Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 128



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 128:

__________

“Diễn Diễn, bảo con mở cửa cho chị con mà con ở đâu vậy?”

Trong đại sảnh, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài ra đón họ.

“Con đưa chị con đến nè.” Cố Tu Diễn nhìn thấy mẹ là tranh công ngay.

Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đi theo sau, sau đó nàng chủ động nắm tay Cố Thanh Hà, ý bảo cô đừng lạnh mặt nữa.

Người phụ nữ xinh đẹp nắm bàn tay nhỏ của Cố Tu Diễn: “Con quá giỏi rồi!”

Sau đó ngẩng đầu nhìn hai cô gái xinh đẹp đi về phía mình: “Ái chà chà, Thanh Hà, Ngôn Trăn nữa, hai đứa về rồi, mọi người đang đợi các con đó ~~” Người phụ nữ xinh đẹp mời hai người vào nhà.

Ngôn Trăn ngẩng đầu, sớm đã thấy đại sảnh đen nghìn nghịt người, xa vậy mà nàng còn thấy run hết cả lên. Người đầu tiên nàng thấy là mẹ, mẹ mặc bộ sườn xám xanh nhạt nàng mua, đang đứng đó vẫy tay, nhìn lên là thấy ngay.

“Thím hai.” Cố Thanh Hà chào người phụ nữ xinh đẹp, sau đó siết chặt tay Ngôn Trăn bảo nàng đừng căng thẳng.

“Thím hai!” Ngôn Trăn gọi theo Cố Thanh Hà, hoá ra đây là mẹ của Cố Tu Diễn, bà đẹp quá à.

Thím hai mỉm cười, dẫn họ vào trong.

“Thím, con nghĩ Cố Tu Diễn phải bị kỷ luật.” Cô còn chưa kịp nói bốn chữ cuối là bị Ngôn Trăn nhéo tay.

“Phải bị gì con?” Thím quay đầu khó hiểu.

“À, Thanh Hà nói Tu Diễn phải có quà năm mới, chúng con cũng mua rồi! Đang để trong xe ~~” Ngôn Trăn tiếp lời ngay. May mà nàng hỏi Cố Lộng Khê rồi, nghe bảo trong nhà có con nít nên mua tí đồ chơi, không nói cho Cố Thanh Hà biết.

Cố Thanh Hà ngơ ngác nhìn nàng, Ngôn Trăn ra hiệu bảo cô đừng nói.

Hết cách rồi, Cố Thanh Hà nhịn xuống.

Thím hai nghe thế liền vui vẻ, đi về chỗ chị dâu, cũng là mẹ Cố Thanh Hà, “Chị, Thanh Hà thay đổi rồi! Lúc nãy em nghe Ngôn Trăn bảo con bé mua quà cho em trai nữa, tốt quá à, hai chị em.”

Mẹ Cố mỉm cười nghe em dâu khen con gái, con gái cưng của bà vẫn mặt lạnh thôi, chắc chắn là do Ngôn Trăn nghĩ cho con gái bà mặt mũi.

Không ai hiểu con bằng mẹ, tính tình Cố Thanh Hà mấy phân mấy lượng, bà là người rõ nhất.

“Em nói xem, Thanh Hà bận như vậy còn nghĩ về anh chị em trong nhà, chắc Ngôn Trăn cũng giúp con bé xem nữa.” Cố mama nói, mọi thứ đã đổ dồn về Ngôn Trăn, nhìn xem nhìn xem, bà còn vui thích hơn con gái ruột của mình.

Nếu dì Lan không qua cứu thì chắc gì Ngôn Trăn có thể chạy thoát khỏi bà nội, bà nội quá thích nàng.

Bà lại hỏi khi nào Ngôn Trăn diễn tiếp cho bà được một vở nữa.

“Ngôn Trăn, Tiểu Hà lái xe có khó chịu không con? Đường hôm nay kẹt xe lắm, con ăn sáng chưa?” Cố mama lại kéo Ngôn Trăn qua, nhẹ giọng hỏi.

Cố Thanh Hà thấy dẫn Ngôn Trăn vào phòng sau nên cũng đi theo, kết quả…

“Thanh Hà, con đi qua chơi với Lộng Khê đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân mẹ.” Mẹ Cố cau mày.

Excuse me?

Cố Thanh Hà bị các vị người lớn vô tình đẩy ra khỏi phòng, phải chơi cùng mấy cái cẩu độc thân ngoài kia.

Mẹ Cố nắm chặt tay Ngôn Trăn như nắm báu vật. Ít nhất là Thanh Hà nhà bà tìm được người yêu rồi, bà vui qua, hơn nữa Ngôn Trăn còn là đại minh tinh. Ngay sau đó mấy cô mấy mợ cũng ngồi lại nhìn kỹ hơn dâu trưởng của Cố gia.

Quá đẹp, càng nhìn càng thích.

Thật thì mấy người lớn trong nhà lúc biết được Thanh Hà nhà anh cả hẹn hò với bạn cùng giới cũng không ngạc nhiên gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bởi vì Cố gia cũng khác nhà bình thường, quen đổ máu me, chứng kiến qua nhiều chuyện, bọn họ cảm thấy Cố Thanh Hà thật sự có thể yêu đương mới là lạ.

Nói chung thì Tiểu Thanh Hà nhà họ từ nhỏ vốn lạnh lùng, người sống chớ gần.

Vì thế ai cũng tò mò về người con gái có thể làm Tiểu Thanh Hà ôm vào lòng.

“Dạ…Mẹ, sáng nay hơi kẹt xe nhưng Thanh Hà lái rất tốt, con cũng ăn sáng rồi.” Ngôn Trăn ngại, cứ ngồi đó cười nói làm người lớn trong nhà rất thích.

“Ngôn Trăn, bộ “Những người hàng xóm không giống nhau” của con mợ rất thích, lúc Quốc khánh mợ còn dẫn Tu Diễn đi xem~”

“Con thật sự có khiếu thẩm mỹ. Chị dâu bảo con mua cho chị ấy bộ sườn xám này, có con dâu như vậy quá tốt rồi.”

Bởi vì người lớn đều đang vây quanh, Ngôn Trăn cười đến muốn cứng miệng, nàng muốn nhờ Cố Thanh Hà giải cứu nhưng cũng không ngờ tới Tiểu Cố lại bị đẩy ra ngoài…May là các vị chỉ chào hỏi thôi chứ không hỏi sâu nhiều thứ.

Ngoài ba Cố ra thì hai người chú còn lại khá nghiêm túc, nói chung là hơi áp lực.

Tổng kết, Cố gia có bốn đứa nhỏ, nghe bảo mợ hai đang mang thai nữa, không sinh được con gái quyết không từ nan.

“Chị cả, chơi cờ.”

Cố Hồng Trinh, đứng hàng thứ ba, mười lăm tuổi và đang học trung học, là anh trai của Cố Tu Diễn.

“Nè, chị còn chưa đánh.” Cố Lộng Khê ngồi đối diện, cô không vui.

“Chị hai chơi dơ.” Cố Hồng Trinh lạnh lùng tố cáo.

Cố Thanh Hà đứng ở bên cạnh xem bọn họ đánh cờ.

Sau đó Cố Hồng Tri đè cái tay muốn chuyển cờ của Cố Lộng Khê, bình tĩnh ngăn đối phương phạm quy lần nữa, “Chị hai, em nói rồi, đánh cờ không có hối hận.”

“Ai cho em dũng khí nói chuyện với chị như vậy?” Cố Lộng Khê nhướng mày, còn một con cờ nữa là thắng, nếu không sẽ bị đối thủ lật đổ.

“Nếu chị hai muốn giành nữa thì bàn cờ của chú ba sẽ vỡ tan, khi đó hai đứa mình ăn không hết thì gói đem đi.” Cố Hồng Trinh không buông tay, không muốn chị hai chơi xấu nữa, bà chị này từ nhỏ đã lừa đảo.

Cố Lộng Khê tức giận, thằng nhóc này dám lấy ba ra uy hiếp cô.

“Bị em trai dạy dỗ, em còn mặt mũi không?”

Cố Thanh Hà khoanh tay trước ngực, tiếp thêm chút sức lực.

Cố Lộng Khê buồn cười, đứng lên nhướng mày: “Chị nói nghe chơi, chị dâu bị người lớn lôi vào tán gẫu, mình chị chạy đến đây than khổ với tụi em à?”

Cố Thanh Hà bất mãn mím môi, Cố Lộng Khê nói chuyện thật sự làm cô muốn đánh.

“Em còn chưa thấy người yêu của chị.” Cố Hồng Trinh dọn bàn cờ, ngoan ngoãn bước sang một bên, “Nghe bảo chị ấy là người nổi tiếng, chắc chắn rất xinh.”

“Em thấy rồi nha, em nói anh nghe. Chị ấy giống như cô giáo Ôn vậy á, siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp dịu dàng, giống y như tiên nữ.”

Cố Tu Diễn đột nhiên ở dưới chân, khuôn mặt trẻ con có nụ cười đắc ý. Em còn ôm chị gái xinh đẹp kia một chút nữa nha.

Thế nên Tu Diễn rất khôn ngoan trốn đằng sau Cố Hồng Trinh, tránh bị Cố Thanh Hà bắt lại ăn đòn.

“Chị gái em không phải tiên nữ xinh đẹp sao?” Cố Lộng Khê rất không vui, em trai lại không nịnh cô.

Cố Tu Diễn hoảng sợ lắc đầu, “Chị với chị cả là phát xít, khủng bố, ăn thịt người, ma quỷ!” Nói xong, chưa kịp đợi hai người chị yêu dấu phản ứng là tốc biến, tốc độ này em đã luyện từ lúc nhỏ ơi là nhỏ.

Cố Thanh Hà đen mặt nhìn đôi chân ngắn ngủn, trong lòng hai chị em có một ý nghĩ, đó là vặn đứt đầu em trai mình.

“Dũng cảm quá nha, thằng nhóc này dám nói vậy, chạy đến kệ cả tiền.” Cố Lộng Khê nhìn mấy bao lì xì đỏ trên mặt đất, này là do bà nội cho, Cố Tu Diễn làm rơi hết rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Thế nên cô nhặt lên đếm, đã quá, không nhiều bằng cô.

“Hồng Trinh, em có nhiều lì xì không?”

“Ít hơn Tú Diễn một chút.”

Tốt, lần này cô nhiều nhất.

“Sao không hỏi chị?” Cố Thanh Hà nhướng mày nhìn Cố Lộng Khê.

“Không phải chị luôn ít nhất sao, khỏi hỏi.” Cố Lộng Khê thiếu đánh.

“Bao nhiêu đây.” Cố Thanh Hà quyết định so đo, bất hoà lên, bởi vì lần này cô nhiều nhất.

“Sao được!?” Cố Lộng Khê không tin.

“Em đi hỏi bà nội đi, chị không thích gạt người.” Cố Thanh Hà khiêu khích nhìn đối phương.

Cố Lộng Khê thấy bất công, sao bà chị nhiều hơn cô được! Vì thế cô đi tìm bà nội hỏi cho ra.

Đối với tiền tài, Cố Lộng Khê coi trọng hơn chị yêu nhiều.

“Bà nội của con, sao chị lại nhiều lì xì hơn con, bà thiên vị.”

“Chị con mang về cho bà cháu dâu bảo bối, con đâu? Đợi con tìm được người yêu rồi nói tiếp.”

Một câu đã đánh Cố Lộng Khê trở lại nguyên hình.

“Con sẽ không rơi vào tình yêu trần thế, con khinh.”

“Ò, vậy thôi, vậy con nhận đủ lì xì rồi.” Bà cụ nghe cháu gái ngạo mạn, thản nhiên hớp miếng trà.

Trà này cũng thơm.

Cứ như vậy, Cố Lộng Khê trở về cùng với anh em cẩu độc thân.

Cô nhìn Cố Thanh Hà ngồi trước mặt em trai thứ hai.

“Chiếu tướng.”

Cố Thanh Hà đánh quân cuối, nói ra đối phương thua.

Cố Hồng Trinh thở dài, đành thừa nhận thất bại, “Thật không ai làm lại chị cả.”

Cố Thanh Hà mỉm cười, nhướng mày nhìn Cố Lộng Khê đang bước vào phòng.

Đối phương lạnh mặt, nhưng mà Cố Thanh Hà biết rõ Tiểu Hi bất mãn.

Ví dụ…

“Chị là người có người yêu sao còn đến chỗ cẩu độc thân chơi.” Cố Lộng Khê cởi mũ, vuốt lại mái tóc xoăn dài ngang vai. Hôm qua cô còn nói với chị dâu về kinh nghiệm chăm tóc, kết quả, một hai phải làm “cục cưng” này ngốc chung trong phòng, giờ còn nhận bao lì xì ít hơn mấy lần.

Còn có bà nội nói gì vậy trời?

Bảo cô đi yêu đương, nực cười ghê, ngốc mới để một người trở thành điểm yếu của mình.

Đm, muốn đánh lộn với Cố Thanh Hà.

“Em ghen tị với chị.” Cố Thanh Hà chậm rãi mở mồm, tất nhiên là lúc nhìn thấy Cố Lộng Khê bốn mùa quanh năm đều đội cái nón rộng vành kia, cô nhìn tới là muốn bẻ đầu nó.

“Ghen tị chị có chị dâu?” Mặt mày Cố Lộng Khê tối tăm, cười lên thấm cả người, “Mắc cười ghê, em không muốn nói, nói đến cũng không đếm nổi.

Cố Thanh Hà không thèm để ý em mình nói gì, bởi thế nào đi nữa cô cũng biết Cố Lộng Khê đang ghen tị.

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, lơ đãng hỏi một câu, “Nghe bảo người câu dẫn em đâu có ít.” Tuy cô không ở công ty nhưng chú Khâu, ông lão thích buôn chuyện kia lâu lâu sẽ nói với cô chút chuyện, làm cho cô cũng có cơ hội khịa khịa Cố Lộng Khê, làm con bé thiếu đánh này thấy khó chịu.

Ví dụ như “tình sử” của Cố Lộng Khê.

“Em nghĩ hai mình nên đánh một trận đi.” Cố Lộng Khê nhịn không được sờ túi, hôm nay vội quá, quên mang thuốc lá.

“Ngôn Trăn nói hôm nay chị không được ra tay, no fighting.” Cố Thanh Hà “thành thật” từ chối.

NO FUCKING FIGHTING.

Đây cũng là lời cảnh báo của chú ba, mợ ba với con gái cưng. Hôm nay cả nhà đoàn tụ, cũng là lần đầu Cố Thanh Hà dẫn Ngôn Trăn về đón năm mới.

Cố Lộng Khê giật giật mồm, bị mấy người lớn đáng ghét này trấn áp.

“Toàn là thủ đoạn bẩn thỉu, cuối cùng ai cũng chết, Triệu thị chỉ muốn phá thôi.” Cố Lộng Khê trầm giọng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16

Kể từ lúc tiếp nhận công việc của gia đình, cô đã gặp được bốn tên, mấy đứa đó cố gắng tiếp cận cô vì muốn lợi ích.

Tạo ra hàng loạt chuyện, tưởng chừng “vô tình gặp nhau”, “chờ cơ hội tiếp cận”, “chủ động phát sinh quan hệ.”.

Nam nữ gì cũng có, nhưng mấy người đó cho mình là quốc sắc thiên hương sao?

Cô, Cố Lộng Khê có thể thích những thứ đó sao? Mắc cười ghê.

Cho nên, lúc nào có người muốn đến gần Cố Lộng Khê, dù sinh hoạt bình thường hay ở “lò mỏ”, cô đều sẽ nghĩ cách đẩy đổi phương xuống vực sâu.

Không ai có thể gạt cô.

Cô khác với Cố Thanh Hà.

Mặc dù hai người đều rất cảnh giác, nhưng Cố Thanh Hà và Ngôn Trăn đã yêu nhau từ thuở thiếu niên. Còn cô, chắc không có phúc phần này đâu, chỉ có chơi với mũi dao thôi.

“Chị hai.”

“Nói.”

Cố Tu Diễn ôm đôi chân dài trắng nõn của Cố Lộng Khê dưới chiếc váy đen và lắc lắc.

Thằng nhóc này thích ôm chân người ta, nhưng mà từ trước đến nay không dám ôm chân Cố Thanh Hà.

“Chị mở bài cho em được hong?”

Cố Lộng Khê nhướng mày, quỳ xuống nhìn bài tập Cố Tu Diễn mang qua, “Qua chỗ cha em lấy cho chị gói thuốc lá, chị dạy em viết.”

Cố Tu Diễn vui sướng khi đạt được giao dịch.

“Chị ơi, em làm đúng không chị?” Cố Lộng Khê nháy mắt với Cố Thanh Hà, hất nhẹ chiếc khuyên tai sắc bén có thể giết người, “Nghe bảo thuốc lá của chú hai mua không được thôi.”

“Chị hứa với Ngôn Trăn, không hút thuốc.” Cố Thanh Hà trợn mắt với đối phương, phân rõ giới hạn.

Cuối cùng, Cố Lộng Khê cũng đưa cho chị gái thân yêu, hết cách rồi, không hút thì không hút, cầm là cầm.

Cố Lộng Khê lấy vở bài tập của Cố Tu Diễn.

“Em là số một, còn nghiêm túc học hành như vậy?”

“Nhưng em không giỏi văn.” Cố Tu Diễn cau mày, nếu không phải thích cô giáo dạy văn trong lớp thì em đâu rảnh làm bài nghiêm túc như vậy.

Cố Lộng Khê hừ hừ, nhìn đề văn.

Chủ đề gia đình, “gia đình em”, hãy viết bài văn không dưới 500 từ, yêu cầu cảm xúc chân thật, kết cấu rõ ràng.

“Mẹ bà, ai cho cái đề kiểu này vậy?” Cố Lộng Khê cau mày.

“Cô giáo ngữ văn, cô ấy tốt lắm, chị hai đừng có chửi nữa.”

“Giờ này giờ nào còn viết cái đồ bull shit…”

“Chị, chị không viết được nên tìm lý do.” Cố Tu Diễn nhún mày, em có thể nhìn ra chị hai chỉ muốn em đi lấy thuốc lá thôi, không thèm quan tâm đến em nữa.

“Sao em không kêu chị cả giúp.” Cố Lộng Khê ghét tiếng Trung, cô muốn đi rít điếu thuốc.

Với tư cách là em trai, Cố Tu Diễn trầm mặc.

Sao em có đủ can đảm đi hỏi chị cả?

Chị hai tiếu lý tàng đao quá, không tin nổi.

(Tiếu lý tàng đao: Mặt thì cười nhưng bụng một bồ dao găm)

Anh ba thì coi trọng khoa học, giận ai thì bẻ gãy xương.

Cố Tu Diễn biến rõ anh chị không ai tốt nên phải dựa vào chính mình.

Cố Lộng Khê thở dài, như kiểu mình không để bụng gì hết, dập thuốc.

“Chị đọc cho mày viết.”

“Dạ.”

Cố Tu Diễn cầm bút, im lặng ngồi nghe.

“Nhà em là Cố thị, tiếng tăm lẫy lừng, không ai dám động vào người trong nhà của em. Tất nhiên, chó cũng không được. Nếu không em sẽ đổ xăng lên đầu, dùng điếu thuốc lá đắt tiền nhất đốt…” Cố Lộng Khê nhẹ nhàng đọc mở bài cho em trai bằng giọng ngọt như thơ.

Cố Tu Diễn viết theo, còn Cố Thanh Hà đứng đó nhìn họ bằng ánh mắt “bệnh tâm thần”.

“Chị hai, em viết như này có bị cô giáo la không?” Cố Tu Diễn nhìn những dòng chữ máu me đầy kiêu ngạo, hoang mang.

“Tất nhiên là không, miêu tả chân thật lắm rồi, cô em sẽ khen em xuất sắc thôi.”

Cố Lộng Khê khẳng định.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.