*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Lộng Khê – Chương 11
__________
Nói như vậy, sợi dây lý trí cuối cùng có nghĩa lý gì?
Lời thì thầm của Ôn Thiền hẳn là ngọn lửa thiêu rụi sự tỉnh táo cuối cùng của Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khi trợn mắt nhìn Ôn Thiền.
Không dám tin tưởng và cũng không thể tin được. Cô không biết Ôn Thiền nói thật hay không, hoặc Ôn Thiền động tình với cô?
“Ôn Thiền.”
“Lộng Khê.” Ôn Thiền nhìn vào đôi mắt kiêu ngạo và xa xăm của Cố Lộng Khê. Cô cố gắng tìm kiếm biểu cảm khác của đối phương, tìm xem có cảm xúc gì khác biệt hay giống, ví dụ như không quá…bài xích.
Sự cám dỗ chỉ trong chốc lát. Cô muốn bên cạnh Lộng Khê, ít nhất không làm Lộng Khê phản cảm. Nhưng nếu Lộng Khê biết tình cảm của cô, em hoảng sợ, xa cách thì Ôn Thiền cũng sẽ đau như bị kim đâm. Vì thế cô mới lấy hết can đảm nói ra mấy lời kia.
Đáng tiếc, ngoài sự kinh ngạc ra cô không nhìn thấy gì khác trên khuôn mặt Cố Lộng Khê.
Có lẽ Lộng Khê sẽ đẩy cô ra, tránh xa cô và mãi mãi không muốn gặp cô.
Ôn Thiền không biết phải làm sao nếu Lộng Khê không quan tâm đến cô. Vì vậy cô chỉ có thể phản ứng trước khi đối phương trả lời, cô chọc chọc má Cố Lộng Khê, “Mấy lời thoại như này làm em vui không?”
“Hả?” Cố Lộng Khê cau mày.
“Thì…Thì lúc đợi em về nên xem phim. Trong phim có cảnh hai người cùng ngã như này nên tôi mới bắt chước diễn cho em xem. Nhưng mà họ chỉ diễn tới đây thôi, chỉ là trailer, đúng vậy, là trailer.”Ôn Thiền lo lắng nhìn Cố Lộng Khê.
Bên kia không thân thiện lắm.
Cố Lộng Khê đang cố bình tĩnh lại tâm trạng sắp sụp đổ của mình. Cô sắp, thực sự sắp! Nếu Ôn Thiền trễ một giây thôi là cô thật sự tới rồi!
Đó sẽ là thảm hoạ.
Ôn Thiền sẽ nghĩ cô là đồ tồi.
Ít nhất, đối phương đùa nhưng cô cho là thật.
Cố Lộng Khê thở dài, chán nản ngồi bên mép giường, cô cảm thấy thất bại.
Thật nực cười.
“Ôn Thiền, mai sau đừng nói vậy.” Cô sẽ làm thật.
Cố Lộng Khê im lặng, cô bình tĩnh lại và nhìn về Ôn Thiền.
Ý thức được Cố Lộng Khê không vui, Ôn Thiền bước đến dỗ dành: “Lộng Khê, tôi biết mình sai, xin lỗi em, mai sau sẽ không như vậy nữa.”
Cố Lộng Khê cau mày, cô đâu muốn Ôn Thiền xin lỗi mình làm gì. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải làm sao, cô liếc nhìn nơi khác, lúng túng hỏi chuyện: “Phim hay không, tôi ít khi xem phim.”
“Xem trailer thôi, cũng được, diễn viên nổi tiếng và sẽ chiếu vào ngày mốt.”
Cố Lộng Khê nhướng mày nhưng không nói gì.
Ôn Thiền ho khan, do dự vài giây rồi ngập ngừng hỏi: “Lộng Khê rảnh không? Ngày mốt mời em đi xem được không?”
Tuy ngại ngùng nhưng Cố Lộng Khê vẫn giả vờ bình tĩnh, rất ngạo kiều: “Thật lòng mời sao?”
“Tất nhiên rồi, bồi thường hôm nay làm em không vui.”
Cố Lộng Khê lắc đầu: “Không phải không vui, chỉ là..”
Chỉ là cô nghĩ Ôn Thiền nói thật.
“Tôi chỉ hy vọng Lộng Khê vui vẻ, chuyện quá không quan tâm. Nhưng nếu xem phim không đủ làm em vui thì sẽ mời em thêm Yakult.” Ôm Thiền nắm tay Cố Lộng Khê.
Mặc dù Ôn Thiền muốn xảy ra chuyện đó với Lộng Khê thật.
Nếu dành lần đầu tiên cho Cố Lộng Khê, dù cho đối phương không có tình cảm với cô thì cô cũng sẽ không hối hận.
“Một lọ không đủ, phải mười lọ.” Cố Lộng Khê kéo Ôn Thiền lại, giả vờ hung dữ kéo Ôn Thiền lên chỗ gối lông ngỗng, sau đó chỉnh nhiệt đồ điều hoà thích hợp nhất.
“Gối cao quá không?” Cố Lộng Khê quấn Ôn Thiền trong chăn như xác chết, như vậy thì cô sẽ không nhìn thấy hình ảnh làm tim đập thình thịch.
Ôn Thiền muốn đưa tay ra nhưng bị Cố Lộng Khê trừng mắt. Thế nên đành gật đầu bảo gối nằm rất ổn.
“Lộng Khê ngủ ở đâu?” Ôn Thiền không ngốc, cô biết đây là phòng Cố Lộng Khê và đáng lẽ cô nên ở phòng cho khách.
“Ngủ phòng kế bên.”
Cố Lộng Khê giữ Ôn Thiền, bảo đối phương không cần lo mấy chuyện nhỏ. Cô hy vọng Ôn Thiền có thể dùng những thứ tốt nhất ở nhà, đây là chuyện cô nên làm.
Ôn Thiền đành nằm trên nệm, to mắt nhìn Cố Lộng Khê.
“Công ty tôi mới cho ra sản phẩm nhưng thiếu người mẫu. Cô có muốn đi cửa sau với tôi không?”
Ôn Thiền bị chọc đỏ cả mặt, vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ngủ ngon, Ôn Thiền.
Ngủ ngon, Lộng Khê.
Hai người thầm gọi tên nhau, Cố Lộng Khê đóng nhẹ cửa phòng.
Nghe tiếng cửa đóng, Ôn Thiền mở to đôi mắt đen láy. Quanh quẩn là mùi thơm đặc trưng của Lộng Khê, gối đầu, chăn bông đều là hương của em. Ôn Thiền quyến luyến ôm chăn bông trong lòng, cố gắng lưu giữ hương thơm đặc biệt cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Cố Lộng Khê đứng trên ban công chăm thuốc, nhưng cô chỉ bậc lửa rồi nhìn về cảnh đêm náo nhiệt phía xa.
Cô quay đầu nhìn hai con Xám Xám và Xanh Xanh đang dựa vào nhau.
“Hai đứa con vui vậy, bực quá à…” Cố Lộng Khê duỗi tay nghịch ngợm chiếc lông chim màu xám.
Em vẹt không vui, chơi gì lại chọc lông người ta. Thế là vẹt quay đầu nhìn mẹ yêu đang nghịch lông mình.
“Mẹ bà! Mẹ bà xxx (thô tục)”
Mấy con vẹt chết tiệt biết chửi thề kìa.
Cố Lộng Khê muốn bứt sạch lông con.
Xanh Xanh dễ thương hơn, chỉ nhẹ nhàng mổ tay Cố Lộng Khê, ý bảo mẹ yêu đừng trêu cục cưng Xám Xám của em.
Riết rồi thú cưng cũng phát cơm chó.
Cố Lộng Khê dập tàn thuốc bước vào nhà.
Cô dậy sớm hơn thường ngày.
7 giờ sáng.
Cố Lộng Khê hoang mang vì không biết tại sao mình ngủ phòng dành cho khách. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ có vị khách đặc biệt đến nhà.
Cô là người thức dậy sẽ bực, nhưng lần đầu tiên thấy nắng sớm dịu dàng và đẹp đẽ biết bao.
Nghĩ vậy, Cố Lộng Khê bước ra khỏi phòng. Cô đẩy cửa phòng Ôn Thiền, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Ôn Thiền dậy sớm thế?
Cô đi xuống lầu.
Đến khi nhìn thấy đồ ăn sáng cùng tờ giấy nhớ màu xanh trên bàn…
Tiểu Khê thân yêu:
Dì tôi bảo hôm nay muốn mời tôi đi ăn cơm, dì ấy mới gọi. Cho nên tôi dậy sớm đi mua ít trái cây, sợ họ đến nhà không có gì để chiêu đãi. À còn nữa, tôi có mượn nhà bếp em làm bữa sáng nho nhỏ. Nếu không chê thì ăn nha.
Ôn Thiền.
Cố Lộng Khê đọc đi đọc lại tờ ghi chú nhưng trong lòng thấy sầu. Sao người này khách sáo với cô vậy? Nếu muốn tí trái cây, bánh ngọt thì nói với cô, cô cho người giao hàng tận nơi.
Sao phải về sớm như vậy? Cô muốn chào buổi sáng với người ta…
Cố Lộng Khê không vui, không thấy được Ôn Thiền làm cô héo hon.
Nhưng trứng cuộn cùng rau xào và cháo củ mài trên bàn làm Cố Lộng Khê sợ ngây người. Ôn Thiền có thể biến mấy món ăn đơn giản trở nên tuyệt vời như vậy?
Cố Lộng Khê nuốt nước bọt. Nói thật, bữa sáng của cô hết bánh mì thì sữa tươi. Phòng bếp đầy đủ tiện nghi trong nhà cũng chỉ dùng để trang trí.
Tuy có thể phóng dao nhưng không biết nấu ăn. Bình thường quản gia sẽ nấu cơm cho cô, nhưng thứ Bảy tuần này cô không cho người đến.
Và cô luôn kén chọn.
Tuy vậy, Cố Lộng Khê rất vui vẻ cầm đũa, cắn một miếng nhỏ trứng cuộn.
Đỉnh của chóp.
Mười lăm phút sau.
Bàn ăn trống trơn làm Cố Lộng Khê xấu hổ. Cô mím môi, nếu may mắn có thể đồng hành cùng Ôn Thiền thì hạnh phúc biết bao.
Nghĩ vậy, Cố Lộng Khê đỏ mặt.
Giấc mơ xuân buổi sớm làm thiếu nữ ngại ngùng.
Cố Lộng Khê cầm điện thoại, suy tư có nên gọi cho Ôn Thiền không. Ví dụ là cảm ơn người ta làm bữa sáng cho mình.
Cô không phải là người thường xuyên chủ động nên không biết phải làm sao. Ngay lúc đang ôm điện thoại suy nghĩ cách cảm ơn tự nhiên nhất có thể.
Ôn Thiền gọi đến.
Cố Lộng Khê nghe máy nghe.
“Alo…Alo….khặc khụ khụ.” Cố Lộng Khê uống nước nên sặc.
“Lộng Khê, tôi là Ôn Thiền.”
“Tôi biết.”
“Ưm….Không định gọi làm phiền em, nhưng 8 giờ rồi, không biết em có đang ngủ nướng không?” Ôn Thiền nhẹ nói.
Cố Lộng Khê lắc đầu, bình tĩnh nghe giọng nói dịu dàng của Ôn Thiền: “Hôm nay dậy sớm, nhưng không thấy cô ở nhà.” Cô thật buồn.
“Em thấy giấy note không? Hôm nay có chuyện đột ngột, dì tôi gọi bảo đi ăn cơm trưa. Mà hình như có chuyện khác muốn nói nữa, khá gấp nên tôi phải chạy về ngay.” Ôn Thiền thấy hơi có lỗi. Thật ra cô vẫn chưa muốn đi.
Cố Lộng Khê lặng im nghe Ôn Thiền giải thích. Thật ra Ôn Thiền không cần giải thích với cô, cô chỉ muốn nghe giọng cô giáo Ôn.
“Lộng Khê?” Ôn Thiền nói xong nhưng không nghe thấy gì, nhỏ giọng gọi.
Cố Lộng Khê cười nhẹ, đôi mắt trầm đục lạnh lùng giờ đây có ánh sáng dịu dàng. Cô cảm thấy như hai người đã sống với nhau rất lâu và có một người ra ngoài mua đồ dùng trong nhà, đối phương như đang hỏi: Hôm nay ăn gì?”
“Tôi nghe, nhưng không thấy cô nên buồn.”
Cố Lộng Khê vào thẳng chủ đề, cô không nghĩ đến người đang ở siêu thị nơi xa.
Ôn Thiền sững sờ, cô vui sướng trong lòng. Vậy Cố Lộng Khê đang nghĩ về cô?
Cô cũng nhớ em.
Nhưng không thể nói ra tiếng lòng.
“Trưa nay lại phải ăn ngoài.” Hôm nay bà chị già rủ cô đi Quốc Huy ăn, bên cạnh đó trao đổi với nhau vài chuyện trong nhà.
“Ừmmm, vậy Lộng Khê lái xe cẩn thận nha, đừng lái quá nhanh.” Ôn Thiền là vậy, luôn luôn nghĩ về Cố Lộng Khê. Vì lần cô bị cảm nắng thật sự đã khắc sâu trong tâm trí Ôn Thiền.
Cố Lộng Khê nhẹ nhàng mỉm cười, đồng ý.
***
“Ôn Thiền đến rồi, con bé này, đến ăn thì ăn cơm nhưng sao không trang điểm một chút?” Sau một hồi tắc đường, Ôn Thiền cũng lái được xe đến khách sạn Quốc Huy.
Cô cố gắng nhanh nhất, không muốn để dì và gia đình phải đợi.
Từ lúc ba mẹ qua đời, quan hệ giữa Ôn Thiền và gia đình có những sự thay đổi vi diệu.
Gia đình dì đang quản lý việc kinh doanh của ba mẹ cô để lại, hứa là đến khi Ôn Thiền mười tám tuổi sẽ trả lợi cho cô. Bây giờ cô gần ba mươi nhưng vẫn chưa thấy gì, mà cũng chả ai nói đến. Lúc Ôn Thiền còn bé sẽ mua cho cô mấy bộ đồ vào ngày lễ tết là xong.
May thay, bà ngoại nỗ lực với mấy người này mới lấy được bất động sản của ba mẹ cô, do cô đứng tên.
Ôn Thiền không trông chờ vào mối quan hệ huyết thống cạn tình cạn nghĩa này lắm. Giờ có nói gì thì cũng chả vui, mà nói cũng không được gì và cô có thể nuôi sống bản thân.
Bị dì nói, Ôn Thiền cúi đầu xuống nhìn vào bộ quần áo tươm tất của bản thân: “Thì ăn cơm thôi mà?”
“Đúng, nhưng dì nói ăn cơm bình thường thôi à? Con phải biết chăm sóc, học chị em cách trang điểm các kiểu. Hơn nữa lúc nào cũng mặc quần áo như này, không thèm mặc váy. Chỗ này là Quốc Huy…”
Ôn Thiền nhìn con gái của dì, cũng là em họ của cô. Đúng thật, ăn mặc không khác gì ngôi sao. Nhưng dù có bình thường thì cô vẫn không thấy mình bất lịch sự.
“Mẹ, thôi đi, chị ấy đâu có giống mẹ con mình. Nhanh đi, đừng để người ta chờ.” Tiểu Nhã thân mật nắm tay Ôn Thiền, vừa đi vừa nói: “Chị, mẹ em nói chị già rồi nên đưa ảnh chụp cho đối tác kinh doanh, nhà đó siêu cấp có tiền á, mà ông đó cũng thích chị.”
Ôn Thiền trừng mắt với em họ: “Tiểu Nhã, chị đâu có đồng ý?”
“Xem chút đâu mất miếng thịt nào, chị xinh đẹp mà người ta cũng giàu.”
Ôn Thiền hoang mang, cô đâu có nhờ mấy người này làm “việc thiện”.
“Ôn Thiền, đến cũng đến rồi, con đừng làm khó dì. Ngồi xuống ăn bữa cơm đi.” Dì nắm tay Ôn Thiền không cho cô đi.
Đè xuống bất mãn, Ôn Thiền đành ngồi xuống.
“Cô Ôn sao? Thật sự rất xinh.” Người ngồi đối diện là một quý bà giàu có.
Ôn Thiền thấy đối phương nhìn mình như nhìn hàng, cô lạnh mặt đi.
Cô cũng không trả lời.
“Tiểu Nhã, chị con ngại, ngại cũng không sao, ngại lại rất nghe lời.”
“Đúng rồi, chị con hiền lắm, gả cho nhà bà Ngô sẽ rất hiếu thảo.” Tiểu Nhã cười cười với bà Ngô.
Ôn Thiền thật sự rơi vào hoang mang, cô cảm thấy phẫn nộ.
“Bà Ngô đúng không? Tôi không biết hôm nay là xem mắt gì đó nên xin lỗi, tôi không muốn như vậy.” Ôn Thiền vô cảm nói.
Bà Ngô làm sao hài lòng, cau mày nhìn hai người kia: “Chuyện gì đây?”
“Ôi, bà đừng nghe con bé nói bậy. Trên đường kẹt xe chắc làm con bé bực bội, đúng không Ôn Thiền?” Dì mỉm cười nhìn Ôn Thiền, ý bảo cô cho bà mặt mũi.
Căn nhà đó không có quyền sở hữu tài sản. Nếu cô không nghe lời thì bà sẽ tìm bà ngoại gây sự. Nếu không sợ bà ngoại chết thì cứ đi đi.
Bà ấy cảnh cáo Ôn Thiền.
Ai cũng biết cô không cha không mẹ nên càng thương bà ngoại nhiều hơn.
Ôn Thiền nuốt khan, đè nén mọi cảm xúc và chấp nhận ngồi lại.
Trương Tiểu Nhã thấy chị bất lực lại kiêu hãnh, vừa mỉm cười vừa đè chân chị.
….
“Nhìn nữa vậy?”
Cố Thanh Hà cau mày, trong mắt cô là sự khó chịu không thôi. Em gái Cố Lộng Khê không để ý đến cô.
Cố Lộng Khê đặt dao nĩa xuống, dùng khăn lau đôi môi đỏ mọng của cô. Sát khí hoảng sợ phát ra và cô đeo găng tay vào lại.
“Em đi qua kia chút.”
Cố Lộng Khê đứng dậy, cô một thân váy đen, bước nhanh về chỗ cách cô ba bàn.
Cô cầm ly whisky cao cấp trên đĩa của người phục vụ sợ hãi muốn tránh: “Mượn đi.”
Vừa dứt lời, một chuyện làm mọi người hoảng sợ.
Người váy trắng lộng lẫy được người con gái áo đen xối whisky từ đầu xuống.
Trương Tiểu Nhã bị rượu làm dơ người, giận dữ ngước lên nhìn đứa nào bị mù mắt.
Nhưng sau đó lại bị người phụ nữ váy đen tát đến chảy máu mồm.
“Bỏ cái tay dơ bẩn của cô khỏi người chị ấy.”
Ôn Thiền kinh ngạc nhìn người con gái váy đen.
Sao Lộng Khê…lại ở đây?
“Cô là ai!? Sao cô tuỳ tiện đánh người!? Bảo vệ đâu? Bảo vệ…!!” Người phụ nữ trung niên vừa hét vừa bảo vệ Tiểu Nhã – người mới bị bạt tay.
Thu hút khách hàng ngồi quanh.
Giám đốc khách sạn lo lắng bảo vệ sĩ xử lý kẻ gây rối. Nhưng lúc bước vào thấy người con gái váy đen chỉ có thể im lặng đứng sang một bên.
Cố Lộng Khê cúi đầu cười lạnh. Diễn cái bộ ngoan ngoãn hiền lành tốt ghê gớm.
Nhưng cô có thể nhìn miệng đoán chữ. Từ lúc Ôn Thiền vào là cô đã chú ý, cũng biết mọi chuyện xảy ra và khiến cô thực sự tức giận.
Cô kéo Ôn Thiền ra sau lưng, lạnh lùng nhìn người đàn bà trung niên, rất ôn hoà nói cho bà ấy nghe.
“Chị ấy là bạn gái tôi, nói xem tôi nên báo đáp thế nào đây? Hả dì?”
_____________
Sắp xa Lộng Khê sồi, cũng sắp hết truyện và xa các pạn 🥲