Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 112



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 112:

__________

“Huhuhu…Ngôn Trăn…Huhuhu.” Cố Thanh Hà gục đầu trên vai Ngôn Trăn nghẹn ngào, nước mắt thấm đẫm vào quần áo đối phương.

“Tôi có bảo với cậu là đừng có nói “xin lỗi” với tôi chưa?”

Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói, đẩy Cố Thanh Hà ra, dịu dàng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Cố Thanh Hà.

Ngôn Trăn đau lòng mà dùng khăn tay lau nước mắt cho Cố Thanh Hà, ai mà biết đâu, cái người này không những không kiềm chế mà còn khóc to hơn.

“Cậu nói xem, rõ ràng người chịu thiệt là tôi mà cậu khóc như nào đây, tôi còn chưa khóc.” Ngôn Trăn rưng rưng nước mắt, hơi dở khóc, dở cười lau nước mắt cho Cố Thanh Hà đang ngơ ngác.

Cố Thanh Hà cầm lấy khăn trên tay Ngôn Trăn, cố gắng chà chà lên đôi mắt đỏ hoe, cô chăm chú nhìn Ngôn Trăn rồi chỉ im lặng lắc đầu. Cô sợ, cô quá sợ, cô thực sự rất sợ cứ như vậy mà mất đi Ngôn Trăn.

Mấy ngày nay cô cứ lo lắng hãi hùng, lòng cô cứ khó chịu không thôi, cứ như vô tù ngồi.

Ngôn Trăn vuốt ve mặt Cố Thanh Hà, thương tiếc vẽ hình dáng khuôn mặt cô, hình như Cố Thanh Hà ốm đi nhiều rồi.

Nàng từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Nếu nàng thực sự không còn thì Cố nhãi con của nàng sẽ khóc rất lâu đúng không? Cũng không có ai lại an ủi cô như nàng, cô phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây khóe mắt Ngôn Trăn cũng ươn ướt: “Cậu ngốc sao? Không ăn không uống cứ canh tôi như vậy, cậu cảm thấy làm vậy thì tôi vui sao?”

“Ăn không vô thì sao ăn được?” Cố Thanh Hà nắm chặt tay Ngôn Trăn, buồn bã nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Ngôn Trăn. Lúc cô nghĩ đến cảnh Ngôn Trăn bị đám rác rưởi đó tát vào mặt thì tim như ngừng đập. Cố Thanh Hà yếu ớt chuyển ánh mắt đi nơi khác, âm thanh cô chỉ còn lại sự trầm thấp, mỏng manh, “Khổ, quá khổ…”

Ngôn Trăn không có biện pháp trách móc người trước mặt. Cố Thanh Hà mang cả sinh mạng yêu nàng, nàng chỉ có thể ôm cô thật chặt, im lặng an ủi cô.

Hai người ôm nhau ở cửa rất lâu, Cố Lộng Khê nhìn, cô có chút hâm mộ rồi cũng yên lặng đi khỏi nơi này.

Hai người từng trải qua sinh ly tử biệt khóc thành một cái biển trong phòng khách, đặc biệt là chị cô. Hiếm lắm Cố Lộng Khê mới thấy Cố Thanh Hà khóc như vậy, ra là chị cũng sẽ khóc, mặc kệ người khác.

Cố Lộng Khê mỉm cười đi dọc hành lang, lúc gặp mấy người khác đi ngang cô còn dặn đừng quấy rầy cặp đôi yêu đường trong phòng khách phía đông.

Ngôn Trăn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Thanh Hà, tay cô so với nàng là bệnh nhân còn lạnh hơn.

Ngôn Trăn vội kéo Cố Thanh Hà vào phòng, trong phòng có máy sưởi nên Ngôn Trăn cũng cảm thấy cơ thể mình dễ chịu hơn. Nàng mới đứng có chút đã lạnh chịu không nổi, thế mà Cố Thanh Hà còn đứng đó canh nàng ba ngày.

“Tiểu Cố…”

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, ánh mắt đáng thương như cún con. Cô cầm lấy ấm trà chứa đầy hoàng kỳ rót cho Ngôn Trăn ly trà ấm, đưa vào tay Ngôn Trăn, ý bảo Ngôn Trăn uống nước.

Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm nên phải chu miệng uống một xíu.

Đến khi uống xong Cố Thanh Hà vẫn còn nhìn, nàng xấu hổ quá.

“Cậu đang nhìn gì đó?” Ngôn Trăn cười.

Lúc này Cố Thanh Hà mới đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má Ngôn Trăn: “Còn đau không?”

Mãi đến đây Ngôn Trăn mới hỏi Cố Thanh Hà muốn nhưng lại không dám hỏi, hoá ra cô biết nàng phải chịu đựng gì, nàng còn mong Cố Thanh Hà không biết, không biết thì có khi Tiểu Cố cũng cảm thấy tốt hơn.

Ngôn Trăn khẽ cười rồi lắc đầu: “Không còn đau nữa, mấy ngày rồi, không sao đâu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 107

Nghe Ngôn Trăn như vậy, Cố Thanh Hà lại vội vàng quay đầu, giả bộ rót nước cho nàng rồi lén lau nước mắt.

Ngôn Trăn thở dài, Cố nhãi con chắc là do sương sớm làm nên, giờ nàng thực sự không dám nói gì, sợ nói một câu cũng làm đối phương khóc.

Đã qua nhiều năm, Cô Thanh Hà vẫn là em bé khóc nhè.

Cố Thanh Hà tỉ mỉ nhìn Ngôn Trăn, Ngôn Trăn chỉ lấy tay vén tóc ra sau mà Cố Thanh Hà nhìn thấy cũng căng thẳng, cô muốn đưa tay ra chờ, sợ Ngôn Trăn không thoải mái.

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà cứ căng thẳng cũng bất đắc dĩ hỏi: “Tiểu Cố, cậu muốn tôi đau ở đâu cậu mới yên tâm hả?”

“Không có, sao có thể được.” Cố Thanh Hà xua tay loạn xạ, uỷ khuất nhìn Ngôn Trăn, “Tôi sợ cậu muốn cho tôi đừng lo mà không nói với tôi.”

Ngôn Trăn nắm lấy tay Cố Thanh Hà, trên đó đã có mấy vết xước: “Sao lại bị thương?”

Cố Thanh Hà không quan tâm, đối với cô mấy cái này chỉ là vết thương ngoài da.

“Đi xử lý vết thương.”, Ngôn Trăn rũ mắt, buồn bã nỉ non, “Tôi đã nói rồi không phải sao, đừng tìm tôi.”

“Tôi không đi cậu phải chết….Tôi cũng chết!” Đột nhiên Cố Thanh Hà kích động rống lên, cô thực sự không nghe được Ngôn Trăn nói gì mà chết chóc, gì mà quên nàng, bảo cô phải sống tốt. Mấy lời đó như con dao cùn cứ cứa vào tim cô, “Không có cậu tôi sẽ chết, cậu biết không? Sao cậu lại bỏ tôi lại một mình, tôi không làm được đâu…”

Cố Thanh Hà từng nghĩ ra kế hoạch tệ nhất, nếu Ngôn Trăn thực sự…có gì ngoài ý muốn, cô sẽ giết sạch mấy tên đó rồi đi cùng Ngôn Trăn, cô không thể sống một mình trên đời này.

Ngôn Trăn đi rồi, thế giới này sống còn không bằng chết dưới địa ngục.

Cánh tay của Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà nắm đến phát đau, nhưng có lẽ sự đau đớn này mới làm nàng ý thức được mình còn sống.

Đúng như Cố Thanh Hà nói, nếu bọn họ không tìm nàng, có lẽ tên đàn ông đó sẽ tra tấn nàng đến chết, không chừng thi thể còn không nguyên vẹn.

Lúc đó nàng cũng nghĩ, nếu thực sự bị tên đó tra tấn đến mức không còn hình người thì nàng sẽ dùng hơi thở cuối cùng cùng tên đó đồng quy vu tận. Ít nhất nàng cũng có thể yên tâm vì thằng khốn đó sẽ không đi tìm người yêu của nàng, sẽ không phiền cô.

“Tiểu Cố, cậu làm từ nước sao, cứ khóc hoài à.” Ngôn Trăn vừa cười vừa khóc, cầm khăn tay lau nước mắt cho đối phương, “Sao tôi lại để cậu một mình, làm sao tôi bỏ cậu một mình được, nên tôi mới luôn kiên trì, một chút tôi cũng không sợ.”

Cố Thanh Hà cứ khụt khịt, nhìn Ngôn Trăn thật sâu, từng cử chỉ của Ngôn Trăn, từng cái cau mày, từng nụ cười cô muốn chạm vào nhưng không dám. Cô sợ những thứ này đều là ảo ảnh mà thôi.

“Nào, nói tôi nghe, sao cậu mới ngừng khóc đây? Rõ ràng tôi là người bị thương mà còn phải đi dỗ cậu, thật là…” Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà, nhẹ nhàng vuốt ve, tuy giọng nàng yếu ớt nhưng Cố Thanh Hà đều nghe rõ từng chữ.

Ngôn Trăn nhìn khuôn mặt nhỏ khóc đến đầy nước mắt của Cố Thanh Hà. Đúng y như Cố Lộng Khê nói, chắc chắn là mấy ngày nay chưa ăn gì, rõ là Cố Thanh Hà đã gầy đi rất nhiều. Ngôn Trăn nhìn mà đau hết cả lòng, nàng nhẹ nhàng ôm mặt Cố Thanh Hà, cực kỳ dịu dàng đặt lên nụ hôn. Cố Thanh Hà tuỳ ý nàng hôn, cái cảm xúc ấm áp này khiến cô suýt khóc lần nữa.

Ngôn Trăn của cô là người duy nhất có thể khiến cô cảm thấy thế giới này vẫn còn hy vọng.

“Ọt ọt ọt”

Bụng Ngôn Trăn vẫn rất vô duyên, nó có thể vô lương tâm phá nát bất kỳ cảnh đẹp hoặc bất cứ tình huống thực tế nào.

Ngôn Trăn rời khỏi môi đối phương, xấu hổ cắn cắn môi, che khuôn mặt đỏ bừng rồi chớp chớp mắt với Cố Thanh Hà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1754: Ngư Trường Kiếm (1)

“Làm sao bây giờ? Nói nói nó đói bụng…” Ngôn Trăn nhẹ giọng.

Cố Thanh Hà nín khóc, mỉm cười nhìn Ngôn Trăn. Nàng thực sự làm cô không cười không nổi, lúc nãy còn ở mê cung bi thương không thể thoát ra nhưng giờ cái biểu tình nhỏ của Ngôn Trăn làm cô nhịn không được.

“Tiểu Cố, cậu cười lên là đẹp nhất, cậu không biết đâu, mỗi lần cậu cười tim đôi đều đập bùm bùm bùm bùm một chút chút.”

Ngôn Trăn cười, nhưng nàng chỉ vừa tỉnh, tuy cái mỏ nhỏ đã uống tí nước ấm nhưng giọng nói khàn khàn vẫn làm người ta lo.

“Ngôn Trăn, nói chậm thôi.” Cố Thanh Hà hơi cau mày, bảo Ngôn Trăn nói ít thôi, hoặc khỏi nói cũng được.

“Không được, vất vả mới gặp được nhau nên sao mà nói ít được, tôi có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm.” Ngôn Trăn không chịu bởi nàng sợ, sợ không còn cơ hội nói với đối phương tình yêu nàng dành cho Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khoé mắt đối phương, cô muốn cùng Ngôn Trăn sớm chiều bên nhau, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời.

“Cậu nói xem, kiếp trước chúng ta cũng ở bên nhau có đúng không?” Cố Thanh Hà thình lình bỏ một câu, cực kỳ nghiêm túc.

Ngôn Trăn cũng ngạc nhiên khi nghe cái người cực kỳ lý trí lại hỏi một câu như vậy, nàng nén cười rồi suy nghĩ một chút, còn Cố Thanh Hà cứ lẳng lặng nhìn đối phương nhắm chặt mắt suy nghĩ.

“Bấm tay tính toán, chúng ta ở bên nhau.” Ngôn Trăn mở mắt, lải nha lải nhải.

Cố Thanh Hà dịu dàng cười với Ngôn Trăn.

“Chắc kiếp trước cậu là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé rồi.” Ngôn Trăn chớp mắt, nói chuyện rất ra dáng ra hình, sẵn tiện uống tí nước Cố Thanh Hà đưa.

“Còn cậu thì sao?” Cố Thanh Hà cũng phụ diễn.

“Chắc tôi là anh hùng đã cứu cậu khỏi gia đình cổ hủ, áp lực. Không chừng ban đầu cậu bị đính hôn cho Lý Nhị Cẩu Tử gì đó, thiếu gia khuyết tật của nhà bên làm chính thê. Sau đó cậu khóc không ra nước mắt, cậu không chịu nên tôi đến cứu cậu, bảo vệ cậu, cùng nhau bỏ trốn.” Ngôn Trăn hớn hở, hoàn toàn quên mất mình mới dạo từ quỷ môn quan về.

Cố Thanh Hà ngồi nghe cái giả tưởng rất khó tiếp thu, cô vỗ nhè nhẹ lưng Ngôn Trăn, Ngôn Trăn rất thích diễn xuất, cả nói chuyện thôi cũng có thể kịch tính như thế.

“Cậu xác định cậu không phải đạo tặc hái hoa sao?” Cố Thanh Hà phụ hoạ.

“Tiểu Cố, cậu quá xa rồi nha, tôi rất chính trực, nhiều lắm lúc dẫn cậu đi chỉ sờ sờ tay cậu, hôn hôn miệng cậu thôi ~” Ngôn Trăn dỗi.

“Trốn đi cũng được.” Cố Thanh Hà lại diễn theo.

“Vậy cậu là nàng tiên ốc của tôi, kiếp này đến báo ân rồi.”

Ngôn Trăn nói chuyện lúc nào cũng có tình, có lý, Cố Thanh Hà cũng chỉ cười chứ không phản bác. Cô đứng dậy khoác áo cho Ngôn Trăn, tuy trong phòng có máy sưởi nhưng cô vẫn sợ Ngôn Trăn bị cảm, “Vậy nàng tiên ốc hỏi cậu, cậu muốn ăn gì đây? Tôi đi làm cho cậu ăn.”

“Sườn heo xào chua ngọt, tôm, thịt bò, thịt lợn xào ớt…Thôi, tóm lại là đồ Trung Quốc là được. Nếu có thể xin cho tôi thêm bát cơm.” Ngôn Trăn không có né cái thuộc tính con mèo tham lam của mình, hết cách, nàng tiên ốc của nàng nấu ăn quá ngon.

“Chỉ ăn cháo hoặc canh bồi bổ thôi.” Cố Thanh Hà lắc đầu, Ngôn Trăn mặc kệ luôn cơ thể mình đang ở trạng thái quá tải.

Ngôn Trăn nghe xong lại khổ sở chém miệng, Cố Thanh Hà quá nhạt nhẽo, nãy giờ nàng nói quá trời nói mà cô lại không nói gì. Mặc dù nàng vừa thấy Tiểu Cố là không nhịn được nói chuyện tình yêu, nàng còn tưởng con ngỗng nhỏ của nàng sẽ quạc quạc quạc bên tai nàng. Ai mà ngờ cái bụng thì đói, cái mồm thì đắng, giờ còn nhớ lại món kim chi mẹ yêu làm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1397

Cố Thanh Hà có thể thấy được Ngôn Trăn không muốn ăn như thế, nhưng bệnh nhân nên tự giác mới khỏi bệnh được.

“Chờ cậu khoẻ lại, cậu muốn ăn gì tôi cũng làm, có được không?” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng dỗ dành.

Ngôn Trăn vui vẻ gật đầu, nhưng lại nghĩ Cố Thanh Hà đã mấy ngày không ăn gì, Ngôn Trăn lại cau mày, “Cậu thì sao? Tôi muốn Tiểu Cố ngoan ngoãn ăn cơm.”

“Tôi không sao.”

Nghe Cố Thanh Hà trả lời là Ngôn Trăn buông tay ra liền, quay lưng về phía cô.

Cố Thanh Hà hoảng loạn, vội vã kéo tay Ngôn Trăn, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay: “Sao thế? Cậu khó chịu ở đâu sao?”

Ngôn Trăn thực sự không muốn nghe cô bảo “không sao” gì gì đó, cơ thể sắp sụp rồi mà còn nói được vậy. Nàng cố ý trả lời với một chút tức giận, “Tôi không thích nhìn cậu như vậy.”

Cố Thanh Hà lại nghe đối phương bảo “không thích” thì thấy mình như bị bắn, cô khó chịu vô cùng, cô cũng không biết mình đã làm sai ở đâu, mở miệng thở dốc nhưng lại không biết nói gì. Cô bất lực kéo đối phương, không cho Ngôn Trăn tránh đi tầm mắt của mình.

“Cậu…ghét bỏ tôi sao?”

“Đúng, ghét cậu.” Ngôn Trăn nhìn vào đôi mắt sắp khóc tới nơi của Cố Thanh Hà, sự cứng rắn cũng bị hoà tan, “Cậu gầy như vậy rồi, không thích cậu nữa. Tôi bệnh thì không ăn mấy cái đó cũng được nhưng cậu đâu phải bệnh nhân, sao lại không ăn? Nói chung tôi không thích cậu gầy như vậy, lỡ có gì còn phải chăm sóc cậu nữa, tôi giờ không có sức đâu.” Ngôn Trăn lòng vòng.

“Vậy tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, trở về lúc ban đầu thì cậu sẽ lại thích tôi nữa sao?” Cố Thanh Hà đại khái cũng hiểu ý Ngôn Trăn, khẩn trương dò hỏi.

Ngôn Trăn cau mày, nàng cảm thấy Cố Thanh Hà không hiểu rõ ý mình, ý nàng là đối phương chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng nàng vẫn tạm chấp nhận rồi gật đầu: “Giống giống vậy đó…”

“Được.” Cố Thanh Hà quyết định từ hôm nay trở đi sẽ cùng mọi người ở bổn gia ăn cơm thật ngon.

Cố Thanh Hà lại mỉm cười, nụ cười làm Ngôn Trăn ngơ ngác, nàng cũng theo đối phương cong môi. Vốn dĩ Cố Thanh Hà định vào bếp chuẩn bị đồ nấu ăn cho người yêu, nhưng trong nhà còn có mấy người chu đáo hơn cô.

“Làm phiền rồi.” Sau khi gõ ba lần vào cánh cửa khép hờ, Uyển Dao, người bên cạnh dì Lan bước vào phòng.

Cô ấy đang cầm bát súp tổ chảng trong tay, cổ tay tuy mảnh khảnh nhưng lại làm rất dễ dàng. Cô ấy nở nụ cười xinh đẹp nhìn Cố Thanh Hà cùng vị người yêu trong truyền thuyết của đại tiểu thư, “Đại tiểu thư, canh gà ác bà chủ bảo đem lên. Bà chủ và dì Lan nghe nói cô Ngôn Trăn tỉnh rồi nên bảo bếp nấu đồ bổ cho cô Ngôn.”

Nói xong, Uyển Dao nhẹ nhàng đặt bát canh ở bên ngoài phòng.

Ngôn Trăn hốt hoảng, cô gái nhỏ tầm hai mấy tuổi này rất xinh, ăn nói dễ nghe, ăn mặc xinh đẹp còn có nét cổ điển.

Nàng cứ cảm thấy có gì sai sai, sau đó mới quét một vòng xung quanh, lúc này mới nhận ra phong cách kiến trúc cổ kính này rất giống với gia đình giàu có, còn phòng khách nàng ở cũng có hai gian, bên trong cùng bên ngoài, vừa bước ra ngoài nhìn thôi nàng cũng choáng váng.

Khoảng sân rộng không tưởng tượng nổi, gần như lộng lẫy giống hệt hoàng cung trong phim cổ trang. Thậm chí trong sân còn có cái hồ đang đóng băng nhỏ nhỏ, những cụm hoa rực rỡ nở rộ trong mùa đông lạnh giá, dường như chúng được người ta chăm sóc rất tỉ mỉ. Hơn thế nữa nàng còn thấy một số người mặc đồng phục đi tuần tra xung quanh.

Chỗ này là bổn gia của Cố Thanh Hà…?

Còn nữa, nàng còn nghe thấy cô bé kia nói ba chữ…

“Đại…Đại…Đại tiểu thư?”

Ngôn Trăn hoang mang nhìn về Cố Thanh Hà, nàng có nghe lầm không? Đại tiểu thư? Gọi Cố Thanh Hà?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.