Thẩm Phất thật sự bị chọc tức.
Không có ý đó thì đừng cứ làm chuyện khiến người ta hiểu lầm! Suốt ngày tranh giành với mấy người đàn ông kia, cô thấy có vẻ anh xem chúng thành game thể thao luôn rồi! Còn thừa dịp cô ngủ mà đẩy đầu cô lên vai mình, hóa ra là nhàm chán đến mức xem phim thần tượng thiếu nam thuần khiết, rồi đem cô ra luyện tập đây mà!
Tuy hai người tách đàn chưa tới mấy phút, nhưng Cố Chi Đảo luôn đổ dồn sự chú ý vào Thẩm Phất, thường xuyên nhìn lại nên thấy được.
Anh ta nhíu mày.
Cậu Giang này quả là ranh mãnh, nhân lúc người khác không chú ý, bèn len lén tạo cơ hội ở riêng với Thẩm Phất?
Thảo nào trước khi mình tham gia show, ba khách mời nam còn lại bị cậu ta chỉnh tới mức khổ không thể tả.
Cơ bản là người này không chừa thủ đoạn nào.
Cố Chi Đảo đặt đạo cụ trong tay xuống, xoay người toan đi tới tách họ ra.
Anh ta mới vừa chú ý tới thì tầm mắt của Chử Vi vượt qua đám người tìm Thẩm Phất khắp nơi cũng bắt gặp, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Ban nãy ở trên xe thì chớ, bây giờ Thẩm Phất và Giang Thứ vẫn dính với nhau là sao?
Bình thường giữa khách mời nam xung đột, đạo diễn chỉ hô to đánh đi đánh đi, nhưng lúc này đang ở công viên công cộng, trước mặt mọi người, nếu bị quần chúng vây quanh thì sẽ không đi tiếp được, không nên phát sinh chuyện gây chậm trễ lộ trình thì tốt hơn.
Thế là đạo diễn ngăn Cố Chi Đảo và Chử Vi lại, đồng thời nhân viên công tác chạy tới nói với Thẩm Phất: “Cô Thẩm Phất, anh Hướng Lăng Vân bắn xong rồi, đến lượt cô.”
“Được, tới ngay.” Thẩm Phất đang nóng giận, xoay người rời đi.
Trước khi đi trông thấy Giang Thứ đeo kính râm giống người mù mà giả vờ điềm nhiên nhìn mình, ngọn lửa trong lòng càng dữ tợn hơn, không khỏi đá cẳng chân anh như đá một con lừa thiểu năng: “Xin lỗi, bất cẩn quá.”
Giang Thứ: “…”
Giang Thứ đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn bàn tay được Thẩm Phất nắm rồi buông ra, biểu cảm mơ hồ toàn tập.
Đang yên đang lành sao tự nhiên em ấy lại tức giận?
Lẽ nào mới vừa rồi không phải muốn nắm tay anh, mà là muốn bẻ cổ tay? Bẻ không được nên thẹn quá hóa giận?
Hay là vì em ấy phát hiện lúc ở trên xe buýt, mình đã âm thầm đẩy đầu em ấy lên vai?
Nhưng xuống xe nửa tiếng đồng hồ rồi em ấy mới phát hiện?
Cung phản xạ hơi dài quá ấy nhỉ?
Dễ thương.
Có điều, mặc dù bị đá một cú, dường như lòng bàn tay vẫn còn vương lại nhiệt độ mới vừa rồi.
Vành tai Giang Thứ hơi ửng đỏ.
Anh liếc mắt ra phía sau qua chiếc kính râm, chẳng biết thợ quay phim đằng sau có quay trúng không, nếu quay trúng, chốc nữa livestream kết thúc, có thể tải xuống rồi.
Vui vẻ hớn hở tại chỗ hồi lâu, Giang Thứ nắm chặt ngón tay thành quyền, đút vào túi quần, tận lực giả đò như không có chuyện gì, trưng bản mặt lạnh lùng kiêu ngạo sải bước về phía sạp bắn súng.
Vừa tách đám đông ra đi qua, lập tức chứng kiến Thẩm Phất rất bình tĩnh cầm súng bắn “đoàng đoàng đoàng đoàng” mấy phát liền, bong bóng trên tấm bảng nổ sạch sẽ.
Cảnh tượng chấn động lòng người vô cùng.
Bình luận: [Vãi chưởng!]
Hướng Lăng Vân dùng hết toàn bộ đạn mới bắn trúng ba quả: “…”
Giang Thứ: “…”
Cứ cảm giác em ấy nhìn bia ngắm giống như đang nhìn mình.
Ngoài trời nắng gắt, Giang Thứ thấy Thẩm Phất phơi nắng tới nỗi mặt nóng lên, kiềm lòng không đặng bèn xoay người đi mua thức uống lạnh và dù che nắng.
Thật lâu sau ê-kíp mới hoàn hồn, hấp tấp đi đếm số bóng nổ, nói: “Trận này cô Thẩm Phất thắng, tích thêm 0.5 điểm.”
Có tiền cầm rồi.
Lửa giận của Thẩm Phất thoáng lắng xuống.
Khi nãy do Tả Mân và Cố Thanh Sương phơi nắng quá lâu, hiện đang ngồi dưới chòi che nắng ở đằng xa, Ôn Tranh Hàn và Hướng Lăng Vân thì so tài bắn súng, không ai chú ý đến tình hình phía sau.
Chỉ có Cố Chi Đảo với Chử Vi cảm thấy sự biến hóa vi diệu giữa Thẩm Phất và Giang Thứ.
Công viên nhốn nháo đầu người, trong đó còn bị ngăn cách bởi rất nhiều chuyên viên quay phim, tuy bọn họ không thấy rõ sự tình cụ thể, nhưng hình như Thẩm Phất có giãy tay Giang Thứ ra.
Chẳng biết hai người nói với nhau cái gì.
Nhưng có vẻ Thẩm Phất rất khó chịu.
…!Trông không có hứng thú với Giang Thứ thì phải.
Hai người như nhận được liều thuốc trợ tim, theo bản năng liếc mắt nhìn nhau.
Nhưng khi đối mắt xong, lập tức ý thức được đối phương cũng là đối thủ cạnh tranh, rối rít quay đầu sang chỗ khác như nuốt phải ruồi.
Cố Thanh Sương ngồi dưới mái che nắng xa xa, nhìn Thẩm Phất bắn súng nạp đạn.
Lúc trên xe buýt đi tới đây, Cố Thanh Sương và Cố Chi Đảo ngồi chung, biết rằng tối qua tuy anh của cô ấy được phân ở cùng phòng với Thẩm Phất, nhưng bị Giang Thứ đề phòng mọi nẻo, hoàn toàn không có tiến triển gì.
Cố Thanh Sương còn sốt ruột hơn cả Cố Chi Đảo, sắp tới khâu lựa chọn rồi, tương đương với trận chiến lớn, vậy mà vẫn chưa tiến triển?
Cô ấy không thể không nôn nao giúp đỡ.
Đi tới chỗ cách đó không xa, cô ấy mua vài cái mũ tai bèo che nắng, chia cho các khách mời.
Trừ Tả Mân và Hứa Điều Điều trước đó xem chỉ số chống nắng nên đã đội nón len, những người khác thì không chuẩn bị kỹ như thế.
Cố Thanh Sương đưa một trong số cái nón cho Thẩm Phất: “Cho cậu.”
Thẩm Phất nhìn Cố Thanh Sương.
Khi trước thái độ của cô ấy đối với mình không thể nói là tệ, nhưng cũng không tới mức quá quan tâm, sao bây giờ bỗng nhiên trở nên ngày càng niềm nở vậy?
Thẩm Phất không rõ nguyên nhân, nói cảm ơn Cố Thanh Sương xong, nhận lấy.
Chờ Thẩm Phất đội lên rồi, Cố Thanh Sương lặng lẽ đi qua nhón chân đội cái nón cuối cùng lên đầu Cố Chi Đảo.
Cố Chi Đảo phát hiện chỉ có sau nón của mình và Thẩm Phất cài huy hiệu giống nhau như đúc.
“…”
Cố Thanh Sương ghé lại gần bên tai anh ấy thủ thỉ: “Đồ đôi đó, anh à, em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.”
Thường con gái sẽ suy nghĩ rất nhiều bởi vài chi tiết nhỏ.
Chỉ cần chú ý thấy trong tất cả mọi người có mỗi nón của mình và người kia giống nhau, nghĩ rằng là trùng hợp hoặc là ông trời an bài, chẳng phải sẽ có rất nhiều ý nghĩ đối với người kia ư?
Mặc dù Cố Chi Đảo hơi hoài nghi liệu cách của Cố Thanh Sương có hữu dụng hay không? Từ khi anh ấy quen biết Thẩm Phất, Thẩm Phất đã không phải kiểu người để ý chi tiết.
Nhưng còn nước còn tát, cứ tùy Cố Thanh Sương vậy.
Chử Vi tưởng mình cũng có, kết quả Cố Thanh Sương dứt khoát đi ngang qua mặt cậu ta.
Chử Vi: “…”
Sau khi Cố Thanh Sương hài lòng thỏa dạ trở lại mái che nắng, Tả Mân đã lột mặt nạ giả tạo.
Hiện tại chị ta nhìn thấu rồi, chính mình đã bị con oắt Cố Thanh Sương này chơi một vố.
Nó giúp mình tìm người lên show đối phó với Thẩm Phất hồi nào đâu? Hoàn toàn là do nó muốn theo đuổi Giang Thứ, tìm anh nó tới đây quấy nhiễu Giang Thứ và Thẩm Phất cơ mà?
Cố Thanh Sương cảm nhận được sắc mặt Tả Mân bên cạnh rất kém, nhưng giờ giải thích cũng vô ích.
Nếu cô ấy nói với Tả Mân, thật sự là sau khi Cố Chi Đảo tham gia chương trình, mình mới phát hiện anh ấy có ý với Thẩm Phất, liệu Tả Mân sẽ tin sao?
Nếu không tin, cần gì phải tốn nước bọt?
Khán giả cũng phát hiện, hai con người trước đó là bạn thân như hình với bóng, đến hôm nay, bầu không khí lại ngày càng căng thẳng.
[Khoan nha, họ lại xảy ra chuyện gì à?]
[Đừng bảo lại đánh nhau vì Thẩm Phất nhé? Thẩm tai họa hồng nhan Phất.]
[Hahahahahaha tui sặc nha lầu trên.]
Thẩm Phất bắn xong, Hướng Lăng Vân thua trận ban nãy không khỏi tiến tới: “Để tôi thử lại.”
Thẩm Phất nhường vị trí cho anh ta, đi qua một phía.
Cố Chi Đảo nhân cơ hội này, gạt Chử Vi ở cạnh ra, bước nhanh đến: “Bên kia có mái che nắng, muốn đi nghỉ ngơi không?”
Vừa rồi hai người không đứng chung, không ai chú ý, bây giờ họ đứng kế, khách mời mới phát hiện mọi người đều đội nón, cơ mà sao cái của họ có gắn huy hiệu?
Hướng Lăng Vân cầm lấy súng, cũng để tâm tới chi tiết này.
Anh ta nhìn Ôn Tranh Hàn một cái.
Biểu cảm của Ôn Tranh Hàn chẳng thay đổi gì, nhưng ấn đường giần giật.
Bên kia Giang Thứ vừa mua dù che nắng xong, bưng hai ly nước lạnh quay về, bắt gặp các khách mời đều đội mũ.
Trong đó Thẩm Phất và Cố Chi Đảo đang tiến về phía mái che nắng, sau mũ hai người đều gắn huy hiệu, cứ như là một đôi.
Anh: “…”
Nhất thời gương mặt điển trai của Giang Thứ tối sầm, sải bước qua đó.
Lúc đi đến chỗ Thẩm Phất, anh thình lình tháo huy hiệu trên mũ xuống, giấu nhẹm ra sau lưng.
Thẩm Phất chẳng hề hay biết về chuyện này, chỉ cảm thấy Giang Thứ búng gáy mình.
“…” Khùng hả.
Thẩm Phất giận dỗi trong lòng, không thèm nhận đồ uống giải khát của Giang Thứ, tự đi mua một ly.
Giang Thứ: “…”
Lượn ở điểm tham quan cả ngày, các khách mời đều mệt lử, do buổi tối còn phải bay đến khách sạn tại hồ Erhai, cho nên ba giờ chiều, hoạt động đã chấm dứt.
Ê-kíp tuyên bố kết thúc công việc.
Xe buýt chạy tới, khách mời lần lượt lên xe.
Trái ngược với lúc đi, lần này là khách mời nam lên trước.
Sau khi khách mời nam yên vị, khách mời nữ lục tục đi lên.
Cố Thanh Sương đi ngang qua chỗ Giang Thứ, thu hết can đảm, ngẫm rằng hay là ngồi ở đây?
Song Giang Thứ chợt lôi túi của Thẩm Phất từ hộc xe xuống, ném lên ghế cạnh mình.
“…”
Cố Thanh Sương khá là mất mặt, buộc lòng phải giả vờ như không có vấn đề gì mà đi tiếp vào trong.
Đợi đến lúc Thẩm Phất lên xe.
Giang Thứ nhanh chóng túm lấy túi, ném trở lại lên hộc, đồng thời hạ kính xe xuống, đeo kính râm mặt vô cảm, một tay chống cằm, làm bộ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Anh trưng vẻ mặt lạnh lùng, tóc mái đen nhánh bị gió thổi lất phất.
Thẩm Phất nhìn anh một cái, im lặng đi sang dãy khác của xe buýt, ngồi xuống một mình.
Giang Thứ chờ mòn mỏi, xe đã xuất phát rồi, vẫn chưa thấy người ta ngồi cạnh, kiềm lòng không đậu nghiêng đầu tìm Thẩm Phất.
Và rồi trông thấy cô đang đeo tai nghe, ngồi đó một mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Thứ: “…”
???
Đừng nói là Giang Thứ ngẩn ngơ, khán giả đều sửng sốt: […]
Fan CP Không Chịu Thua bắt đầu rên rỉ: [Đệt, vụ gì đây, sao tự nhiên Thẩm Phất né D dữ ta.
Hai hôm trước còn êm đẹp lắm mà.]
[Khỏi nhắc hai hôm trước, nãy lúc xuống xe buýt á, cổ còn nắm tay thái tử gia kìa.]
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Tức chết tui, nhất định là tên nam năm kia cản đường, mau tìm một chốn không người hôn hết buổi chiều cho bố.]
Từ lâu fan CP nhà khác đã khó chịu fan CP Không Chịu Thua tự xưng là nổi nhất nghiền ép các nhà khác, tuy không thành lập liên minh báo thù một cách rõ ràng, nhưng cũng âm thầm phối hợp.
[Vẫn nhắc chuyện nắm tay cơ à, chắc chắn là góc máy ảo! Quá trời người qua đường chắn mà, nhà nào đó cãi là nắm tay từ ảnh chụp màn hình luôn đấy! Giờ bị vả mặt chưa?]
Mấy ngày nay Thẩm Phất và Giang Thứ thực sự quá gần nhau, ngay cả trên xe buýt cũng ngồi chung.
Fan CP Không Chịu Thua ngày ngày hú hét trong bình luận, chèn ép tới nỗi những nhà khác sắp bốc lửa.
Lúc này bỗng thấy thái độ lùi bước của Thẩm Phất, mấy nhà như lật ngược thế cờ, hào hứng gần chết.
Hiện tại bất luận anh của họ cạnh tranh có thành công hay không, miễn là Giang Thứ bại trận thì rất hả hê!
Fan của Chử Vi: [Còn lâu mới đến vòng chọn cuối, khuyên nhà ai đó chớ phách lối, thật đấy, giờ cứ cười đi, đến lúc đó thất bại thì chờ khóc.]
Fan của Hướng Lăng Vân: [Yes, huống hồ còn chưa biết quá khứ giữa thái tử gia và Thẩm Phất.
Mỗi bức ảnh kia á —— chỉ dựa vào một bức ảnh là các người có thể kết luận rằng trước đây Thẩm Phất yêu thầm thái tử gia á? Bừa bãi quá thì phải! Chưa kể đến Thẩm Phất nhá, dù tôi là fan Hướng Lăng Vân mà có trong tay hình chụp chung với D vẫn sẽ giữ gìn thật kỹ, không nói về điểm khác nhưng anh ấy vừa đẹp vừa tràn đầy năng lượng như thế còn gì.
Chẳng qua điều này đâu có nghĩa là tôi yêu D?]
Fan của Ôn Tranh Hàn: […!Lầu trên xác định là không phải đang khen Giang Thứ chứ?]
Gần đây tuy “Không Ai Biết Ship Bằng Tôi” quê tới mức sống ẩn, nhưng thực tế vẫn luôn âm thầm xem livestream, lúc này thấy có dấu hiệu trở mình, lập tức tro tàn lại cháy mà nhảy phắt lên.
[Chính xác, lầu trên bị Không Chịu Thua dắt mũi rồi, một tấm hình thì có nghĩa lý gì? Cho dù trước kia có thế nào, hiện tại nó đã là thì quá khứ rồi.
Cô ấy đang thích thái tử gia à? Không đúng không? Cô ấy và Chử Vi cũng có quá khứ nhỉ? Kết quả thì sao, càng ngày càng BE.]
Fan Chử Vi: […]
Trúng tim đen.
“Không Ai Biết Ship Bằng Tôi”: [Bởi vậy, gia nhập phe Cố Chi Đảo x Thẩm Phất của tụi tui đi.
Có avatar đội nón đôi hết rồi á, ứ ừ.]
Fan CP mấy nhà khác lại bắt đầu ẩu đả trong bình luận.
…
Bên này.
Trên xe buýt.
Dẫu Thẩm Phất không ngồi chung với Giang Thứ nữa, nhưng những khách mời nam cũng không dám manh động.
Bọn họ nhạy bén cảm giác được bầu không khí thoáng biến hóa.
Nếu mấy ngày trước Giang Thứ chạy dẫn đầu đằng trước họ.
Thế thì hiện tại Giang Thứ như té thẳng cẳng, nhoáng cái rơi xuống chót.
Tuy không hiểu mô tê gì, nhưng hình như là từ khi Giang Thứ đẩy đầu Thẩm Phất lên vai anh?
Phải chăng hành động đó đã giẫm trúng mìn của Thẩm Phất?
Cùng nỗi lo giẫm mìn, mấy người đàn ông đều không hành động thiếu suy nghĩ.
…
Trở về nhà dân soạn hành lý đơn giản xong rồi lên máy bay tư nhân của ê-kíp.
Tận đến lúc hạ cánh vào tám giờ hơn, đoạn bắt đầu bữa tối lửa trại trên bãi cát.
Suốt quãng thời gian ấy, Thẩm Phất không ngồi cùng Giang Thứ, càng chẳng giao lưu gì.
Vốn dĩ ở công viên ngoài trời kia nhờ Thẩm Phất bỗng nắm tay anh mà Giang Thứ được khích lệ muôn phần.
Kết quả tiếp theo cứ như Thẩm Phất quá áp lực khi đối diện với sự tiếp cận của anh, nên không muốn có bất kỳ trao đổi nào với anh.
Giang Thứ rầu rĩ nhìn Thẩm Phất ngồi ở cách đó không xa, trên gương mặt bảnh trai đượm vài phần phiền muộn khó giấu.
Còn lại ba nơi, mỗi nơi sẽ tuyên bố một khách mời đặc biệt.
Thời điểm đốt lửa trại, ê-kíp công bố người thứ nhất, chính là Vương Hiên Hoành lần trước đã tới chơi Bịt Mắt Bắt Dê.
“Chào mừng giám đốc Vương!”
Đạo diễn trào dâng nhiệt tình, đây là một trong những nhà đầu tư đó!
Song những khách mời khác ngồi trên bờ biển chỉ hơi hơi hào hứng.
Các khách mời nam thậm chí khá cảnh giác —— này là bạn của Giang Thứ mà? Sao lại xuất hiện dưới tư cách khách mời đặc biệt? Lẽ nào hôm nay thấy Giang Thứ rớt đài nên chạy đến trợ giúp?
Ai dè chẳng ai hoan nghênh anh ta.
Lời nói đầu do Vương Hiên Hoành chuẩn bị cũng bị ngó lơ triệt để.
Anh ta hơi bối rối, bèn đi tới chỗ người quen duy nhất của mình, vươn cánh tay ra chào hỏi Giang Thứ: “Tao tới nè.”
Giang Thứ đứng dậy khỏi bãi cát, bởi dáng người cao ráo, lập tức chắn hết nửa ngọn lửa, tầm mắt của những du khách đằng xa không khỏi tập trung trên người anh.
Anh hờ hững phủi cát trên đùi và cánh tay.
Vương Hiên Hoành tưởng anh định đập tay với mình, kích động không thể kiểm soát bản thân, mau chóng xông tới, Giang Thứ đeo kính râm, lạnh mặt đi lướt qua anh ta, thậm chí chẳng thèm liếc anh ta một cái.
Vương Hiên Hoành: “…” Á đù.
Trong lúc Giang Thứ rời đi lấy thức uống, ê-kíp đang giao nhiệm vụ ẩn cho khách mời nữ.
Gần giống với nhiệm vụ ẩn của kỳ đầu tiên, vẫn là yêu cầu khách mời nữ đi mời khách nam hoàn thành nhiệm vụ trên thẻ, dưới điều kiện tiên quyết rằng không được để khách mời nam biết về nhiệm vụ này.
Khách mời nam phía này đang ăn cơm, không chú ý khách mời nữ đã đi bốc thăm.
Tổng cộng năm tấm thẻ, bốn khách mời nữ rút.
Trước đó thể lệ đã hiển thị dưới góc phải livestream, nội dung nhiệm vụ năm tấm thẻ theo thứ tự là:
Mời Ôn Tranh Hàn khiêu vũ, nghĩ cách để anh ấy đáp ứng bạn.
Mời Hướng Lăng Vân đi leo núi, nghĩ cách để anh ấy đáp ứng bạn.
Mời Chử Vi đi chơi riêng trò Thật hay Thách.
Mời Giang Thứ ngày mai bỏ các khách mời khác lại, đi riêng một vòng hồ Erhai.
Mời Cố Chi Đảo đánh đàn piano cho riêng bạn.
Khán giả đọc thể lệ xong, bắt đầu phấn khích: [Nhiệm vụ ẩn lần trước là nói ra yêu cầu với đối tượng hẹn hò của mình, lần này là bốc thẻ, bất kể bốc trúng cái nào cũng phải thực hiện à? Này chính là mục “Trao Đổi Người Yêu” mà ê-kíp nhắc hồi đầu đúng không?]
[Nhưng tại sao nội dung mấy tấm thể không ngang hàng nhỉ? Có vẻ cái của ảnh đế và thái tử gia k1ch thích nhất, khiêu vũ thì tiếp xúc cơ thể, đi vòng quanh hồ Erhai thì được thời gian dài.
Nội dung của ba người còn lại tương đối bình thường.]
Hiện điều khán giả tò mò nhất là Thẩm Phất sẽ bốc trúng ai.
Fan mấy nhà tuy không bình luận, nhưng trong thâm tâm đều hy vọng lần này Thẩm Phất sẽ bốc trúng nhà mình.
Thẩm Phất chọn ai, tổ hợp nấy sẽ hấp dẫn sự chú ý.
Phải thu hút ánh mắt của khán giả tới nhà mình bằng mọi giá.
Tả Mân bốc thăm đầu tiên, rút trúng Ôn Tranh Hàn.
Tâm trạng chị ta khá phức tạp.
Nếu đây là hồi đầu chương trình, có lẽ chị ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để bốc thẻ khiêu vũ cùng Ôn Tranh Hàn, nhưng bây giờ Ôn Tranh Hàn không đáng tin, còn chẳng bằng rút trúng nhiệm vụ với người khác.
Có điều suy đi nghĩ lại, fan CP tích lũy trong mười năm vẫn rất hùng mạnh, nhân cơ hội này cứu vãn một ít fan CP đã bỏ đi, không phải là điều bất khả thi.
Thế là chị ta cất thẻ, vui vẻ tiếp nhận.
Quả nhiên, fan CP đế hậu đã nản chí từ lâu bỗng vùng dậy như xác sống: “Đây chính là duyên phận, áu áu áu ship thôi, nghệ thuật BE mỗi người một ngả.”
Thẩm Phất bốc thứ hai.
Cố Thanh Sương hy vọng Thẩm Phất có thể rút trúng Cố Chi Đảo, nhưng không ngờ Thẩm Phất lại rút ra Hướng Lăng Vân.
Leo núi?
Thẩm Phất vừa định hỏi có thể bỏ nhiệm vụ không.
Nhân viên công tác nói ngay: “Không hoàn thành nhiệm vụ ẩn sẽ bị trừ một điểm.”
Thẩm Phất: “…”
Bình luận: [Cười xỉu, trai không quan trọng bằng điểm số.
Anh Lăng à, anh phải cảm ơn một điểm này đấy.]
Hướng Lăng Vân x Thẩm Phất cũng có không ít fan CP, đều nhao nhao kích động: [Ẳnggg rốt cuộc tình yêu ngọt ngào đã đến lượt nhà tụi mình rồi sao? Với lại, sao hạng A x ngôi sao xinh gái mới là chiến hạm tốt nhất, không ship thì đi rửa mắt trước cho mị.]
Nói không chừng buổi hẹn hò lần này của nhiệm vụ ẩn sẽ thay đổi thế cục dẫn đầu của thái tử gia.
Sẽ một bước nâng cao địa vị Hướng Lăng Vân trong số các khách mời nam.
Fan CP Không Chịu Thua lập tức nghẹn họng, chẳng biết nên nói gì.
Hai ngày trước nhà các cô vẫn là đỉnh nhất, sao từ hôm nay lại có dấu hiệu yếu dần rồi?
Rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì?
Các cô chỉ cảm thấy hoang mang.
Hứa Điều Điều bốc trúng Chử Vi, tỏ vẻ không có ý kiến.
Vốn dĩ Cố Thanh Sương nghĩ rằng chỉ còn hai tấm thẻ, làm thế nào mình cũng sẽ rút trúng Giang Thứ, cõi lòng đầy mong đợi vươn tay ra, kết quả rút trúng Cố Chi Đảo.
Cô ấy: “…”
[Vậy là, thái tử gia bị ra rìa?]
[Chử Vi sắp cười kìa, cậu ta bị ra rìa nhiều quá, cuối cùng cũng đến phiên D ra rìa.]
Fan CP của Giang Thứ Thẩm Phất thấy hơi được an ủi.
Thẩm Phất ghép nhóm với người khác thì chớ, nếu thái tử gia còn ghép với người khác, thế là toi.
Chọn nhiệm vụ ẩn xong, ê-kíp lại chia ra để khách mời nữ điền bảng.
Trên bảng chỉ có ba câu hỏi:
1.
Bỏ đi thành kiến cá nhân, bạn nghĩ người khác giới nào đẹp trai nhất?
2.
Nếu ngày tận thế đến, chỉ có thể mang một người lên thuyền Noah, bạn sẽ chọn ai?
3.
Bạn cảm thấy tính cách của ai đáng yêu nhất?
(*)Chú thích: trong Kinh Thánh, Noah vì muốn tránh nạn hồng thuỷ mà đóng một chiếc thuyền lớn.
Thẩm Phất nhìn tờ đơn, vừa nhức đầu vì ê-kíp lắm chiêu, vừa nghe theo trái tim mà đánh dấu vào ô lựa chọn.
Ê-kíp chỉ cho khán giả biết mấy câu hỏi, nhưng tạm thời vẫn chưa nhả đáp án của khách mời nữ.
Nhất thời trong bình luận lại là vô số suy đoán.
Tất nhiên, đa phần suy đoán đều vây quanh Thẩm Phất.
[Hai câu trước thì tôi không biết, nhưng câu thứ ba chắc chắn cổ sẽ không chọn thái tử gia.]
[Á há há cười khùng, câu đó không ai chọn thái tử gia đâu nhỉ?]
Thẩm Phất cầm thẻ nhiệm vụ, nhét vào túi áo khoác, đi thẳng về phía Hướng Lăng Vân, ngồi xuống kế anh ta.
Thoáng chốc, trừ Giang Thứ vắng mặt, ba người đàn ông còn lại đều dán mắt qua đây.
Nét mặt Hướng Lăng Vân trở nên nhu hòa hơn hẳn, hỏi: “Sao thế, có chuyện gì hả?”
Tuy lần trước dứt khoát nhốt anh ta ở ngoài cửa cái “rầm”, nhưng Chử Vi và Ôn Tranh Hàn đều từng khó xử vậy rồi, bởi lẽ đó Hướng Lăng Vân chẳng hề hấn gì.
Nhưng ngược lại, em ấy chủ động đến tìm mình, thứ đãi ngộ mà những người khác bao gồm Giang Thứ đều chưa nhận được.
Thẩm Phất hỏi: “Mai anh rảnh không? Đi leo núi nhé?”
Hướng Lăng Vân sửng sốt, rất sợ cô đổi ý, đáp ngay tức khắc: “Được, em cứ quyết định thời gian, anh phối hợp được hết.”
Thẩm Phất hoàn thành nhiệm vụ, gật đầu, đứng dậy rời đi.
Hướng Lăng Vân vô thức đứng lên tiễn cô, không dám tin đây là thật cho lắm.
Anh ta thu hồi tầm mắt, đối diện với sắc mặt tệ hại của Ôn Tranh Hàn và Chử Vi, trong lòng không kiềm nổi có hơi lâng lâng.
Sau khi tham gia show, Cố Chi Đảo chỉ xem bản chiếu lại, không biết rằng trước đó Thẩm Phất lạnh lùng với ba người họ bao nhiêu, vì vậy hiện tại trông thấy dáng vẻ được cưng mà lo của Hướng Lăng Vân, anh ấy còn hơi ù ù cạc cạc.
Đến mức đó à? Chỉ leo núi thôi mà.
Có lẽ trừ Giang Thứ thì anh ta trông giỏi vận động nhất trong đám đàn ông, cho nên mới mời anh ta đi.
Nếu là viết nhạc đàn piano các thứ, chẳng phải sẽ mời mình ư?
Đang nghĩ ngợi, Cố Thanh Sương đã qua kéo anh ấy đi đàn piano trong tòa nhà xa xa.
Cố Chi Đảo: “…?”
Hướng Lăng Vân ngồi xuống chậm rãi, theo bản năng cúi đầu cột dây giày của mình.
Ai không biết còn tưởng rằng không phải anh ta và Thẩm Phất đi leo núi vào ngày mai, mà là đi liền tối nay.
Không sợ thiếu chỉ sợ bất công.
Nhóm ba người cùng hội cùng thuyền đã quen bị Thẩm Phất từ chối, bỗng dưng có người một bước lên mây, đạt được sự chú trọng.
Tâm trạng của hai người kia đều không vui vẻ mấy.
Mắc mớ gì? Chỉ vì Hướng Lăng Vân thuộc hệ vận động á?
Vậy sao Thẩm Phất không tìm Giang Thứ, anh ta chạy bộ mỗi sáng, đánh không lại Hướng Lăng Vân à?
Sực nhớ ra, từ chiều tới giờ, hình như Thẩm Phất chẳng hề giao lưu với Giang Thứ.
Tâm trạng của họ dễ chịu hơn một cách vi diệu.
Xem ra có lẽ đã phát sinh chuyện gì đó, Giang Thứ bị Thẩm Phất loại bỏ rồi.
Mắc mớ gì á?
Hướng Lăng Vân thầm nghĩ, đương nhiên là vì trong mấy khách mời nam, anh ta là người từng ở bên Thẩm Phất lâu nhất.
Trước kia quả thực khá nhục, nhưng bây giờ Hướng Lăng Vân cảm thấy mình đã trở lại đường đua.
Thật ra nếu nghĩ kỹ, sau khi lên show, Thẩm Phất đối với anh ta cũng tốt hơn so với người khác.
Em ấy từ chối Chử Vi ngay tại chỗ, khiến Ôn Tranh Hàn bối rối, khước từ món quà của Cố Chi Đảo, lạnh mặt với Giang Thứ, nhưng dường như chưa từng làm thế với mình.
Thậm chí ở vòng bắn súng hôm nay, đã tự tay giao súng cho mình.
Phải chăng ở vòng đó, em ấy phát hiện điểm chung và sở thích chung của hai người tương đối nhiều?
Rất khó để Hướng Lăng Vân không vui.
Khán giả thấy biểu cảm nhỏ của anh ta và các khách mời nam, cả đám đều im phăng phắc.
[…]
[Đừng bảo sao hạng A tưởng là mình được Thẩm Phất chọn, từ đó dựa vào lựa chọn quý giá này, có thể một bước lên mây nha? Tỉnh lại đi anh, anh chỉ là nhiệm vụ của cô ấy thôi.]
Fan Chử Vi: [Tui đang rất muốn cười, xin lỗi ạ.]
Fan Ôn Tranh Hàn: [Cười đi cưng, tui cười rồi nè.]
Góc máy của tổ sản xuất đều đặt quanh khách mời bên lửa trại, du khách bên ngoài không bị quay trúng, bởi thế khán giả chưa phát hiện Giang Thứ đang xách một thùng thức uống, đứng đằng sau từ lâu.
Anh nhìn Thẩm Phất ngồi xuống cạnh Hướng Lăng Vân, rồi nhìn cô mời xong rời đi, nỗi thấp thỏm bực bội trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm.
Anh đeo kính râm, lửa trại phản chiếu trên chiếc kính đen, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Thợ quay phim phía trước cảm giác được hơi thở u ám vừa phiền muộn vừa hung ác tản ra từ sau lưng, vô thức vác máy thu hình xoay người.
Còn chưa quay được Giang Thứ, Giang Thứ đã xách nước đi.
…
Buổi tối ngủ chung đầu tiên đã qua đi, sau đó vẫn quay về mỗi người một phòng.
Dẫu sao cũng toàn là nhân vật tai to mặt lớn, trong đó còn có quý ngài Giang Thứ, ê-kíp chẳng thể kéo dài vòng ấy quá lâu.
Tối nay các khách mời sẽ trú tại khách sạn ven biển, lần này ê-kíp bao cả khách sạn, phòng khá nhiều, vì thế cũng phát thẻ phòng một cách ngẫu nhiên.
Vương Hiên Hoành lấy thẻ phòng xong trở lại, tìm một vòng trên bãi cát, phát hiện Thẩm Phất sớm đã về phòng.
Cũng chẳng thấy bóng dáng Giang Thứ.
Hai người này sao á ta? Dù gì mình vẫn là bạn họ, chào đón bạn bè kiểu đó à?
Vương Hiên Hoành không hòa nhập được với đám khách mời kia, dứt khoát xách rượu, vào khách sạn tìm Giang Thứ.
Đi gõ cửa phòng Giang Thứ, không ai mở cửa.
Vương Hiên Hoành tìm thêm gần nửa tiếng, tìm tới mức suýt sốt ruột, cuối cùng mới phát hiện thằng khỉ đó trên hồ bơi tầng thượng của khách sạn.
Anh ngồi trên ghế sofa đối diện máy chiếu và tấm kính sát đất, trong tay cầm một chai nước có ga.
Không mở đèn, máy chiếu nằm ở trạng thái màn hình chờ, đang chạy vài tấm hình rừng mưa và thế giới động vật.
Trong bóng tối, Giang Thứ đeo kính râm, ngồi lặng lẽ.
Nghe thấy sau lưng có người mở cửa bước vào, không thèm quan tâm.
Vương Hiên Hoành vừa đi vào suýt đã vấp ngã lộn mèo bởi cái ghế Giang Thứ tiện tay chặn ở cửa: “…”
Thằng Giang Thứ này giỏi đặt bẫy bạn thật.
Anh ta bò dậy đi mở đèn: “Sao đấy?”
Trước đó đen thùi lùi, mặc dù khán giả qua xem livestream ở đây, nhưng hoàn toàn không biết ai đang ngồi bất động nơi đó.
Bây giờ đèn sáng, bộ phận khán giả này mới thấy rõ hóa ra là Giang Thứ.
[Hù chết tui, nãy giờ thái tử gia ngồi im lặng nửa tiếng á?]
“Mày lên đây làm gì?” Giang Thứ cau mày: “Quấy rầy tao đang suy nghĩ.”
Vương Hiên Hoành tiến tới, suýt phì cười bởi dáng vẻ nghiêm túc của anh: “Nghĩ gì?”
Nét mặt Giang Thứ sâu lắng.
Tại sao Thẩm Phất không thích anh nhỉ? Chưa quên được một trong bốn thằng kia phải không?
Không đúng, còn một thằng hồi cấp ba mà.
Lên show đã lâu đến thế, anh thấy cô phớt lờ bọn họ, cho rằng trong lòng cô không còn họ nữa.
Khoảng thời gian này, thái độ của Thẩm Phất đối với anh hơi mềm đi, cũng không xối nước anh, anh tưởng lần này mình có cơ hội rồi.
Nhưng một buổi chiều lại đánh trở về tình hình ban đầu.
Cô muốn leo núi, tại sao tìm Hướng Lăng Vân, mà không tìm anh?
Ít nhiều gì Giang Thứ vẫn cảm thấy khó chịu.
Bất kể muốn xốc lại tinh thần như thế nào, anh vẫn cúi thấp đầu, suy sụp đôi phần.
Có phải do anh tiếp cận liên tục, cảm giác bị áp bức mạnh quá, gây sức ép lớn cho cô không?
Nếu thực sự không ổn hay là dùng chiêu nhà giàu cưỡng chế nhỉ?
Cứ cảm giác giả sử lần này không nắm chặt người ta trong tay, sẽ lại phải đợi mấy năm nữa.
Giang Thứ đang rầu rĩ, không trả lời câu hỏi, Vương Hiên Hoành cố gắng nén cười: “Mày nghe nói ngày mai Thẩm Phất muốn đi leo núi với cái người họ Hướng kia chưa?”
Cái tên này cứ nhắc chuyện không nên nhắc, mặt mũi Giang Thứ lập tức tối sầm: “Phắn.”
Vương Hiên Hoành ngồi xuống mang ra hai ly thủy tinh, rót hai ly rượu.
Giang Thứ lạnh lùng: “Tao không uống.”
“Đâu phải rót cho mày, uống một mình vô nghĩa lắm, ly này để trưng.” Vương Hiên Hoành dứt câu, tự mình cụng với ly rượu vang trên bàn.
Mạch suy nghĩ của Giang Thứ đều bị tên này làm rối loạn, muốn ném cậu ta ra ngoài quá.
“Lúc đầu chẳng phải mày ghét Thẩm Phất à?” Vương Hiên Hoành cầm ly rượu, nhìn Giang Thứ, nghĩ mãi không ra.
Lúc Thẩm Phất vừa mới đến nhà họ Giang, Giang Thứ thấy cô khá phiền.
Khi ấy cụ Giang để thẻ của Giang Thứ ở chỗ Thẩm Phất, tuy cụ cho Giang Thứ rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng chỉ cần Giang Thứ lại len lén đua xe với người khác, cụ sẽ gọi điện thoại thông qua trợ lý, kêu Thẩm Phất đóng băng tài khoản ngân hàng.
Ông cụ tính toán rất cừ khôi.
Giang Thứ sẽ ầm ĩ với cụ, sẽ nói năng lỗ mãng đối với trợ lý và quản gia, nhưng dẫu sao là một thiếu niên trẻ tuổi đầy nhựa sống đã cao một mét tám rồi, không tới mức nổi giận với một cô gái.
Thẩm Phất cũng thật thà, dưới tình huống này người bình thường đều sẽ xử lý khéo, nhưng cô nghĩ tới công ơn cụ Giang đã giúp mình thanh toán tiền thuốc thang, bèn làm theo những gì cụ Giang dặn.
“Có thể không ghét à?” Giang Thứ nhớ tới năm mười sáu tuổi khổ sở của mình: “Chỉ cần tao vừa phạm quy, em ấy sẽ thu thẻ của tao, một tuần chỉ cho tao một trăm tệ tiền tiêu vặt.”
Lúc đó vẫn còn trong thời kỳ dậy thì, mặc dù anh nhiều bạn, nhưng kẻ thù không đội trời chung cũng nhiều.
Những tên đó biết anh bó tay với một con bé, chẳng biết đã đạp danh tiếng anh thành cái dạng gì.
Khi ấy chúng bắt đầu kêu anh là đồ sợ vợ.
Dĩ nhiên, bây giờ mà có ai gọi Giang Thứ như vậy, anh cảm ơn cả gia phả đối phương còn không kịp, nhưng hồi xưa thì đấy chính là làm nhục!
Giang Thứ cầm nước trên bàn lên uống, nốc một hơi cạn sạch, đặt cái rầm lên bàn, gương mặt điển trai lộ ra nét buồn khổ: “Dù gì tao cũng là đại thiếu gia của Giang thị, này chẳng phải là cố ý làm tao bẽ mặt à?”
Đóng băng hoàn toàn thẻ của anh, vẫn tốt hơn so với một tuần chỉ cho một trăm tệ.
Bình luận: [Đù má, thái tử gia và vị Vương tổng này có biết livestream còn phát không thế?]
Vốn dĩ khán giả đều tụ bên phía lửa trại bãi biển, nhưng mọi người kháo nhau biết rồi phấn khích tràn qua bên này.
Quá khứ! Cái quá khứ mà họ luôn muốn biết á!
Vương Hiên Hoành gật đầu hùa theo: “Một trăm tệ nhục thật, là tao thì tao đuổi Thẩm Phất ra khỏi nhà rồi.”
“Không Ai Biết Ship Bằng Tôi” cũng đang ở đây, không bỏ lỡ cơ hội khích đểu: [Có vẻ hồi nhỏ thái tử gia không ưa Thẩm Phất, rốt cuộc mấy người ship thanh xuân thích thầm nhau cái gì? Bạn của anh ta cũng nói anh ta ghét Thẩm Phất…]
Bình luận chưa chạy xong, Giang Thứ đã đứng dậy nắm cổ áo Vương Hiên Hoành: “Mày nói tiếng người được không? Năm đó tự nhiên em ấy bỏ đi là tại mày gây xích mích chứ gì?!”
Vương Hiên Hoành: “…”
“Không Ai Biết Ship Bằng Tôi”: […]
Giang Thứ đeo kính râm, không nhìn ra biểu cảm của anh.
Nhưng Vương Hiên Hoành bỗng cảm thấy sai sai.
Anh ta cúi đầu nhìn lên bàn, sợ giật bắn: “Khoan, mày mới uống cái gì thế? Rượu của tao đâu?”
Ly rượu trên bàn của anh ta đã trống trơn.
Giang Thứ cười khẩy: “Bớt lảng sang chuyện khác, đêm đó mày mắng em ấy phải không?”
Vương Hiên Hoành cầm ly rượu rỗng, tức không có chỗ xả: “Bộ tao rảnh lắm hả? Đêm đó mày đã bảo không được đi mắng Thẩm Phất vì vụ kia mà, ai cũng nghe lời mày, đến giờ vẫn chưa nói lố câu nào trước mặt cô ấy.”
“Vậy tại sao?” Nét mặt Giang Thứ toát lên sự khổ sở.
Hiển nhiên bởi ly rượu ban nãy nên anh hơi say, tháo cả kính râm xuống, vành mắt đo đỏ ấm ức.
Vậy tại sao Thẩm Phất nói đi là đi?
Anh lái xe đuổi theo rất xa, cô cũng chẳng thèm ngoái đầu.
Sau đêm đó, anh cực kỳ bực bội, nhưng cô làm chuyện ấy mà không cho anh nổi cơn thịnh nộ ư?
Còn im lặng, thừa dịp anh chưa về nhà đã dọn dẹp quần áo rời đi.
Anh gặp tai nạn giao thông mà chẳng trở lại thăm, sau khi đi chừng một tháng cô có gọi điện về nhà, mới biết anh đã nằm viện một tháng.
Mỗi buổi tối Giang Thứ đều ngủ không ngon, thường xuyên mơ thấy cô, nhưng khi bừng tỉnh kéo rèm cửa sổ cạnh giường bệnh ra, nào có ai đâu?
Tới lúc Giang Thứ tự mình tiêu hóa hết vụ việc kia, không nhịn được chạy đi tìm cô.
Cô đã và đang nghiên cứu sở thích của Chử Vi rồi.
Cái ngày đưa cô bị cảm ngất xỉu ở cổng ký túc xá đi bệnh viện, sắc mặt Giang Thứ còn nhợt nhạt hơn cô, lần đầu cảm thấy mình cứ như một thằng hề.
Màn hình điện thoại của cô sáng lên, toàn bộ bản ghi nhớ bên trên đều liên quan tới Chử Vi.
Ngày ra mắt của Chử Vi.
Sinh nhật của Chử Vi.
Sinh nhật của ba mẹ Chử Vi.
Rốt cuộc là ai, đáng để cô quan tâm đến thế?
Vương Hiên Hoành bình tĩnh cất tiếng: “Thật ra tao nghĩ…”
Tham gia show lâu nay, anh ta cũng đã xem livestream, cảm thấy Thẩm Phất vẫn khá thiên vị đối với Giang Thứ, tuy năm xưa không thích, nhưng nói không chừng bây giờ…
Lời còn chưa dứt, Giang Thứ bỗng đỏ mặt, đặt mông ngồi về ghế sofa, chán nản nói: “Hồi đó em ấy —— “
Chưa nói xong, Vương Hiên Hoành đột nhiên chú ý tới máy quay phim lập lòe cách đó không xa: “Đờ mờ!”
Anh ta bổ nhào qua che miệng Giang Thứ.
Khán giả sắp tức chết bởi anh bạn lanh chanh của Giang Thứ, đang nghe đến thời khắc mấu chốt mà, sao không để họ nghe??
Vương Hiên Hoành bị Giang Thứ đẩy ra.
Khán giả chỉ miễn cưỡng nghe được nửa câu mơ hồ: “Hồi đó em ấy —— (không nghe rõ) liệu có ghét tao không?!”
[Áaaaa phắc!]
Khán giả kiềm lòng không đậu.
[Cái phần không nghe rõ cuối cùng là cái gì!!!]
Mặc dù cô cá cược với bạn cùng bàn rằng phải theo đuổi anh, song cô có thể xông tới cưỡng hôn, chứng tỏ lúc ấy cô không hề ghét anh đúng không?! Ít nhất là không ghét đụng chạm tay chân!
Huống chi chưa nói đến việc rượu vào lời ra, nếu em ấy có thể làm ra chuyện đấy sau khi uống rượu, phải chăng đồng nghĩa rằng tiềm thức của em ấy cũng hơi thích mình?
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Giang Thứ lập tức bị ký ức đánh về đáy vực.
Lúc ấy, ngay trước mặt mọi người vào tiệc sinh nhật, cô hôn anh.
Anh mở cờ trong bụng thì chớ, toàn thân cứng như tảng đá, không dám nhúc nhích, sợ sẽ đẩy cô ra.
Là thích thích mình hả?
Khi đó Giang Thứ nghĩ thầm như vậy.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu cô tiến thêm một bước nữa, anh sẽ bất chấp, tỏ tình trước.
Kết quả cô bò dậy khỏi người anh, đoạn la lên Siêu Nhân Điện Quang!
Anh hỏi cô Siêu Nhân Điện Quang là ai.
Cô ôm cánh tay anh, nói tên của người khác ở bên tai anh.
Lúc ấy, nhất thời trái tim đập cực nhanh của Giang Thứ bị tạt một chậu nước lạnh, rét cóng tại chỗ.
Giang Thứ lại cầm rượu trên bàn lên uống, giận dỗi nói: “Tao nghĩ không ra thật, tại sao em ấy có thể yêu thầm thằng nhãi kia.”
Vương Hiên Hoành biết anh nhắc tới ai, trong đầu nghĩ đừng nói nữa đừng nói nữa, nói thêm gì chắc moi cả gốc gác ra luôn.
“Mày còn giận vì chuyện này à?”
Thẩm Phất bỏ đi rồi, sau khi Giang Thứ xuất viện, anh đã tẩn bạn cùng bàn của cô một trận.
Dù nói với bên ngoài rằng không hài lòng do bị cậu ta đem ra đánh cược, nhưng chỉ có hôm tiệc sinh nhật, bọn họ nghe thấy Thẩm Phất gọi cái tên đó, mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thích thầm bạn cùng bàn của mình là điều rất bình thường, nữ sinh cấp ba thường vì bạn cùng bàn hơi đẹp trai mà đã cảm nắng.
Bạn cùng bàn kia của Thẩm Phất luôn đứng trong tốp ba tất cả các môn, quả thực vô cùng xuất sắc.
Tuy nhiên Vương Hiên Hoành nghĩ mãi không ra, nếu bàn về đẹp trai, trong đám bọn họ, có ai đẹp bằng Giang Thứ đâu.
Chung đụng sớm chiều cùng Giang Thứ dưới một mái nhà, ai dè cô lại phải lòng bạn cùng bàn?
“Tao nghi em ấy đang thích ——”
Khán giả nổi điên rồi, lại là bị Vương Hiên Hoành cầm gối sofa che miệng.
[Vương Hiên Hoành chết bầm, dám lấy gối bịt miệng thái tử gia, mai ảnh tỉnh dậy là anh mất mạng như chơi.]
Tuy Giang Thứ chưa dứt câu, nhưng Vương Hiên Hoành hiểu ý anh.
Lúc cấp ba bạn cùng bàn kia của cô đeo kính, hiện tại Cố Chi Đảo cũng đeo, thỉnh thoảng Ôn Tranh Hàn cũng đeo, bây giờ em ấy cảm nắng hai người này, liệu sẽ vì cái gu ấy không?
Về phần Giang Thứ, anh nỗ lực muốn khớp với sở thích của Thẩm Phất, nhưng lại không cận thị, cũng không thích đeo loại kính gọng kim loại nho nhã lưu manh giả danh trí thức đó.
Bèn đeo kính râm cả ngày.
Đều là mắt kính, hơi liên quan nhỉ.
“Sao có thể? Đâu phải sưu tập tem!” Vương Hiên Hoành nhức đầu.
“Sao không thể —— (mất tiếng) chính là crush của em ấy! Em ấy không tài nào quên được cậu ta!”
Giang Thứ phẫn nộ nói.
Dù về sau người đó bị anh loại bỏ, nhưng giờ Giang Thứ hoài nghi có bóng dáng của người đó trong những cuộc trò chuyện của Thẩm Phất.
Quả nhiên vẫn phải bóp chết chôn luôn crush.
Anh ra tay quá là nhẹ rồi.
Vương Hiên Hoành định gỡ máy quay xuống, nhưng thình lình phát hiện ở hồ bơi có tận năm sáu cái, đợi mình đi cất hết thì chẳng biết Giang Thứ đã nói tới đâu rồi.
Thế là anh ta vừa cầm gối sofa che mặt Giang Thứ, vừa kéo anh ra ngoài.
Khán giả tức đến độ vò đầu bứt tai: [Đệt đệt đệt toàn không nghe được phần quan trọng! Tối nay phải ám sát ông bạn lanh chanh này.]
Lực của Giang Thứ lớn, Vương Hiên Hoành không cản nổi anh, còn phải tránh nắm đấm vung vẩy của anh, tránh cho hôm sau thức dậy thành mắt gấu trúc.
Vương Hiên Hoành chỉ muốn quỳ lạy anh: “Cuối cùng mày muốn thế nào hả đại thiếu gia của tao ơi?!”
Anh muốn thế nào ư.
Anh muốn cô yêu anh.
Không phải kiểu yêu tình thân, cũng không phải kiểu yêu giữa bạn bè, anh muốn cô đặt anh ở vị trí thứ nhất, bất kể chuyện gì phát sinh cũng ưu tiên nghĩ tới anh.
Anh muốn làm người yêu đầu tiên của cô, mà không phải xếp hạng thứ sáu sau một hai ba bốn năm.
Anh có ép buộc quá không?
Làm sao thời gian mới có thể chảy ngược?
Nhất định là do anh gây khó dễ quá rồi.
Bỗng dưng Giang Thứ cảm thấy vừa tức giận vừa khó tả, đẩy Vương Hiên Hoành ra, sải bước về phía hành lang.
Phải bắt Thẩm Phất ra.
Ép cô yêu anh.