*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi kết hôn – Phần 7
__________
Sáng hôm sau.
Cố Thanh Hà đứng trước gương chỉnh sửa quần áo, bỏ tất cả đồ đạc của Tiểu Bảo vào chiếc túi con heo màu hồng.
Đây là chiếc túi Ngôn Trăn thấy trên tạp chí thời trang. Vừa nhìn đã hết sức muốn mua, nàng bảo túi này rất tiện, có thể mang một số đồ cần thiết cho cục cưng bé nhỏ. Nhưng không nghĩ cái túi heo này lại đựng được rất nhiều đồ, nhìn không hề cồng kềnh.
Cố Thanh Hà rủ mắt, vừa lúc đối diện ánh nhìn ngơ ngác của Tiểu Bảo.
Tiểu gia hoả này còn dậy sớm hơn cô. Giống như em biết hôm nay được ra ngoài nên ngâm nga kêu mẹ dậy sớm.
“Con cũng muốn gặp mẹ Trăn càng sớm càng tốt đúng không?” Cố Thanh Hà dùng ngón tay gõ nhẹ chóp mũi cháu.
Tiểu Bảo nghe xong vội đưa tay muốn ôm.
Cố Thanh Hà đành cầm túi xách trong tay, sau đó bế Tiểu Bảo lên. Một tay cô ôm mông em, Tiểu Bảo cũng tự nhiên vòng tay qua cô mẹ, bởi em biết nếu không làm vậy em có thể bị ngã.
Hơn nữa, em cũng không biết mẹ có đỡ được em không…
Cho nên, khi không có Ngôn Trăn ở bên là Tiểu Bảo ngoan ngay.
Cố Thanh Hà nói với bà nội một tiếng trước khi ra ngoài.
“Con mang Tiểu Tinh Lan đến phim trường?” Bà nội không vui.
Tất nhiên, em tên là Cố Tinh Lan – trong sáng như sao, cả đời bình an.
Cố Thanh Hà gật gật đầu, liếc nhìn em. Nếu bình thường, Cố Thanh Hà sẽ để Cố Tiểu Bảo lại cho bà nội và dì Lan trông. Nhưng lần này Tiểu Bảo nhất định phải đi tìm Ngôn Trăn vì lý do đặc biệt.
“Con đi một, hai ngày rồi về.” Cố Thanh Hà vừa nói vừa đặt cháu vào ghế em bé.
Bà nội nhìn đứa cháu gái thờ ơ, chắc lần này đi tuyên bố chủ quyền.
Bà cụ là người khôn khéo, cháu mình nghĩ gì sao bà lại không nhận ra? Bà rõ cô hơn bất cứ ai.
Cho nên bà muốn kích thích chút, dù sao giờ cũng rảnh.
“Lan Trân, em biết không? Gần đây tôi rất để ý hoạt động cháu dâu nhà chúng ta.” Tuy chỉ mới sử dụng được mấy đồ điện tử mới mẻ. Nhưng mấy chuyện theo đuổi thần tượng, để ý Ngôn Trăn gì gì đó thật sự rất kỳ diệu. Bà có thể biết bất cứ điều gì về Ngôn Trăn qua internet, dù đó là thật hay phóng đại.
Trong nhà có cháu dâu là người nổi tiếng quá tuyệt đi.
“Sau đó thì sao?” Dì Lan đoán được Dung Ý muốn gì, nhưng rất nể tình hỏi tiếp.
“Ôi, nghe bảo Ngôn Trăn quay phim mới tên “Ngày săn bắn”, trong đó có hai nữ chính.” Bà vừa nói vừa nhìn Cố Thanh Hà đang đặt Cố Tiểu Bảo vào ghế, động tác đối phương rõ ràng chậm lại, một lúc sau mới đặt túi xách ra sau. “Thanh Hà, Ngôn Trăn thật sự rất nổi tiếng, nghe bảo diễn viên đóng cùng còn công khai tỏ ra rất thích Ngôn Trăn.”
Cố Thanh Hà nghe, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng, tất nhiên cũng chỉ trong nháy mắt. Cô hít sâu, quay đầu lại nở nụ cười với bà nội – người đang cố ý kích thích cô.
“Vậy thì sao?” Cố Thanh Hà lạnh lùng, biểu thị cô không quan tâm.
Nhưng, trong lòng quan tâm gần chết, cô muốn đi phim trường ngay bây giờ.
Bà nội lắc đầu, chỉ nói phân nửa chuyện: “Không gì, bà chỉ nhắc nhở con thôi. Kết hôn thì kết hôn nhưng cũng phải để ý, bên ngoài nhiều hoa thơm cỏ ngọt.”
Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua bà nội, không muốn lộ cảm xúc ra bên ngoài, cô bình tĩnh: “Con chỉ dẫn Tiểu Bảo qua gặp Ngôn Trăn, Tiểu Bảo nhớ Ngôn Trăn, lời bà không phải sự thật.”
Nói xong, cô đóng mạnh cửa xe phóng đi.
Dì Lan nhìn chiếc xe gầm rú, bà thở dài. Không hiểu sao Dung Ý lại thích chọc đứa cháu gái ưa để tâm mấy chuyện vụn vặt.
“Sao chị cứ mãi chọc con bé? Chị biết rõ tính tình Tiểu Hà.”
Bà nội bóc vỏ kẹo mận nhét vào mồm dì Lan. Bà biết Lan Trân từ nhỏ đã thích kẹo mận, bà hừ hừ: “Ai bảo nó không cho chị ôm Tiểu Bảo, chị giận.”
“Con bé lo cho cơ thể của chị.” Lan Trân ngậm kẹo trong miệng, không khỏi lắc đầu. Bà cảm thấy cái tính ngạo kiều trong Cố gia là truyền từ đời tổ tiên xuống.
***
Cố Thanh Hà đậu xe dưới bãi đỗ xe khách sạn.
Đàm Hằng đã thông báo với quản lý khách sạn để cô vào. Và chuyện cô cùng Tiểu Bảo được bảo mật tuyệt đối.
Tất nhiên, trước đây Ngôn Trăn đã để cái kính râm trong xe Cố Thanh Hà. Mục đích để nếu Cố Thanh Hà ôm Cố Tiểu Bảo thì nhớ mang kính lên.
Nhưng Ngôn Trăn quen người yêu bị cận, Cố Thanh Hà cũng cảm thấy phiền nên dẹp luôn vào túi, một tay ôm Tiểu Bảo vào thang máy.
Bây giờ là 7 giờ rưỡi sáng.
Ngôn Trăn tắm xong là nghe thấy chuông cửa ngay.
Không cần đoán cũng biết cục cưng Tiểu Cố ôm Tiểu Bảo đến thăm mình.
“Trời quơi, cậu đến sớm vậy cơ!” Ngôn Trăn mở cửa, nhìn Cố Thanh Hà cùng Tiểu Bảo mình mong đợi đang đứng trước phòng.
Cố Thanh Hà mỉm cười gật đầu.
Ngôn Trăn vội vàng tiếp nhận tiểu gia hoả trong tay Cố Thanh Hà, nàng ôm cháu, dắt tay Tiểu Cố vào phòng.
Tiểu Bảo vui vẻ ê a vùi vào cổ mẹ yêu, để lại mấy vết nước miếng.
Ngôn Trăn vui vẻ cực kỳ.
“Con nhớ mẹ lắm đúng không? Cục cưng ơi~~” Ngôn Trăn kích động hôn lên má Cố Tiểu Bảo mấy cái.
Cố Thanh Hà đứng cạnh dịu dàng quan sát. Cô tự nhủ vì Ngôn Trăn đã hai ngày không gặp Tiểu Bảo, về tình cảm có thể tha thứ.
Vì vậy, lòng Cố Thanh Hà bay ra suy nghĩ cầu xin một cái ôm, ngoan ngoãn đợi được Ngôn Trăn sủng ái.
Sau khi Ngôn Trăn thân mật với Tiểu Bảo xong, nàng đặt cháu vào giữa giường.
Đôi tay nàng choàng qua cổ người yêu, nhẹ nhàng: “Bây giờ hôn cục cưng lớn!”
Ngôn Trăn mổ lên mỏ Cố Thanh Hà, “Tiểu Cố ơi, cậu nhớ tôi không nè?”
Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn Ngôn Trăn, cô ôm eo Ngôn Trăn, kiêu ngạo nhướng mày: “Cậu nói xem?”
“Tôi đoán hôm qua cậu ngủ không ngon, mắt cũng có quầng thâm rồi.” Ngôn Trăn sờ mặt Cố Thanh Hà, nở nụ cười nịnh nọ.
Nàng vẫn chưa quên chuyện hôm qua, Cố Thanh Hà là người dễ mang thù và đố kỵ.
Cố Thanh Hà mím đôi môi mỏng, cô nhìn bộ đồ ngủ của Ngôn Trăn. Tuy mặt rất kín nhưng sự hấp dẫn vẫn thôi thúc cô muốn nàng.
Nhưng Cố Thanh Hà biết vẫn có chuyện cần làm, cô chớp chớp mắt, nín thở buông Ngôn Trăn.
“Cậu thay quần áo đi, tôi vẫn chưa ăn sáng.” Cố Thanh Hà thúc giục Ngôn Trăn thay quần áo nhanh lên, nếu không cô chịu không nổi.
“Tôi nói rồi, bảo cậu ăn xong hãy đến đây mà, đói bụng lái xe không khó chịu sao?” Ngôn Trăn có chút giận. Cố Thanh Hà không biết chăm sóc bản thân gì cả, nàng vội mở tủ lấy quần áo.
Trong khi Ngôn Trăn thay quần áo bên phòng khác, Cố Thanh Hà lặng lẽ đánh giá phòng khách sạn và nhìn thấy hộp sô cô la trên bàn trà.
Cô bình tĩnh ngồi xuống sofa, mở miệng báo với Ngôn Trăn – người đang thay quần áo: “Tiểu Bảo ăn rồi nhưng tôi chưa.” Sau đó cô từ từ mở hộp kẹo ra.
Mười hai viên, nhìn khá hấp dẫn đó.
Vẫn còn nguyên vẹn, Ngôn Trăn chưa ăn.
Cô nhẹ nhàng đóng lại, rất khớp với khe hở trước đó.
Ngôn Trăn đi ra, đến bên giường trên Cố Tiểu Bảo. Nói thật, Ngôn Trăn không ăn sô cô la làm lòng cô sung sướng không thôi.
“Cậu nghe tôi nói gì không?” Ngôn Trăn mặc chiếc váy đuôi cá bó sát, đi đến trước Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nhìn người yêu quyến rũ, xinh đẹp của mình: “Cậu nói gì?”
“Tôi bảo, về sau phải ăn rồi mới lái xe, nếu dạ dày khó chịu thì phải làm sao?”
Cố Thanh Hà rất thành thục kéo khoá kéo lên.
“Nhưng tôi muốn ăn với cậu.” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nói.
Ngôn Trăn vuốt tóc trước gương, Cố Thanh Hà đứng phía sau nàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng ngửi đầu vai Ngôn Trăn.
“Nước hoa tôi mua.” Cố Thanh Hà cong cong khoé miệng.
Ngôn Trăn quay người, nàng thẹn thùng mỉm cười: “Nhớ cậu nên thỉnh thoảng dùng chút nước hoa của cậu. Như vậy có thể cảm nhận Tiểu Cố đang cạnh mình.”
Cố Thanh Hà cười khẽ, cô bị Ngôn Trăn làm cho xấu hổ.
Sau khi Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà bước ra, Đàm Hằng cũng tình cờ đứng bên ngoài. Thấy bác sĩ Cố làm cậu ngạc nhiên không thôi, lập tức chạy lại chào như chó con.
“Bác sĩ Cố!”
Cố Thanh Hà ôm Cố Tiểu Bảo chào lại.
“Được rồi, miễn mấy lời khách sáo. Chúng ta xuống lầu ăn gì chút, nếu không chút nữa nhiều người.” Nàng không muốn người ta vây quanh cục cưng Tiểu Cố và Tiểu Bảo, nếu vậy sẽ rất phiền.
“Em đặt phòng riêng, không sao mà.” Đàm Hằng vừa nói vừa cùng hai người Ngôn Trăn vào thang máy.
Vừa đặt mông xuống, Ngôn Trăn lại nhớ mình chưa lấy bình sữa của Tiểu Bảo.
“Tiểu Cố, tôi quên bình sữa rồi, cái túi con heo cũng quên luôn.”
Cố Thanh Hà nghe thấy liền đưa Tiểu Bảo cho Ngôn Trăn, “Tôi lên lấy.”
Cố Thanh Hà đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng.
Công tác an ninh khách sạn khá tốt, cũng là khách sạn cao cấp nên việc ra vào được kiểm soát chặt chẽ. Ít nhất sẽ không có người tuỳ tiện, nói chung cũng vì an toàn nhân viên đoàn phim.
Không có nhiều người ở khách sạn.
Căn phòng riêng, nơi ăn sáng của cô và Ngôn Trăn được Đàm Hằng đặt trước, rất kín đáo và sẽ không ai nhìn thấy.
Vì vậy, dù Cố Thanh Hà từ phòng riêng đi ra cũng chưa có ai chú ý đến cô.
Cố Thanh Hà lấy túi rồi ra, cô nhấn nút đi xuống, cầm túi heo hồng trên tay bước vào thang máy.
“…Xin chờ một chút!”
Cố Thanh Hà vừa vào thang máy ấn nút liền có giọng nữ vội vã vang lên từ bên ngoài thang máy sắp đóng lại.
Cố Thanh Hà theo bản năng giữ cửa thang máy.
Chỉ kém một giây thang máy sẽ đi.
Người ngoài cửa thở hổn hển bước vào, hơi cúi đầu nói lời “cảm ơn” với cô.
Cố Thanh Hà cứ thấy giọng nói này quen quen, hình như cô đã nghe ở đâu nên quay lại nhìn người phụ nữ đứng chung thang máy.
Người kia quấn khăn choàng màu đen, ăn mặc lịch sự và đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt. Lúc đối phương sắp quay lại nhìn, Cố Thanh Hà nhanh chóng quay về phía cửa thang máy, im lặng không nói.
Lục Hi Triều nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Đối phương mặc áo khoác xanh xàm đơn giản, khí chất khiêm tốn, nội liễm. Nhưng cái túi heo hồng trong tay rất đáng yêu.
Lục Hi Triều tò mò, cố gắng không cười. Lục Hi Triều từng nhìn thấy nó ở tuần lễ thời trang nữ, lúc đó đã nghĩ người trưởng thành nào xách cái túi này nhìn không ấu trĩ.
Nói chung, không hiểu nổi.
Lúc ngẩng đầu thấy khuôn mặt đối phương, gương mặt làm bản thân không thể rời mắt.
Tim Lục Hi Triều hẫng vài nhịp.
Làn da trắng nõn, môi đỏ cùng răng đều, dù mang kính nhưng không thể che đi được đôi lông mày lạnh lùng và đôi mắt xinh đẹp, là người cực kỳ hấp dẫn.
Thậm chí, Lục Hi Triều có thể nghe thấy sự thôi thúc đến gần đối phương của chính mình.
Nhưng Lục Hi Triều nhịn, không thể liều. Sống hai mấy năm trên đời đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ làm tâm động,việc này làm bản thân mất bình tĩnh. Tuy Lục Hi Triều biết mình không thẳng lắm nhưng cũng không phải người bị giết từ cái nhìn đầu tiên.
Người này cũng xuống từ tầng 12, giống bản thân.
Theo hiểu biết, tầng 11 và 12 là nơi ở của diễn viên hoặc nhân viên của đoàn. Cô là diễn viên của “Ngày săn bắn” sao? Hay nhân viên công tác? Hoặc chỉ là nhân viên khách sạn có liên quan?
Lục Hi Triều chưa gặp người này bao giờ, nếu là diễn viên thì chắc thuộc quần chúng tuyến mười tám. Nhưng mà khi chất này của đối phương lại không phải.
Lần đầu tiên Lục Hi Triều thấy mình ngơ ngác, rõ ràng người làm trái tim lỡ nhịp đang ở thang máy, nhưng lại không thể nào xuống tay.
Mãi đến khi thang máy xuống đến chỗ, người phụ nữ áo xám chuẩn bị bước ra.
Lục Hi Triều không có thời gian suy nghĩ, buột miệng ngăn cả đối phương.
“Chào chị, cái kia…”
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, quay đầu nhìn người trong thang máy.
Lục Hi Triều thấy đối phương nhìn mình, lời bên miệng nhưng không thốt ra được, Lục Hi Triều muốn hỏi tên người kia.
“Không có gì…”
Lục Hi Triều lắc đầu xin lỗi, thẳng đến không thấy bóng đối phương mới ấn thang máy, đến bãi đỗ xe.
“Hi Triều, giờ mới xuống? Đang định lên kéo em đây.” Người đại diện thấy Lục Hi Triều khoan thai tới muộn liền chạy lại, cố gắng mang kính râm lên dùm đối phương, “Paparazzi nghe em mới về nước là vội tìm em để chăm sóc, muốn chụp ảnh em.”
Trợ lý Triệu Vũ giúp Lục Hi Triều xách túi, sau đó lên xe đến trường quay.
Đúng là cách khách sạn 10 mét có phóng viên đang ngồi xổm nằm vùng.
Lục Hi Triều kéo màn trong xe, tựa người vào ghế, cầm lý nước ấm trợ lý đưa và rơi vào trầm tư.
Trong đầu vẫn là hình ảnh người trong thang máy.
Thật sự rất khó để bình ổn những gợn sóng trong lòng.
“Tiểu Vũ, em gặp một người, hình như em yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên.”