Tóc Mây Thêm Hương

Chương 115



Nghe Hàn Dao nói như vậy, Lạc Vân lại là nhịn không được cười nữa.

Nhưng mà Hàn Dao lại yếu ớt thở dài nói: “Nhà chúng ta có việc vui không ngừng, thế nhưng công công bà bà của muội lại không sống yên ổn lắm. Mặc dù bà bà không ngồi chung một con thuyền với bọn muội, thế nhưng cũng được hộ tống theo sát phía sau và trở về gần như lúc đó. Lúc ấy tỷ và huynh trưởng hộ tống bà bà đi. Muội và Quy Bắc chờ ở bến tàu, thế nhưng người đến đây đón cũng không phải là công công… Chỉ là quản sự phủ phò mã đến đón, bà bà cũng không biết nghe hắn nói cái gì mà vội vàng lập tức lên xe ngựa. Về sau muội và Quy Bắc cũng trở về phủ phò mã, lại không gặp được phụ thân. Dường như phụ thân và mẫu thân cãi nhau. Tối hôm qua, mẫu thân đột nhiên hai mắt đẫm lệ tìm đến Quy Bắc, nói là công công muốn hòa ly với bà, Quy Bắc nghe xong cũng luống cuống, vội vàng đến viện tử của phụ thân khuyên công công. Muội vẫn cứ chờ, cũng không thấy chàng ấy trở về. Sáng nay mẫu thân lại tuyên muội tiến cung chăm bệnh… đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cũng bởi vì thái thượng hoàng thoái vị, nên công công cũng không cần bà bà nữa rồi?”

Nụ cười trên mặt Lạc Vân cũng tiêu tán, Triệu Đống tướng quân lại muốn hòa ly với Ngư Dương công chúa? Nhưng mà nàng hiểu rõ, nguyên nhân đôi phu thê trung niên ầm ĩ muốn hòa ly tuyệt đối không phải đế vị thay đổi, Ngư Dương thất thế.

Chắc cũng là bởi vì lúc trước Đông Bình vương khiêu khích Triệu Đống, nói chút bí mật liên quan đến cái chết của Huệ nương – người thê tử đã mất của ông.

Nếu thật sự trước đây Vương hoàng hậu vì nữ nhi Ngư Dương mà hại chết Huệ nương, dựa vào tình nghĩa của Triệu Đống đối với thê tử đã mất, thì hắn làm sao có thể nhịn?

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Chỉ là nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đến chuyện nhà của Phò mã, trong Kiến Khang cung liền có người truyền lời của Tông thị, kêu Lạc Vân mau chóng tới một chuyến.

Thế là Hàn Dao tạm biệt tẩu tử xuất cung, còn Lạc Vân thì đổi y phục, đi thỉnh an bổ sung cho bà bà.

Nhưng mà vào đến trong cung, vốn cho là bà bà sau khi trải qua đau thương và vui mừng cực độ, nhất định sẽ nằm trên giường không dậy nổi, thì lúc này tinh thần phấn chấn đứng ở trước gương đồng ướm thử y phục.

Vừa nhìn thấy Lạc Vân tới, không đợi nàng thi lễ vấn an, Tông thị liền phất tay bảo nàng tới nói: “Cuối cùng con cũng dậy rồi, sao vào cung rồi còn thêm thói quen ngủ nướng? Mặc dù ta đã vào cung, nhưng phụ thân con vẫn chưa tuyên chiếu thư ban thưởng địa vị hoàng hậu cho ta. Ta nghe nữ quan nói, bình thường sau khi ban bố chiếu thư, còn có cáo mệnh phu nhân yết kiến. Lễ phục của hoàng hậu thì đã có sẵn, thế nhưng buổi chiều lúc dùng trà cùng chư vị phu nhân, vẫn nên mặc thường phục tốt hơn, chỉ là ta rời kinh quá lâu, cũng không biết kiểu dáng thịnh hành ở kinh thành ra sao con mau tới chọn giúp ta!”

Tông thị vốn cố chấp giữ vững quan niệm thẩm mỹ của mình trong y phục, nhưng hôm nay không biết sao đột nhiên nới lỏng kiên định của ngày xưa, ngược lại kêu cho con dâu giúp bà lựa kiểu dáng y phục.

Lạc Vân không thể đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, sau khi tranh thủ thời gian thỉnh an mẫu hậu thì bắt đầu giúp bà chọn lựa y phục nội thị giám đưa tới.

Cũng may người phía dưới đều là những kẻ thành tinh, nghe nói Tông thị vào cung nên nhanh chóng chọn lấy y phục mà ngày xưa Vương hoàng hậu đã đặt may xong, rồi đi nghe ngóng kích thước thân eo của Tông thị, sửa lại thâu đêm mới đưa tới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

Sau khi Tông thị tràn đầy phấn khởi mặc vào chiếc váy Thục thêu, ngây ngốc nhìn bóng dáng mình trong gương đồng. Hoa y gấm váy, tất nhiên là quý giá vô cùng, chỉ là người trong gương đồng đã không còn trẻ nữa, tóc mai thêm bạc, khóe mắt cũng nhiều nếp nhăn hiện lên.

*蜀绣: Thục thêu (hay còn gọi là Xuyên thêu), là tên gọi của sản phẩm thêu của thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên (quê hương của Lý Vũ Xuân).Tứ Xuyên cùng Tô Châu, Hồ Nam, Quảng Đông là tứ đại danh thắng, tinh hoa trong ngành thêu của Trung Hoa.

Nếu bà mặc chiếc váy này lúc tuổi còn thanh xuân, thì rực rỡ cỡ nào?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tông thị lại đau khổ cho mình một phen, bà còn tưởng rằng bản thân sớm muộn cũng chết ở quê nghèo Lương châu kia, không ngờ rằng hôm nay lại chờ được ngày chuyển mình…

Chỉ là ngày này đến thực quá trễ!

Nghĩ như thế, cảm giác chua xót dâng lên, Tông thị nhịn không được lại là nghẹn ngào khóc ra thành tiếng. Cung nhân bên cạnh không biết làm sao, chỉ quỳ sát đất, thấp thỏm không biết bản thân hầu hạ không chu đáo ở đâu.

Thế nhưng Tô Lạc Vân lại hiểu rõ tâm tư rối ren của bà bà, đi qua đỡ bà ngồi xuống, sau đó nhận lấy khăn tay cung nhân đưa tới giúp bà lau nước mắt nói: “Ngày đại hỉ như thế, nếu người khóc sưng mắt lên, chẳng phải là khiến chư vị phu nhân suy đoán lung tung sao? Người nhanh chóng rửa mặt, ăn mặc trang điểm chờ chiếu thư sắc phong của bệ hạ đi.”

Bây giờ Tông thị được như ước nguyện, tâm tình cũng thật tốt, con dâu nói gì nghe nấy, tranh thủ thời gian rửa mặt trang điểm.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Bà vừa thay y phục, vừa tràn đầy phấn khởi nói chuyện với Lạc Vân: “Lúc trước khi ta gặp phụ hoàng con, đã cảm thấy giữa trán hắn đầy đặn, địa các* vuông tròn, dung mạo tuyệt không phải tầm thường, cho dù có công tử nhà khác đến cầu thân, ta cũng một lòng nhận định hắn. Chỉ là về sau lòng ta nghi ngờ chính mình đã nhìn lầm người, bây giờ mới biết, phụ hoàng ngươi là tích lũy sâu dày, vận long tử này đợi đến trung niên mới được hưởng!”

*địa các: là phần cằm của con người, tượng trưng cho tài sản ruộng đất, tiền tài, ý chí…

Lạc Vân gả vào vương phủ lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy bà bà một vui vẻ tán dương công công như thế.

Nhưng mà cũng khó trách, bây giờ Tông thị chẳng những trở lại nơi kinh thành mà bà nhớ nhung, còn là Hoàng hậu một cung, tâm trạng tình cảnh như thế ai có thể hiểu?

Bà bà mừng rỡ chuẩn bị thật tình không biết trong ngự thư phòng, Hàn Lâm Phong và phụ hoàng hắn đang có một trận tranh chấp.

Thì ra Hàn Nghị chậm chạp không phát chiếu thư sắc phong hoàng hậu, là có nguyên nhân —— bởi vì ông cũng không muốn sắc phong thê tử kết tóc Tông thị của mình làm Hoàng hậu.

Cũng không phải ông  bị giai lệ trong hậu cung mê hoặc thánh tâm, có kiều sủng trong lòng, muốn thay người.

Đây chính là ân oán nhiều năm giữa hai lão phu thê, nếu phong bà làm hậu mặc dù nên là bổn phận, nhưng dù sao cũng cảm thấy có lỗi với bản thân ông.

Nhớ lúc ông chạy từ Lương châu đến kinh thành, bởi vì Tông thị không đồng ý nên đã cãi nhau với ông mấy trận, lúc Hàn Nghị đi cũng mang theo một bụng tức giận.

Bây giờ Hàn Nghị xưng đế, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn vừa lòng của Tông thị hôm qua, tức đến run cả người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25

Nếu thuận lợi phong hậu cho bà, chẳng phải là quá đắc ý cho bà hay sao?

Nhìn Lạc Vân thê tử của nhi tử! Biết rõ kinh thành nguy hiểm trùng điệp, vẫn không quản ngàn dặm xa xôi mạo hiểm đưa người mang thư đến cho nhi tử, đây mới gọi là phu thê!

Thế nhưng lão thê kết tóc này của ông thì sao? Một chút bận lòng giữa phu thê cũng không có. Ngược lại sau khi mình xưng đế, phái người mời bà hồi kinh, còn dọa cho bà nửa chết nửa sống! Trong lòng bà có từng nhớ nhung mình một chút nào không?

So sánh hai bên, càng khiến ông không cam lòng. Từ đầu đến cuối trong lòng Hàn Nghị luôn kìm nén một cơn tức giận, dự định làm khó dễ Tông thị trên danh phận một chút, cho bà danh hiệu quý phi cũng được.

Ông nói dự định này cho nhi tử nghe, Hàn Lâm Phong lại nhíu mày chần chờ nói: “Phụ hoàng đã có người thích hợp cho vị trí Hoàng hậu?”

Hàn Nghị lắc đầu, thản nhiên nói: “Bây giờ nữ tử tràn đầy hậu cung, phần lớn xuất thân thế gia, từ khi trẫm đăng cơ đến nay, quốc khố trống rỗng, những nhóm thế gia này nắm giữ phần lớn đất đai, thế nhưng liên tục lấy cớ, thuế má vẫn không chịu giao nộp ra, bọn hắn dự định làm khó dễ trẫm, bày sắc mặt ra cho trẫm nhìn. Lúc này đề bạt nữ tử mà bọn hắn dâng lên, ngược lại lộ ra rằng trẫm sợ bọn hắn!”

Hàn Lâm Phong hiểu rõ ý của phụ hoàng, liền mở miệng nói: “Đã như vậy, vẫn xin phụ hoàng sắc lập mẫu thân làm Hoàng hậu đi. Cứ như vậy, hậu vị có người, cũng bớt đi người có ý nhớ thương, bớt đi chút lời nói trên triều.”

Hàn Nghị sao không biết tai họa khi hậu vị trống rỗng, nhưng ông lại thở dài một hơi: “Nếu mẫu thân của con còn thì tốt…”

Nữ tử dịu dàng nhu thuận kia, từ đầu đến cuối là nỗi đau không chạm đến được trong lòng Hàn Nghị. Nếu nàng vẫn còn, Hàn Nghị nhất định phải ban thưởng cho nàng vô thượng vinh quang, phong danh hiệu cho nàng.

Nhưng mà Hàn Lâm Phong nghe xong, lại thấp giọng nhắc nhở phụ hoàng: “Phụ hoàng nên biết, mẫu thân con chính là dị tộc, lại là thiếp, coi như vẫn còn, phong thưởng cũng phải có mức độ. Lúc bà ấy còn sống, phụ hoàng sủng ái với bà ấy có thừa, mà mẫu thân (chỉ Tông thị) cũng chưa từng làm khó bà ấy. Mặc dù đời này của bà ấy ngắn ngủi, thế nhưng so với những nữ tử được dâng tặng cho Đại Ngụy khác rồi bị xem như đồ chơi, đã không còn tiếc nuối. Mẫu thân vẫn luôn lo lắng cho phụ hoàng, ngày đêm không yên ở Lương châu. Bây giờ mẫu thân thật vất vả mới trở về kinh thành, nếu phụ hoàng ra chiếu thư như vậy, con sợ dựa vào tính cách của mẫu thân, nhất định sẽ buồn bực bệnh nặng một trận… Suy cho cùng mẫu thân cũng là thê tử kết tóc của phụ hoàng!”

Hàn Lâm Phong cầu tình cho Tông thị như thế, ngoại trừ không hi vọng hậu vị trống rỗng sinh ra biến cố gì, phần còn lại đều là vì tình nghĩa nhi tử.

Thân mẫu qua đời sớm, mặc dù Tông vương phi bỏ bê trong việc quản giáo hắn, nhưng cũng chưa từng làm chuyện khắt khe với hắn.

Chủ yếu nhất là, bà chịu nhận hắn làm con thừa tự dưới danh nghĩa của mình, để Hàn Lâm Phong có thể lấy thân phận trưởng tử, danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí thế tử.

Mặc dù chuyện này cũng có tính toán nhỏ nhặt của Tông thị, nhưng Hàn Lâm Phong lại rất cảm kích phần ân tình sâu nặng này.

Cho nên mặc dù hắn không quá yêu thương mẫu thân Tông thị, nhưng lại có sự kính trọng, cũng là tận tâm bảo vệ đối với nhi tử và nhi nữ của Tông thị, rất có dáng vẻ của huynh trưởng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 227: Ta tưởng là mình sẽ chết.”

Bây giờ phụ hoàng có phê bình kín đáo đối với mẫu thân, hắn làm trưởng tử nhất định phải mở miệng khuyên can, miễn cho hậu cung gia trạch không yên.

Trong lòng Hàn Nghị cũng rõ ràng, một khi xưng đế liền vứt bỏ vợ cả, sẽ mang tiếng như thế nào.

Cho dù Tông thị bệnh tật đầy người, cũng coi như quen biết với ông từ thuở hàn vi, lúc này vừa mới xưng đế đã không cho vợ cả mặt mũi, chỉ sợ người ngoài không hiểu được.

Đừng nói người ngoài, những oán hận chất chứa theo năm tháng giữa phu thê, chỉ sợ đến nhi tử cũng sẽ không hiểu được.

Ông nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng: “Thôi!”

Sau đó hoàng đế nhấc bút lên, viết chiếu thư phong hậu, phong Tông thị làm Đoan Ninh Từ Hiền Hoàng hậu, kêu thái giám cầm đến Kiện Khang cung tuyên đọc.

Phong hào “Đoan Ninh Từ Hiền” này, đương nhiên không phải là bởi vì tân hậu xứng với bốn mỹ đức này, mà giống như thiếu ngũ hành, bổ sung thêm trên phong hào cho bà một chút, mặt khác cũng có ý châm biếm mỉa mai.

Ông ra chiếu chỉ phong vị hoàng hậu cho Tông thị, nhưng quyền lực lục cung lại chưa giao cho Tông hoàng hậu, mà lấy cớ thân thể hoàng hậu suy nhược, tạm không nên chưởng quản lục cung, do nữ quan chưởng sự trong cung quản lý thay.

Hàn Lâm Phong biết đây là nhượng bộ lớn nhất mà phụ hoàng có thể làm, nên cũng không nói gì nữa.

Nhưng lúc Tông thị tiếp chỉ, nghe nói bản thân chỉ có phong hào hoàng hậu, lại không có quyền lực thống lĩnh lục cung, lập tức đứng lên, muốn xông vào ngự thư phòng hỏi bệ hạ cho ra nhẽ.

Một vị lão ma ma trong cung đi theo thái giám tuyên chỉ lễ phép mở miệng nói: “Chúc mừng Đoan Ninh Hoàng hậu được phong tước, nô tỳ họ Chu, lúc Thái thượng hoàng còn tại vị, là nữ quan phụ trách dạy bảo lễ nghi cho cung phi, nhận mệnh của bệ hạ, giúp đỡ hoàng hậu quen thuộc lễ nghi trong cung này.”

Thịnh ma ma từ Bắc Trấn Vương phủ đến đứng bên cạnh Hoàng hậu nhíu mày mở miệng nói: “Đường đường là Hoàng hậu một nước, nhất cử nhất động chính là mẫu mực trong cung, cần gì học tập giống như cung tần?”

Chu ma ma là người có tuổi trong cung, đã quen nhìn thấy sự thăng trầm của nhóm cung phi, hơn nữa bà có giao tình với lão thái giám hầu hạ trong ngự thư phòng, lúc lão thái giám đến truyền đạt chuyện của bệ hạ, còn cố ý chỉ điểm cho bà một chút, nói bệ hạ kỳ thật cũng không muốn lập thê tử kết tóc của mình làm Hoàng hậu, dường như đôi phu thê này trước kia cũng vãi vã không ngừng, quan hệ cũng không hòa hợp.

Cho nên bệ hạ phái bà đi làm chuyện lần này, hiển nhiên là muốn chỉnh đốn lại lời nói và cử chỉ của tân hậu.

Chu ma ma đã nắm chắc trong lòng, nói chuyện cũng có chừng mực, nghe lời nói của Thịnh ma ma, bà cũng không ngẩng đầu nhìn lên mà chỉ cứng nhắc nói ra: “Bệ hạ dặn dò nô tỳ như thế nào, nô tỳ liền làm thế đó. Chỉ là trong cung không thể so với phủ trạch tầm thường, khoảng cách giữa cung điện với cung điện rất xa. Nếu Hoàng hậu muốn yết kiến bệ hạ, phải bẩm báo trước nửa canh giờ, được bệ hạ hồi âm mới đi. Nếu không thông bẩm đã đi, sợ rằng sẽ chạm mặt với những quan viên văn võ đi tìm bệ hạ hỏi chuyện, ngược lại làm trễ nải thời gian của hoàng hậu nương nương.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.