Tóc Mây Thêm Hương

Chương 79: Dư uy chấn nhiếp



Thiếu chủ tướng, sĩ khí sa sút hẳn.

Cuộc chiến công thủ này, sẽ kiên trì trong bao lâu?

Gia Dũng châu, nơi được gọi là pháo đài thép, chỉ cần có đầy đủ lương thảo là có thể cố thủ được hai tháng, vậy mà chưa đến hai ngày, lá cờ treo đầu tường đã đổi, thay chủ hoàn toàn!

Lúc Cầu Chấn được nghênh đón vào Gia Dũng châu, đứng ở đầu tường, nhìn binh mã Đại ngụy bị đánh tơi bời tan tác mà chạy, chính hắn cũng không nghĩ công chiếm một thị trấn quân sự trọng yếu như vậy lại thuận lợi như thế.

Đại Ngụy soái tài như vậy mà còn không chịu nổi, cũng là ông trời tự có định số, khí vận của triều đại này sắp kết thúc rồi!

Lúc này hắn ta đứng ở đầu tường, nhìn về ngọn núi phía xa, vượt qua Gia Dũng châu, băng qua một con đường núi nữa chính là Kinh châu, còn có mấy châu như Lương châu, tiếp tục hướng về phía trước, không còn những ngọn núi hiểm nguy cách trở, một vùng đất bằng phẳng, một đường đánh tới kinh thành.

Lúc này đây, dưới thành quân ngũ tập kết, những phản quân kia trên người nhuốm máu tuỏi, từng khuôn mặt tràn ngập vẻ hứng phấn chém giết đẫm máu, nhao nhao giơ binh khí trong tay lên, vung tay hét to: “Cầu thống lĩnh uy mãnh cái thế, rửa nhục Thánh Đức, công tích che trời!”

Thanh âm hét to nhất thời tựa hồ chấn động đến mặt đất cũng khẽ rung lắc.

Khẩu hiệu này là Cầu Chấn ra lệnh truyền xuống. Chức danh phó thống lĩnh hắn ta tự động bỏ đi chữ “phó”, còn câu “rửa nhục Thánh Đức” là để nhắc lại điển cố năm đó Thánh Đức tiên đế ngự giá thân chinh.

Nỗi nhục chiến bại của Thánh Đức tiên đế năm đó, phải nhờ vào công tích che trời của Cầu Chấn để rửa sạch!

Chẳng mấy chốc, thanh thế phản quân tăng mạnh, chỉnh đốn một phen, lập tức khởi hành về phía Nam.

Gia Dũng châu mất quá nhanh! Đến mức những binh lính ở các châu huyện gần đó hoàn toàn không kịp phản ứng. Đại quân Bắc doanh bắt đầu tập kết, nhưng đi được nửa đường thi fgặp nhưng quan binh đang tháo chạy của Gia Dũng châu.

Triệu Quy Bắc đang cưỡi trên lưng ngựa nghe tin Gia Dũng châu thất thủ, tức giận hét lên, hướng về những tướng lĩnh thảm hại kia hung hăng chửi thề một tiếng.

Những tướng lĩnh kia không phục, híp mắt nói: “Đừng có nói năng bây bạ, nếu ngươi ở đó, chưa chắc bằng chúng ta!”

Triệu Quy Bắc tức giận nói: “Nếu là ta, thà rằng bị treo cổ trên tường thành, cũng tuyệt đối không bao giờ lùi bước, làm một đào binh tham sống sợ chết!”

Đáng tiếc bây giờ mắng chửi những kẻ này cũng vô ích! Triệu Quy Bắc lập tức quay đầu ngựa lại, chạy về đưa tin cho phụ thân.

Thân là người hành quân đánh trận, đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của Gia Dũng châu.

Tiếp đến là Kinh châu có lợi thế là một nơi hiểm trở, là phòng tuyến cuối cùng. Nếu Cầu Chaán dũng mãnh như thế, như vậy Kinh châu có thể thủ được hay không, còn là một ẩn số.

Đám nghĩa quân triều đình từng để một con mắt nhắm một con, không biết từ lúc nào đã lớn mạnh thành một con quái thú, nếu không kịp thời ngăn chạn, hậu quả khó mà lường được!

Vương Quân kia bị đánh tơi bời là bỏ trốn, lần này thật sự là do sự chuẩn bị cầu thả mới khiến quân lính tan rã nhanh đến như vậy.

Mà ông ta chạy quá nhanh, căn bản không thèm sắp xếp thứ tự rút quân, đến mức hơn phân nửa thủ hạ bị bắt, nhốt ở Gia Dũng châu.

Nhưng quân tốt này vì mạng sống mà nhao nhao gia nhập phản quân, củng cố sức mạnh của chúng, số lương thảo mà ông ta để lại ở Gia Dũng châu cũng tiện theo đó mà dâng có phản quân.

Một thị trấn tử thủ binh gia nghiêm phòng như vậy lại bị dễ dàng cướp sạch như vậy, thương vong thê thảm lại là nhà mình, mặt mũi của Vương Quân cũng chẳng còn.

Văn thư thủ hạ của Vương quân dù có giỏi về viết văn như thế nào, cũng không cách nào hạ bút viết tấu chương trình lên Hoàng đế.

Thế nhưng không viết lại không được. Nhìn vào khí thế của phản quân, bọn chúng sẽ tiếp tục kéo binh về phía Nam.

Vương Quân bị tổn hao lực lượng nặng nề hiện tại cũng không thể không thỉnh cầu triều đình chi viện, một lần nữa điều động người chuyển lương thảo đến.

Đồng thời ông ta cũng viết riêng cho lục Hoàng tử, còn có Hoàng hậu trong cung, muốn bọn họ nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng đảng của Hoàng quý phi vào cửu Hoàng tử mượn cơ hội bức bách.

Tin tức này dĩ nhiên rất nhanh chóng truyền đến trên triều đình.

Trên bàn của Bệ hạ cũng chất đầy những tấu chương Vương Quân Tướng quân cùng gia quyến rút lui sớm, gây tiêu cực trong ứng chiến với phản quân.

Đảng của Quỳnh Quý phi đã chờ đợi cơ hội này rất lâu.

Huynh trưởng của Quý phi lúc trước bị Vương Quân lấy tội danh lơ là nhiệm vụ mà chém chết ở tiền tuyết, huyết hải thâm cừu như vậy người ta có thể nào quên?

Hiện giờ Vương Quân bỏ mặc một lượng lớn tướng sĩ, dẫn theo phu nhân của mình sớm chạy thoát, vậy thì hơn huynh trưởng bà ta ở chỗ nào?

Cửu Hoàng tử và phụ tá của hắn ta cũng một mực khẳng định Vương Quân đã sớm đưa gia quyến đi xa, đồng thời cảm thấy tiếc cho Vương Quân thất phu bá n nước, không gánh nổi chức trách lớn của một Thượng Tướng quân.

Ông ta vứt bỏ Gia Dũng châu, đồng nghĩa với việc mở rộng cửa, các châu xung quanh cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu không phái nhân thủ đắc lực, vạn dặm giang sơn Đại Nguy sẽ sớm tổn hại trong tay Trường Khê Vương gia!

Ngụy Huệ đế nghe nói Gia Dũng châu thất thủ, giận tím mặt, trong một ngày ban sáu chiếu chỉ khiển trách Vương Quân.

Dịch ngựa của binh bộ chạy muốn bốc khói.

Nếu không phải trưởng tộc của Trường Khê Vương gia đến thỉnh tội, Hoàng hậu cầu tình cho Vương Quân kia, Bệ hạ cũng sẽ không chỉ nhẹ nhàng mà bãi chức Tướng quân của ông ta.

Vương Quân đến cùng khác với huynh trưởng bình dân kia của Quý phi, có Vương gia hậu thuận lại thêm quân công ngày xưa phù hộ, cuối cùng bảo toàn một mạng.

Bệ hạ đã sớm muốn phế quân quyền của Vương gia, lần này thời cơ cũng không tệ. Đáng tiếc Vương gia được một tấc lại muốn tiến một thước, đến chết vẫn giữ lấy quân quyền không buông, muốn đề bạt một người khác của Vương gia lên kế nhiệm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cho nên Quý phi vội vàng xông vào tiền triều, chỉ thẳng vào mũi của đám người Vương gia chửi ầm lên, hỏi bọn họ: Cùng một sai phạm, sao Vương Quân không phải chết?

Bệ hạ chỉ nhàn nhã xem kịch, không có ý định ngăn cản, chỉ để Quỳnh Quý phi hung hăng đại náo một trận, dập tắt sự kiêu ngạo của Vương gia.

Vì vậy, sau nhiều lần khẩu chiến trong chiều, vị trí Thượng Tướng quân của Vương Quân bị bỏ trống, người của cửu Hoàng tử cắn chết không thả, quyết không để cho những người khác trong Vương gia thượng vị.

Đại Ngụy xưa nay văn thịnh võ suy, người có thể trọng dụng không nhiều, xem ra cuối cùng chỉ có một vị.

Thế là, người từng tranh đoạt vị trí Thượng Tướng quân với Vương Quân, Phò mã Triệu Đống, lần này thuận lý thành chương* thay thế thượng vị.

*Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.

Triệu Đống nhận lệnh, vài ngày nữa sẽ ra tiền tuyến gánh lấy chức trách to lớn chống lại phản quân.

Triệu Quy Bắc nhận được tin từ cấp trên của mình, một đường cưỡi ngựa chạy vội tới Tây đại doanh, báo với Hàn Lâm Phong tin tức tốt này.

Sau khi thuật lại thánh chỉ của Bệ hạ, cậu ta còn hưng phấn nói: “Trước đây vì mẫu thân mấy lần ngăn cản nên phụ thân không đi được, không ngờ lần này mẫu thân lại có thể sẵn sàng thả người, để phụ thân ta ra tiền tuyến.”

Hàn Lâm Phong nghe xong lại không hào hứng như Triệu Quy Bắc. Mấy đêm nay hắn thường xuyên mất ngủ, nhìn sông núi xa xa thật lâu mà không ngủ được.

Sau khi mất Gia Dũng châu, Cầu Chấn kia càng thêm thèm thuồng, không ngừng mở rộng địa bàn, lại một hơi công phá cứ điểm Kinh châu Vương Quân lui giữ.

Nếu lại mặc cho phản quân thế như chẻ tre tiếp tục như vậy, thì việc bọn họ đánh đến kinh thành cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Dù cho Ngư Dương Công chúa có đau lòng cho phu quân, Bệ hạ có lẽ cũng không thể để ý đến nữ nhi được nữa, chỉ có thể mau chóng để Triệu Đống đến đây dập lửa cứu binh.

Triệu Quy Bắc lần này đến đây, là muốn thuyết phục Hàn Lâm Phong đến trước mặt phụ thân tự đề cử mình, gia nhập làm việc dưới trướng của phụ thân.

Cậu ta thấy, Hàn Lâm Phong dũng mãnh tài giỏi hơn rất nhiều bộ hạ cũ của phụ thân, nếu cứ bị mai một trong lương thảo doanh, chẳng phải là phung phí của trời sao?

Cậu ta muốn thay cha mời chào nhân tài, lúc này mới vô cùng vui vẻ tới làm thuyết khách.

Lúc vẫn chưa thỏa mãn, Tô Lạc Vân vừa vặn xách hộp cơm đưa tới. Cùng với đi với nàng còn có tiểu cô mới chạy đến thôn Phượng Vĩ chơi.

Hàn Dao mấy ngày nay luôn bị mẫu thân răn dạy bên tai. Nàng ta mặc dù tính tình nhu mì, nhưng cũng không thể nhịn nổi, lấy cớ đưa vải vóc mới cho tẩu tử, liền nhờ phụ thân giúp phái xe ngựa đưa nàng ta đến thôn Phương Vĩ chơi mấy ngày, cũng tiện đó thả lỏng một hơi.

Hiện tại nàng ta bị mẫu thân mắng đến mức có chút hận không gả đi, hận không thể sớm gả vào trong kinh thành, mỗi ngày nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bà bà, còn tốt hơn là bị mẹ ruột mắng chửi.

Lạc Vân rất đồng cảm với tiểu cô, nhưng cũng chỉ có thể giữ nàng ta ở lại mấy ngày. Nếu Vương phi bất mãn, tiểu cô cũng có thể đẩy lên người nàng.

Dù sao nhiều rận cũng không sợ ngứa, nàng đắc tội với bà bà thêm một hai lần nữa cũng không ngại.

Kết quả lúc Hàn Dao đi vào, phát hiện Triệu Quy Bắc cứng đầu cứng cổ kia cũng ở đó.

Nàng ta lấy quạt che nửa mặt, sau khi hỏi thăm sức khỏe, nói: “Mũi của ngươi cũng thính thật, hôm nay tẩu tẩu mang thịt hươu nướng tới, ngươi có lộc ăn rồi!”

Tiểu tướng quân đã ở đây, dĩ nhiên cũng nên mời cậu ta một bữa cơm. Bốn người họ ngồi xuống, ăn và uống rượu.

Triệu Quy Bắc nhờ tới lời đồn đại gần đây nghe được, nói: “Thật ra quân tâm của phản quân cũng bất ổn, không cần sợ bọn họ bất ngờ xông vào đánh giết.”

Hàn Dao hiếu kỳ nói: “Sao lại nói như vậy?”

Triệu Quy Bắc ăn thịt hươu quấn rau xanh, sau đó nói: “Cô ở trong thành không nghe thấy gì sao? Tào Thịnh kia đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Cầu Chấn. Y tự mình viết hịch văn, lên án mạnh mẽ Cầu Chấn đã vứt bỏ dự tính ban đầu, mâu thuẫn nội bộ, lòng lang dạ sói. Đồng thời vạch trần ẩn tình lúc trước mình đã bị Cầu Chấn giam cầm. Bộ hạ cũ của y đã rời đi, tìm những con đường chính nghĩa khác để thu phục vùng đất quê hương, y hy vọng rằng những đệ tử vì danh tiếng của y mà gia nhập vào phản quân nhận ra phải trái, không thể giơ đao chỉa kiếm vào các tướng sĩ cùng là con dân Đại Nguy. Càng hy vọng những thân hào lấy danh nghĩa để quyên góp đừng lấy danh của y, bí mật giúp đỡ Cầu Chấn.”

Hịch văn này là do chính Tào Thịnh viết lên tấm gỗ, in ra vô số bản, không chỉ phân phát chung quanh doanh địa phản quân, mà trong thành cũng phát không ít.

Triệu Quy Bắc không biết bức thư này có truyền đến Nam địa hay không. Nhưng ít nhất các châu huyện vùng biên quan này đều đã lan truyền.

Cho nên dù Cầu Chân giành nhiều chiến thắng liên tiếp, nhưng mấy ngày nay phản quân đào binh cũng không ít.

Uy danh Tào Thịnh quá lớn, mang the giấc mộng về vùng đất cố xưa của rất nhiều người dân biên ải. Hơn nữa thật sự y đã đột nhiên mất tích ngay trong quân doanh nghĩa quân, không rõ tung tích.

Chữ viết của y có rất nhiều thuộc cấp của nghĩa quân biết rõ.

Khi thấy Tào Thịnh lên án mạnh mẽ Cầu Chấn lợi dụng y bị thương nặng mà giam lỏng y, rất nhiều bộ hạ cũ của Tào Thịnh cũng không thể nhịn, suýt chút nữa thì dẫn binh đến hỏi tội Cầu Chấn.

Tuy nhiên uy danh hiện giờ của Cầu Chấn trong nghĩa quân cũng không yếu, có một nhóm tin tưởng vây quanh, cho nên khi bức thư này được đưa ra, trên dưới nghĩa quân trải qua một trận thanh tẩy, thuộc cấp thay đổi tấp nập.

Tóm lại, Cầu Chấn lấy thủ đoạn đẫm máu lôi đình để cô lập những kẻ có thể uy hiếp đến mình từ xa.

Lần nhân sự chấn động này, mới là nguyên nhân căn bản khiến nghĩa quân phải tạm thời dừng tấn công.

Bằng không, dựa vào khí thế một lần đánh hạ được Gia Dũng châu, thì một hơi đánh tới Lương châu cũng có chút khả năng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: 58: Cầu Xin Trở Về

Hàn Lâm Phong và Tô Lạc Vân nghe lời này của Triệu Quy Bắc, có chút nhột.

Tô Lạc Vân cũng không thể nói với Triệu công tử: Dòng thư đó là phu quân ta thay Tào thống lĩnh viết, lúc ngài ấy đọc cho ta nghe, ta còn hỗ trợ trau chuốt một chút, để mấy lời nói này càng thêm kích động nữa cơ!

Cho nên nàng cũng chỉ có thể cùng Triệu tiểu Tướng quân và tiểu cô ngươi một lời, ta một câu trò chuyện về Tào Thịnh một thân kỳ văn.

Hàn Lâm Phong biểu hiện như bình thường, vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn cho Tô Lạc Vân.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Hàn Lâm Phong trong lúc rảnh rỗi, dẫn muội muội cùng Triệu công tử đi xem ngựa con mới đẻ trong chuồng.

Bởi vì lương thảo vận chuyển cho mùa đông đã hết, toàn bộ lương thảo doanh gần như không có dư lương thảo, cho nên trước khi lương thảo mới vận chuyển đến, bọn hắn cũng nhàn rỗi, cả mấy con ngựa vận chuyển lương thảo cũng có thời gian để sinh ngựa con.

Hàn Dao nhìn, phấn khích hỏi tẩu tuẩ, có từng cưỡi ngựa hay chưa.

Tô Lạc Vân cười khổ lắc đầu, đời này nàng chưa từng cưỡi ngựa, nếu mắt tốt thì có thể sẽ thử một chút.

Nhưng bây giờ mắt đã hư mất, về sau cũng không thể cưỡi ngựa…

Lúc nàng đang yên lặng than tiếc, đột nhiên thân thể được nhấc bổng lên, thì ra Hàn Lâm Phong ôm lấy nàng, bế nàng ngồi lên yên ngựa của mình.

“Ta vốn muốn dẫn nàng đi cưỡi ngựa, cho nên đã phân phó người ta chuẩn bị yên ngựa sẵn, ta dẫn nàng đi dạo một vòng!”

Nói xong Hàn Lâm Phong cũng xoay người lên ngựa, giữ Lạc Vân vững vàng trước người mình.

Lạc Vân nhìn không thấy, nhưng khi con ngựa đi, hai chân giẫm lên bàn đạp cũng có thể cảm giác được thân hình khỏe đẹp cân đối của ngựa. Lúc Hàn Lâm Phong thúc ngựa, để nó bắt đầu chạy chậm trên thao trường, liền ghé lỗ tai của nàng hỏi: “Có sợ không?”

Lạc Vân mỉm cười lắc đầu – mặc dù đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, nhưng lồng ngực của nam nhân phía sau quá mức to lớn rắn chắc, một thân nóng bỏng sưởi lấy phía sau lưng nàng, có cái gì mà phải sợ?

Thấy ca ca ôm tẩu tử giục ngựa tiến lên trên bãi tập rộng lớn, Hàn Dao một mặt cực kỳ hâm mộ, nhịn không được tự nhủ: “Ca ca đối với tẩu tẩu rất tốt… Huynh ấy chưa từng dạy ta…”

Triệu Quy Bắc vừa vặn đứng ở bên cạnh nghe lời này của nàng, gãi đầu, có chút tiếc nuối nói: “Nếu cô là nam nhân, ta cũng có thể mang cô cưỡi ngựa như vậy.”

Hàn Dao cảm thấy lời nói này của cậu ta cũng thật không đứng đắn, định trừng mắt mở miệng trách cậu ta thô lỗ, lại nhìn thấy vẻ mặt tiểu Tướng quân bên cạnh thật sự rất tiếc nuối.

Xem ra, cậu ta thật sự tiếc giới tính của Hàn Dao, làm cản trở hai người cưỡi ngựa kết bái huynh đệ…

Kết quả, mấy lời khiển trách sắp xông ra khỏi miệng không thể nói ra, Hàn Dao phụt cười một tiếng, từ trong túi của mình lấy ra một viên keo sữa dê bọc đường, đưa cho Triệu Quy Bắc: “Lần trước ăn kẹo của ngươi, không thể báo đáp. Này, thử cái này đi, chính ta làm đó.”

Triệu Quy Bắc không chút do dự nhận lấy, sau khi bỏ vào miệng, mùi sữa hòa tan bên trong, cười nói: “Cái này ăn ngon hơn cái mẫu thân ta chuẩn bị cho!”

Hàn Dao nghe vậy đắc ý nâng cằm: “Nếu như ngươi thích ăn, ta sẽ làm thêm cho ngươi, Vương phủ chúng ta vừa mới mua ba con dê sữa, có thể làm ra rất nhiều kẹo đường!”

Triệu Quy Bắc có chút do dự: “Cái này… không hay lắm đâu?”

Hàn Dao lại rất chân thành nói: “Ta nghe nói ngươi giúp ca ca ta rất nhiều, ta làm cho ngươi chút kẹo để tạ ơn vậy? Thế nào? Ngươi chê lễ quá ít sao? Tiền tháng của ta có hạn, không mua được mấy món đồ quý giá đâu.”

Triệu Quy Bắc vội vàng khoát tay: “Ta không phải muốn cái gì đó đâu… Được thôi, cô đã thành tâm muốn làm, ta dĩ nhiên vui vẻ nhận lấy.”

Hàn Dao cười vui vẻ: “Mấy ngày nữa ta sẽ lại đến thăm tẩu tẩu, tiện thể mang đến cho ngươi, ngươi đừng quên lấy đó, nếu không đến, chính là kẻ thất tín!”

Triệu Quy Bắc dùng sức gật đầu: “Được, ta sẽ không quên, nếu không nhận tạ lễ của cô, ta chính là chó ghẻ đầu thôn!”

Hàn Dao nghe cậu ta nói mấy lời không thích hợp với thân phân của quý công tử, nhịn không được che miệng bật cười.

Đôi mày cong lên khi cười, khiến Triệu Quy Bắc không khỏi nhìn thêm.

Nắng ấm giữa trưa trần ngập khắp chuồng ngựa cỏ khô úa vàng ở Bắc địa.

Lúc này gió thổi mạnh về phía mùa xuân ấm áp, màu vàng úa của nơi đó đã có những chấm xanh…

Sau khi cưỡi ngựa đến tận hứng, Hàn Lâm Phong để Lạc Vân một mình cưỡi trên lưng ngựa, dẫn nàng trở về.

Hắn thấy Triệu Quy Bắc vẫn một mực chần chừ không đi, dừng lại mở miệng thúc giục: “Tiểu Tướng quân, nghe nói Bắc đại doanh sắp xuất quân chi viện tiền tuyến. Nếu ngươi không quay về chuẩn bị sớm, lãng phí thời gian ở chỗ này của ta cũng không hay lắm đâu?”

Triệu Quy Bắc gãi gãi đầu nói: “Thế tử, chuyện ta hỏi ngài ngài còn chưa trả lời mà! Rốt cuộc ngài có muốn làm việc dưới trướng phụ thân ta không? Ra tiền tuyến làm Tướng quân, không tốt hơn làm quan lương thảo ở nơi này sao?”

Hàn Lâm Phong kiên định nói: “Ta vừa thành gia vẫn còn chưa có dòng dõi. Chuyện xông pha chiến đấu này vẫn nên bỏ qua đi!”

Triệu tiểu Tướng quân nghe xong có chút tức giận, nhịn không được mở miệng phản bác: “Chẳng lẽ ta còn chưa sắp thành gia sao? Vậy theo lời ngài nói, trong quân đã có một nửa tướng sĩ đều có thể về nhà sinh con rồi!”

Hàn Lâm Phong vừa đi vừa quét một vòng cậu ta và muội muội, không biết vừa rồi hai người ăn chia bao nhiêu keo, tiểu tử này khóe miệng còn dính chút đường ngay miệng mà đã vội giáo huấn người khác rồi sao?

Hắn không muốn nhiều lời với tiểu tử tóc hoe, nhếch miệng mỉm cười chắp tay nói: “Chút nữa trời tối không tiện đi đường, mời đi.”

Bây giờ mặt trời vẫn còn lớn mà? Chỗ nào trời tối? Bị ra lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Triệu Quy Bắc cũng cần mặt mũi, dĩ nhiên tức giận lập tức rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

Nhìn bộ dạng hậm hực rời đi của cậu ta, Hàn Dao lại có chút đồng cảm: “Ca ca, sao lại đuổi người như vậy? Người ta lại không tệ…”

Hàn Lâm Phong liếc mắt nhìn muội muội một chút, có ý riêng nói: “Ta không nói cậu ta tệ, nhưng không nên lui tới quá thân mật với cậu ta. Dựa vào thân phận của cậu ta, vốn không nên bị phái đi Bắc đại doanh, nhưng cậu ta lại tới, muội không nghĩ tới nguyên nhân sao?”

Triệu Quy Bắc còn chưa thành gia, con của công thần sao có thể vô hậu đã liền vội vàng cử đi ra trận như vậy? Như trường hợp của Quách Yển, cũng đều lấy vợ sinh con rồi mới bị phái tới.

Cẩn thận tính toán, hình như chỉ có Hàn Lâm Phong và Triệu Quy Bắc là chưa có dòng dõi mà đã cử ra trận.

Hàn Lâm Phong đương nhiên rõ ràng nguyên nhân mình bị phái tới.

Thế nhưng còn Triệu Quy Bắc? Ngư Dương Công chúa từ xưa đến nay đối đãi với cậu ta như con ruột, đương nhiên sẽ không hại đứa con chính mình nuôi lớn như vậy.

Triệu Đống mặc dù một lòng nghênh chiến, nhưng lại không để y tới, mà lại phái nhi tử còn chưa thành gia tới.

Suy nghĩ kỹ một chút, bên trong rất thú vị.

Hàn Dao bị ca ca hỏi như vậy thì sững sờ, nhưng điều nàng ta nghĩ lại là: “Dựa vào tuổi tác Triệu công tử cũng nên thành gia rồi, vì sao Công chúa còn chưa thu xếp hôn sự cho cậu ta?”

Tô Lạc Vân ngược lại lại rất rõ ràng điểm này, mỉm cười tiếp lời: “Nếu cậu ta là nhi tử Công chúa thân sinh, hôn sự này sớm đã làm xong. Nhưng cuối cùng vẫn là thân mẫu của cậu ta xuất thân không cao, lại sớm qua đời. Công chúa chẳng qua chỉ là kế mẫu mà thôi. Trong kinh thành môm hộ lớn nhỏ đều biết Ngư Dương Công chúa tính tình có chút ương ngạnh. Mặc dù người đối đãi với tiểu Tướng quân rất tốt, nhưng không biết tương lai sẽ đối đãi với con dâu như thế nào. Cho nên phàm các một hộ tốt một chút, đều không muốn để nữ nhi vào trong phủ Phò mã nhiều mối quan hệ phức tạp này. Về phần những người muốn leo lên chỗ quyền quý, tự Công chúa cũng cảm thấy chướng mắt, sao còn có thể nói chuyện được với Triệu công tử cơ chứ?”

Nghe đến đây, Hàn Dao bừng tỉnh. Không khỏi có vài tia đồng cảm với Triệu công tử chưa thành thân.

Xem ra cậu ta giống nàng, đều là vì nhân duyên mà phiền não khổ sở!

Tô Lạc Vân trong lòng khẽ thở dài. Phu quân của nàng không phải là người thích hao tâm tổn sức về mấy chuyện trên, nhưng hôm nay hắn lại hết lần này tới lần khác nhiều lời về chuyện của Triệu Quy Bắc ở trước mặt muội muội.

Hàn Dao nghe không hiểu, nhưng nàng thì nghe hiểu.

Dù sao tiểu nữ nhi tuổi còn quá trẻ tiếp xúc nhiều, khó tránh khỏi sẽ sinh tình.

Hàn Lâm Phong hẳn là sợ Hàn Dao nhất thời suy nghĩ nhiều, liền sớm cảnh báo cho muội muội – phủ Phò mã của Ngư Dương Công chúa kia, so với đại môn hộ phủ Tuấn Quốc công còn tệ hơn.

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng rất rõ ràng, phía trên đang có người gây khó dễ cho Triệu Quy Bắc!

Nếu sinh tình với loại công tử như vậy, thật là thiếu thông minh!

Tô Lạc Vân lập tức hiểu được ý đồ của Hàn Lâm Phong, cho nên mới tinh tế kéo Hàn Dao ra, tránh cho tiểu cô nghĩ nhiều, hiểu sai tình cảm.

Nàng vừa nói xong, Hàn Dao quả nhiên không hỏi nữa.

Đến lúc trở về, Hàn Lâm Phong tự mình hộ tống Lạc Vân cùng muội muội về thôn Phượng Vĩ.

Nhưng sau khi Hàn Lâm Phong hỏi muội muội sẽ ở đây mấy ngày, lập tức lại đuổi người: “Muội vẫn nên sớm trở về thì hơn, nếu không e rằng mẫu thân sẽ quở trách càng thêm nặng.”

Hàn Dao vẻ mặt đau khổ nói với ca ca: “Huynh thay ta nghĩ cách nào đó đi! Chỗ kinh thành kia chậm chạp không thèm ngỏ lời, cứ như vậy mà treo cổ ta. Nếu đã muốn từ hôn, tốt xấu gì cũng nhanh lên một chút! Đến khi mẫu thân hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cũng sẽ không giày vò ta nữa. Đến lúc đó, dù phụ thân có gả ta cho một viên quan nhỏ trong quân doanh, ta cũng chịu gả, chứ ngày qua này như vậy, thật khiến người ta sống không nổi!”

Lạc Vân cảm thấy tiểu cô thật sự bị bà bà giày vò đến mệt mỏi, nên mới nói ra mấy lời nhảm nhí như vậy.

Dù có lợi hại đến đâu, đường đường là Quận chúa chẳng lẽ lại gả cho một viên quan nhỏ trong quân doanh sao? Cho nên nàng thân thiết vuốt v e mặt tiểu cô nương: “Mau mau nhổ hai cái, đừng để thành sự thật! Đến lúc đó xem muội có khóc nhè không!”

Hàn Dao đang tức giận, thấy tẩu tử nói như vậy, xấu hổ dụi dụi vào vai nàng.

Nhưng nàng ta biết rõ, huynh trưởng về sẽ thấy mình chướng mắt. Dĩ nhiên nàng ta thức thời, về sớm một chút.

Sau khi Hàn Dao đi, Hàn Lâm Phong rốt cuộc cũng có thể an nhàn ở riêng với tức phụ.

Hắn dẫn Lạc Vân đến cái lò nóng, hai người vừa bóc hạt thông vừa nói chút chuyện.

Theo Hàn Lâm Phong nói, thân thể Tào đại ca vẫn không chuyển biến tốt nhiều, may mà hắn tìm được rễ nhân sâm trăm năm, bây giờ mạng của đại ca dựa vào cây nhân sâm trăm năm đó mà duy trì, cũng không biết có thể kéo dài tới khi nào.

Tào Thịnh nhân lúc tinh thần tốt, đã bí mật viết tay không dưới mười bức hịch văn, nội dung đều là thảo phạt Cầu Chấn phản loạn. Cho dù có một ngày y sinh bệnh chết đi, cũng muốn bí mật đưa ma, tuyệt đối không được lộ chút gì ra ngoài.

Đến lúc đó, vào thời điểm mấu chốt y có thể ủy thác Hàn Lâm Phong đem những bức hịch văn viết tay của y phát tán ra.

Hàn Lâm Phong đã nói với y, Tào Thịnh không chết, dư uy vẫn còn, đủ đến chấn nhiếp một phe Cầu Chấn.

Chỉ cần trên thế gian vẫn còn người tin rằng Tào Thịnh còn sống, như vậy coi như y chết đi, lửa thiêu thành tro, cũng vẫn có tác dụng chấn nhiếp Cầu Chấn.

Nhưng Tào Thịnh bây giờ vẫn còn có một chuyện không yên lòng.

Đó là nữ nhi Tào Bội Nhi của y. Nữ nhân này có chút si tình, thỉnh thoảng vẫn khóc cầu xin phụ thân thả nàng ta ra, để nàng ta trở về gặp Cầu lang một lần.

– —————-HẾT CHƯƠNG 79—————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.