào.

Cứ như thể anh đã quên mất sinh nhật của mình vậy.

“Lúc hai đứa mới chia tay, thằng nhỏ này như hóa điên. Xưa giờ nó là người có kỷ luật, biết tự chủ nhưng khi đó lại uống rượu mấy ngày liên tục, nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, không chịu đi học, trông suy sụp lắm. Dì Trương cũng không dám lại gần phòng nó nữa mà.” Ông ngoại ngập ngừng kể, đoạn ông thở hắt ra: “Hồi đó nó phá phách lắm, ông mà không lo cho nó thì còn ai lo cho nó đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 123: Ngoại truyện 3 - Phần 03: Tâm trạng lo lắng

“Sau này cuối cùng nó cũng nguôi ngoai, tâm trạng khá hơn thì chơi cờ tướng, vào vườn trồng cây với ông. Ông thấy nó đã bình tĩnh lại, chịu ăn uống đàng hoàng và ra ngoài nhiều hơn, đi học trở lại thì tưởng mọi chuyện đã qua, nhưng không ngờ đến một ngày…”

Đó là một buổi chiều như mọi khi, Chu Kinh Trạch mang mèo và chó chăn cừu Đứt đến nhà ông ngoại ăn. Ăn xong, anh mang chúng đi phơi nắng, 1017 đang nằm ngửa phơi nắng thì bỗng nhìn thấy một con bướm, thế là nó chạy theo nô đùa, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.

Ông ngoài cầm kéo cắt cỏ cúi người tìm một lúc vẫn không thấy nó đâu, thấy Chu Kinh Trạch ngồi thừ người trên chiếc ghế dài bèn hỏi: “Con mèo đâu rồi cháu?”

Chu Kinh Trạch ngồi trên chiếc ghế dài trong sân, cỏ hoang dưới chân mọc um tùm sắp che lấp cả cái ghế đỏ đã gỉ sét. Anh ngước mắt nhìn đằng trước, hàng mi đen như mực ươn ướt, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:

“Ông ngoại ơi, cháu mất cô ấy rồi.”

Thuở bé Chu Kinh Trạch từng bị ba nhốt nhốt trong tầng hầm ngược đãi, khóc mãi không ngừng. Rồi từ khi phát hiện khóc lóc cũng không làm được gì, anh không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Đó là lần đầu tiên ông cụ thấy Chu Kinh Trạch rơm rớm lệ.

Ông ngoại nhìn cô gái trước mắt, nói tiếp: “Sau đó như nào thì ông không rõ. Thằng bé sang Mỹ huấn luyện rồi tốt nghiệp, bay khắp thế giới, ấy vậy mà nó cũng hay về lắm. Ông hỏi sao cứ về mãi thì nó bảo lịch trình có một chuyến qua đây nhưng vừa về đã chui tọt vào phòng, nay mới thấy có vẻ là làm tấm bản đồ này rồi.”

Theo hướng chỉ tay của ông ngoại Chu Kinh Trạch, Hứa Tùy lại nhìn về phía bản đồ. Cô lặng lẽ siết tay lại, góc váy bị cô nắm chặt đến nỗi nhăn nheo nhưng không sao dằn lại nổi. Từng giọt lệ rơi xuống đất, nước mắt phủ mờ tầm nhìn của cô.

Một tấm bản đồ đi qua bao năm tháng với vô vàn chấm xanh nối đến ba thành phố ghi dấu những chuyến bay khắc khoải.

Chuyến bay Los Angeles – Hồng Kông, cách nhau khoảng 11600 kilomet, dài mười sáu tiếng.

Chuyến bay Zurich – Nam Giang, cách nhau 9002 kilomet, dài mười tiếng.

Chuyến bay Berlin – Kinh Bắc, cách nhau 8984 kilomet, dài mười tám tiếng.

Những chuyến bay này đi qua châu Âu, biển Caspi, Trung Đông, châu Á song tất cả đều dẫn tới một nơi.

Hong Kong là điểm cuối của anh, cả Kinh Bắc lẫn Nam Giang đều là như thế.

Nơi nào có Hứa Tùy, nơi đó là điểm cuối trong chuyến bay của anh.

Hứa Tùy lặng lẽ đứng tại đó khóc một mình, đôi mắt lẫn chóp mũi đều đỏ bừng. Ông ngoại cũng không trách gì cô, chỉ khuyên nhủ: “Từ bé thằng nhóc nhà ông đã chịu nhiều khổ cực dẫn đến tính cách có thể không được trọn vẹn, không biết cách bày tỏ hay yêu ai, mong cháu hãy tha thứ cho nó.”

Sau đó Hứa Tùy chơi cờ với ông ngoại dần dần mới nguôi ngoai phần nào. Trước khi xuống lầu, cô vào toilet rửa mặt, thấy sắc mặt mình trong gương đã khá hơn chút đỉnh mới ra ngoài.

Chu Kinh Trạch đã xách hộp đồ nghề về từ sau vườn, sau lưng còn có hai đứa bé nối đuôi theo. Quả Quả hào hứng chạy tới nhào vào lòng ông cụ rồi ngoảnh mặt đi cho mọi người thấy đóa hoa nhỏ bên tai, giọng điệu vô cùng tự hào: “Chú cài cho cháu đó, chú khen cháu xinh đó nha.”

Hứa Tùy bật cười, khi sáng cô nhóc này còn sợ anh muốn chết, mới đó thôi mà Chu Kinh Trạch đã cướp mất trái tim một cô bé rồi.

Rửa tay xong, Chu Kinh Trạch chờ Hứa Tùy sửa soạn rồi khẽ nắm vai cô chuẩn bị ra về, bỗng bà ngoại gọi Hứa Tùy lại và đưa cho cô một chiếc hộp gấm, nói với giọng thật dịu dàng:

“Nhất Nhất, bà ngoại rất vui vì được gặp cháu. Lần đầu gặp nhau bà ngoại không biết nên tặng quà gì cho cháu, đây là kỉ vật mẹ thằng bé để lại, cũng chẳng phải thứ đắt đỏ gì.”

Hứa Tùy mở hộp gấm ra xem, là một chiếc vòng ngọc màu xanh lá óng ánh rất có chất lượng. Này mà không đắt đỏ gì chứ, cô hoảng sợ giật mình, vội vàng đẩy về từ chối: “Thứ này quý quá, cháu không nhận được đâu.”

“Con bé này, cứ nhận đi!”

Hứa Tùy cảm thấy hai ông bà thật sự rất tốt bụng, nếu hai người họ biết cô không phải bạn gái của Chu Kinh Trạch thì sẽ hụt hẫng nhường nào? Nghĩ tới đây, cô vẫn xua tay nhưng tình cờ nhìn thấy ánh mắt đầy trông chờ của hai cụ, không nỡ buông lời từ chối.

Cuối cùng cô vẫn nhận món quà này.

Chu Kinh Trạch lái xe chở Hứa Tùy về nhà. Dọc đường, anh nhận ra trạng thái của cô khá kỳ lạ, cứ bần thần mãi, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

“Em không vui sao?” Chu Kinh Trạch giơ tay nhéo mặt cô.

Hứa Tùy gạt tay anh ra, đáp: “Không phải.”

Chu Kinh Trạch vừa rẽ hướng vừa ngoái đầu nhìn cô, phát hiện mắt cô sưng lên thì nhíu mày.

Giọng anh trầm xuống hẳn: “Em khóc à?”

“Không, do hôm qua thức khuya thôi.” Hứa Tùy cụp mắt, giải thích.

Chu Kinh Trạch trầm ngâm, biết cô không vui bèn nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vậy em có muốn đi ăn gì không?”

“Tôi không đói.” Hứa Tùy lắc đầu, chần chừ một lúc vẫn lấy hộp gấm trong túi xách ra đưa cho anh, hít sâu một hơi rồi bảo: “Anh tìm cơ hội trả vòng lại cho bà ngoại đi…”

Xe đang chầm chậm đi thình lình phát ra tiếng thắng xe rít tai, Hứa Tùy nhoài người về phía trước theo quán tính. Chu Kinh Trạch đánh tay lái tấp vào lề.

Bầu không khí trong xe im phăng phắc, Chu Kinh Trạch cất tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ, trầm giọng hỏi: “Tại sao?”

“Quý quá, hơn nữa mới lần đầu gặp mà…” Giọng Hứa Tùy hơi khàn.

Quai hàm Chu Kinh Trạch căng cứng để lộ đường nét sắc bén, anh nhìn cô chằm chằm: “Anh nói rồi, anh thích thì họ cũng thích.”

Hai bên giằng co nhau. Cổ họng Hứa Tùy khô khốc, cô muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Từ tận đáy lòng Chu Kinh Trạch dâng lên sự bất lực không thể thốt thành lời. Anh bực bội rút điếu thuốc trên màn hình xe ô tô ra nhưng lại nhớ tới điều gì, bỏ xuống.

Cuối cùng, anh hạ cửa sổ xe xuống làm gió lớn tràn vào. Ánh chiều tà khi hoàng hôn dần buông nhuốm màu trời ảm đạm. Thật lâu sau, anh nhìn về phía trước, cơn gió lớn cắt giọng anh thành từng mảnh, anh chầm chậm cất lời:

“Nếu em không muốn nhận thì vứt đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.