Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 92



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 92

__________

Mưa dai dẳng mấy ngày liên tiếp, ngày mùa đông vốn lạnh càng lạnh lẽo hơn.

Cố Thanh Hà vẫn đi làm đúng giờ, nhưng lúc đến bãi đỗ xe, bằng sự nhạy bén nên cô đã dừng bước, cô cảm thấy có người đang theo dõi mình.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, 7h40p, thường mọi người trong tiểu khu đã đi làm, không biết phải ảo giác hay không nhưng cô nhìn quanh thì không thấy ai khả nghi.

Điện thoại rung lên, mở ra, đó là tin nhắn chào buổi sáng của Ngôn Trăn, hôm nay cô không có đánh thức đối phương.

[Chào buổi sáng, Tiểu Cố cục cưng, muhahahahaha! Tôi dậy rồi, lúc cậu đi làm, quả nhiên là không có cậu thì chăn cũng hết ấm ~ ugh!]

Cố Thanh Hà nhìn tin nhắn không nhịn được mỉm cười, cô trả lời, bảo Ngôn Trăn ngủ thêm một chút, tối nay về nhà sẽ làm cho nàng bữa tối thật ngon. Cô biết hôm nay sau 10h nàng sẽ có lịch, bận cả ngày nên tối chắc chắn sẽ đói, cần phải bổ sung nhiều dinh dưỡng.

Hai người giờ ngủ chung một giường, nếu một tháng trước cô nghĩ cũng không dám nghĩ mình có vinh dự như thế.

Cố Thanh Hà cảm thấy kiếp trước cô làm quá nhiều chuyện tốt nên kiếp này mới có được tình yêu không dễ dàng như vậy.

Sao ai cũng lâm vào ôn nhu hương vậy? Tất nhiên câu trả lời rất rõ rồi, nó khiến con người rét lạnh, đen tối thấy được ấm áp, ai lại không muốn ánh mặt trời chiếu vào người?

Ngôn Trăn là ánh sáng của cô.

Sau tin nhắn yêu thương, cô kéo kéo cổ áo, hít sâu một hơi rồi đi đến chỗ đậu xe. Hàng loạt hình ảnh đã bị bóng đen kia dùng camera độ nét cao chụp lấy.

***

“Chính là người này sao?”

Sau khi người phụ nữ xinh đẹp nằm trên ghế quý phi kia dập điếu thuốc, cô ta cầm bức ảnh lên nhìn với nụ cười nửa miệng rồi khinh thường ném lên bàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1579

“Hừm, tưởng đâu xinh đẹp, hoàn hảo nhưng chỉ có vậy. Ngôn Trăn thật là sao lại đi thích một người phụ nữ vậy, đúng là tin lớn, cười chết.”

Cô ta cứ ngồi cười như điên, sau đó đứng thẳng dậy, bộ đồ bằng lụa cứ ma mị bám vào người, người đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ khó khống chế được.

Người đang ông đeo kính ngồi đối diện bên kia, đặt túi tài liệu màu nâu lên bàn.

“Đây là gì?” Hà Mẫn Tịnh muốn đưa tay lấy nhưng bị người kia ngăn lại.

Giang Sâm cất túi nâu lại, hắn nhìn được Hà Mẫn Tịnh không hài lòng nên giải thích: “Những bức ảnh khác, vừa sắc nét vừa thú vị. Muốn thì thêm cái giá, cô Hà, cô biết quy tắc mà.”

“Làm sao tôi biết ảnh của anh đáng giá hay không?” Hà Mẫn Tịnh cười, không vội đưa giá.

“Cô nghĩ có giá trị không? Giống như anh nắm tay, hôn môi, những bức ảnh thân thể tiếp xúc?” Giang Sâm kiếm bộn tiền bằng cách chụp lén sinh hoạt cá nhân của người nổi tiếng, lợi nhuận phải nói khổng lồ. Hắn cũng là người đứng đầu trong ngành công nghiệp đào tin, tất nhiên trong tay hắn có một đống tài nguyên rồi, trong giới giải trí, hầu như người nào hắn muốn thì cũng bắt được. Mà nguyên tắc làm việc của hắn là ai chi nhiều thì hắn sẽ làm.

Thế nên hắn cũng đắc tội nhiều người, thậm chí có người còn muốn giết hắn cho xong, dù sao cũng nhiều người bị hắn chụp phải mấy chuyện không muốn ai biết, ai cũng không vui.

Nếu có người muốn tiêu diệt thì sẽ có người muốn bảo vệ, ví dụ như Hà Mẫn Tịnh. Giang Sâm là người cạnh Hà Mẫn Tịnh, dựa vào thủ đoạn của đối phương cũng giết được nhiều đối thủ cạnh tranh. Nhưng chỉ độc nhất Ngôn Trăn nhiều năm mà chẳng có một tai tiếng nào, này thực sự quá không bình thường.

Hà Mẫn Tịnh nghe thì mỉm cười.

Cô ta vươn tay, ngón tay đỏ rực chạm vào mặt Giang Sâm: “Ghi cho anh một công, lát nữa ở lại.”

Giang Sâm gật đầu, sau đó thành khẩn hôn lên tay cô ta.

Xem như hắn là tình nhân bí mật của Hà Mẫn Tịnh đi. Mặc dù bên ngoài Hà Mẫn Tịnh cùng người họ Lương kia khá tốt, nhưng tên biến thái đó phương diện kia không giỏi, cô Hà là người ham muốn cao nên chỉ có đàn ông trẻ khoẻ mới làm cô hài lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 121: 121: Trở Về Trường Học 2

Hà Mẫn Tịnh rút tay, nhìn người đàn ông trung niên đứng trong góc: “Anh suy nghĩ kỹ rồi sao, người ta cộng sự với anh nhiều năm như vậy? Ngôn Trăn yêu dấu của anh? Chú Giả?”

Người đó hút xong điếu thuốc rồi đẩy kính: “Tất nhiên, thay vì lúc nào cũng bận rộn trước sau nhưng không hài lòng thì hợp tác với cô Hà kiếm tiền nhanh hơn nhiều, trên đời này thiếu tiền không sống nổi.”

“Nghe nói chú Giả là người làm việc minh bạch, thực sự quá thông minh, những ngày tươi đẹp của Ngôn Trăn cũng sắp qua rồi.” Hà Mẫn Tịnh cười đến khoa trương, cô ta hỏi người từng là người đại diện độc quyền của Ngôn Trăn: “Ngôn Trăn thực sự yêu người này à?”

“Hoàn toàn thật.” Giả Chiêu Dũng gật đầu, hắn cũng theo Ngôn Trăn nhiều năm, từng bước, từng bước leo lên vị trí, đối với ai cũng chưa bao giờ quan tâm tới, duy chủ có người này.

Cám dỗ không bị nhúc nhích, ai là sự uy hiếp, nhìn một cái là ra, Giả Chiêu Dũng chỉ vào người phụ nữ trong ảnh: “Yêu đến chết đi sống lại.”

Hà Mẫn Tịnh hiểu ý gật đầu, nhìn bức ảnh trong túi kraft của Giang Sâm, hai người phụ nữ thân mật nắm tay, Ngôn Trăn mỉm cười rạng rỡ, dựa vào người phụ nữ kia. Mặc dù Ngôn Trăn có đeo kính râm nhưng nụ cười sáng chói kia vừa thấy là biết.

“Tôi tò mò, người này chỉ là bác sĩ bình thường thôi sao?” Hà Mẫn Tịnh hỏi Giang Sâm.

Tin tức của Giang Sâm được coi là tốt nhất, tổ tiên mười tám đời hắn cũng đào được.

“Thông tin về người kia.” Giang Sâm đưa qua một tệp tin quan trọng cho Hà Mẫn Tịnh rồi nói: “Cố Thanh Hà, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành phẫu thuật tim. Ngoại hình nổi bật cùng chỉ số IQ cực cao, bây giờ đang làm việc cho bệnh viện tư nhân cao cấp chuyên phẫu thuật tim.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 400

“Thiên tài?” Hà Mẫn Tịnh nhìn vào thông tin cùng trình độ học vấn làm người ta ghen tị, nhướng mày thắc mắc.

“Đúng, xem như là một người hoàn hảo.”

Hà Mẫn Tịnh nhìn vào phần thông tin danh dự dày đặc kia, cười lớn: “Ra là Ngôn Trăn thích người như vậy ha, thú vị quá.”

“Nhưng mà..” Giang Sâm liếc nhìn Hà Mẫn Tịnh, không biết nên nói hay không.

Hạ Mẫn Tịnh cau mày thúc giục: “Nói.”

“Cố Thanh Hà sinh ra trong gia đình bình thường. Ba mẹ làm nghề buôn bán thôi, người thân cũng thế, không ai có quyền có thế, cũng không phạm sai lầm. Xuất thân quá trong sạch, rất bình thường, bản thân không có một vết nhơ nào cả.”

Sạch đến mức như thế ai đó cố tình dọn dẹp, che giấu lượng thông tin khổng lồ dưới tảng băng trôi.

Giang Sâm đi đào tin tức nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp người có xuất thân sạch như thế, hắn thấy khá có vấn đề.

Hà Mẫn Tịnh cười khúc khích: “Không có vết nhơ? Giờ có rồi, có liên hệ với Ngôn Trăn thì là vết nhơ đó. Tôi sẽ khiến cô ấy đau khổ chút, chẳng qua là kẻ có năng lực nhưng vô danh tiểu tốt, trước mặt tôi thì chả là gì.”

“Nhưng…” Giang Sâm vẫn hơi lo.

Hà Mẫn Tịnh lạnh lùng, trong lòng rất không vui: “Họ Ngôn kia có gì hơn người? Chỉ là con khốn dựa vào đạo diễn để có được vị trí, tư cách gì tranh giành với tôi? Sao, nàng thích một kẻ vô danh tiểu tốt thôi mà? Muốn có quyền, có tiền chắc? Có ai xem trọng hay không?”

Giang Sâm lắc đầu liên tục, hình như hắn lo lắng quá rồi.

“Cái này có thể khiến nàng khóc, để tôi nghĩ xem phải đối phó với Ngôn Trăn như nào mới thú vị đây? Tôi muốn nàng thân bại danh liệt, tốt nhất nên vĩnh viễn biến mất.”

Hạ Mẫn Tịnh vừa nói vừa nhìn chồng ảnh trên bàn, vui vẻ hớp ngụm rượu vang, cầm bức ảnh thân mật của Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đưa cho Giả Chiêu Dũng, “Cho tôi hỏi thăm bác sĩ Cố kia, coi như quà gặp mặt, xem người kia là người như thế nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.