Editor: Mít
“Đoán ý đồng đội” yêu cầu mỗi đội khách mời phải đoán ra mười từ trong thời gian bốn phút, rất khó, nhưng nếu có bốn mươi phút thì những người khác có thể làm đi làm lại rất nhiều lần, chắc chắn có người có thể qua được.
Nói như vậy, Chi Chi khó có thể chiến thắng được rồi.
Cô đứng đó, một chiếc bánh bao đen trắng đầy kiên định, trong đôi mắt trong veo sạch sẽ chăm chú nhìn Hạ Vân Trù.
Cô đang cầu anh cứu viện.
Cô không biết phải làm sao bây giờ, cho nên cô chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của anh.
Hạ Vân Trù vốn không có ý định muốn giành thắng lợi trong cuộc đấu vô nghĩa này, nhưng vẫn cố gắng duy trì đến bây giờ tất cả là vì chó con, dưới cái nhìn của anh, cuộc thi mang tính chất giải trí như vậy không hề có giá trị gì.
Nhưng chó con lại coi là thật.
Anh nghĩ tới lúc cô lao xuống biển, lại cố gắng chịu đựng xấu hổ mà nhảy nhót, đến bây giờ lại nhìn anh với ánh mắt kiên định.
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười: “Được, chúng ta tham gia thi đấu.”
Anh nhìn về phía đạo diễn Chương, giọng nói kiên định: “Chúng tôi cũng phải tham gia, tôi có một cách…”
Sau mười phút.
Đến phiên nhóm Mạc Linh Chi.
Cô đứng ở vị trí “ra hiệu”, có nhân viên đeo tai nghe màu xanh cho cô.
Hạ Vân Trù đứng ở vị trí đoán ý, nhìn chó con nghiêm túc.
Tất cả mọi người xung quanh đều tập trung xem chó con tham gia “đoán ý đồng đội”, cách đó không xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người hâm mộ cũng đứng lên chỗ cao hơn để nhìn rõ về phía này.
Đây là trò chơi xưa nay chưa từng có.
Đạo diễn Chương nhiệt huyết sôi trào.
Ông ta có thể tưởng tượng được lúc cảnh này được phát, sẽ hoàn toàn bùng nổ trên mạng!!
“Nhóc ấy có thể làm được không?” Cam Vũ Quyên ngồi trên mặt cát, không nhịn được nói.
Trương Tụng Hạo không do dự: “Có thể, Chi Chi có thể!”
Trương Dương Triết xoa đầu con trai, cười nói: “Ừm, chúng ta cổ vũ cho Chi Chi.”
“Cố lên”
Trần Dương không nhịn được nói chen vào: “Dù sao nó cũng là một con chó, cho dù có nghe hiểu tiếng người, nhưng cũng chưa chắc đã hiểu được ý, không hiểu ý thì làm sao có thể ra hiệu được?”
Bạch Ngọc gật đầu: “Đúng rồi, lại để một con chó ra hiệu…”
Nói đến câu sau, ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh thường.
Trần Dương: “Có điều cũng rất thú vị, chúng ta vẫn nên cổ vũ cho Chi Chi đi!”
Không quan tâm trong lòng mình đang suy nghĩ như thế nào, trước màn ảnh, mọi người đều phải tỏ ra quan tâm.
Sau đó Bạch ngọc cũng hô lên: “Chi Chi, cố lên!!”
Sau khi hô lên, Bạch Ngọc nhìn Tô Ức vẫn luôn nhìn chó con không nói lời nào: “A Ức, anh cảm thấy sao?”
Tô Ức cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn Mạc Linh Chi: “Nhóc ấy sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Giọng nói cực kỳ chắc chắn, Bạch Ngọc nghe vậy thấy hơi run run.
–
“Đếm ngược… Bắt đầu!” Nhân viên thổi còi.
Màn ảnh sau lưng Hạ Vân Trù xuất hiện hai chữ: [Gấu trúc]
Mạc Linh Chi đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu khi nghe thấy hai chữ này, đôi mắt sáng ngời.
Ngồi xuống, giơ chân chỉ về phía mình.
Hạ Vân Trù: “Gấu trúc.”
“Áu” Mạc Linh Chi đầy hưng phấn.
Nhân viên: “Qua, tiếp theo!”
[Chó con]
Mạc Linh Chi vỗ vỗ bên cạnh, phát ra âm thanh: “Gâu!”
Lúc bình thường cô sẽ phát ra tiếng “Áu”, lại vỗ vỗ bên cạnh, thực ra rất khó để liên tưởng đến con chó, nhưng Hạ Vân Trù và cô có thể hiểu ngầm ý của nhau.
Tối hôm qua, lúc cô muốn anh nhận nuôi năm con chó kia, đã vỗ vỗ ở bên cạnh.
Hạ Vân Trù khẽ cười: “Chó, hay là con chó? Chó con.”
Nhân viên: “Trả lời chính xác, tiếp theo!”
[Tôn Ngộ Không]
Mắt chó con lại sáng lên, giơ chân che trước trán.
Hạ Vân Trù lập tức nói: “Tôn Ngộ Không, Tôn Hành Giả, Tôn Hầu Tử, Tề Thiên Đại Thánh.”
Cô không thể nói cho anh có mấy chữ, cho nên có những đáp án nào anh đều nói ra hết.
Nhân viên: “Trả lời chính xác, tiếp theo!”
[Người nổi tiếng]
[Con mèo]
[Con khỉ]
[Cái cây]
[Bông hoa]
Tám cái liên tiếp, toàn bộ đều vượt qua, thời gian chỉ còn hơn một phút, bọn họ chỉ còn hai cái thôi.
Cách đó không xa, nhìn thấy fan đang reo hò…
“Chi Chi!!”
“Chi Chi siêu đỉnh!!”
“A a a Chi Chi, Chi Chi cố lên.”
…
Cam Vũ Quyên, Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo ngồi ở khu khách mời đều cười, trong mắt mang theo ý cười và sự yêu mến.
Rất khó để không yêu thích một con chó như vậy.
Bạch Ngọc hơi bĩu môi, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Tôi còn tưởng Chi Chi không làm được, cũng may mấy từ của nó đều khá đơn giản, đoán được tám cái nhanh như vậy.”
Mấy từ của bọn họ khó muốn chết, đến lượt con chó này thì đều trở thành những từ ngữ như vậy!
Ê-kíp nhường!!
Trần Dương: “Không khó như chúng ta…”
Tô Ức cười lạnh: “Nếu như mấy người không thể nói, không hiểu chữ, thì ê-kíp cũng sẽ thiết kế cho mấy người mấy từ ngữ có độ khó thấp hơn.”
Lời này có chút khó nghe…
Sắc mặt của Bạch Ngọc và Trần Dương có chút khó coi.
Cam Vũ Quyên nhìn Trần Dương một chút, nhíu mày: “Anh còn so sánh với chó con? Nhóc có thể làm tới mức này đã là một con chó độc nhất vô nhị rồi. Không thể nói chuyện, không biết chữ, bản thân anh cũng không làm được tốt như vậy đâu.”
Ánh mắt của cô ấy có chút bất mãn.
Từ sau khi Trần Dương tham gia chương trình, biểu hiện càng ngày càng không đúng.
Thể hiện bản thân, cướp màn hình, thường không nhịn được nói mấy câu mỉa mai, ban đầu cô ấy cũng không để ý, nhưng lâu dần, Cam Vũ Quyên có chút hoài nghi.
Trần Dương nghe thấy thế thì căng thẳng, lập tức nở nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn Cam Vũ Quyên: “Anh chỉ thuận miệng nói thôi, Chi Chi rất tuyệt, còn đỉnh hơn anh, anh ra hiệu cũng không tốt như vậy… Nếu không lượt sau em ra hiệu nhé?”
Anh ta dựa vào Cam Vũ Quyên, đổi đề tài.
Cam Vũ Quyên thảo luận với anh ta về việc phân công ai ra hiệu ai đoán ý, cũng quăng vấn đề vừa rồi mình suy nghĩ ra sau gáy.
Mà lúc này, chó con gặp phải phiền toái.
Từ ngữ trong tai nghe vang lên là…
[Ôm cây đợi thỏ]
Có ý gì?
Chi Chi “mù chữ” bối rối.
Hạ Vân Trù ở phía trước nhìn cô ngơ ngác, lập tức đoán được từ này… không đơn giản.
Quá nửa là thành ngữ, cô cũng không hiểu.
Ê-kíp quả nhiên bắt đầu chơi xấu!
Vừa rồi Bạch Ngọc và Trần Dương còn nói ê-kíp nhường, bây giờ đã bắt đầu đến từ ngữ khó.
Trương Tụng Hạo không nhịn được nói: “Cái này Chi Chi có thể ra hiệu được không?”
Bé và Trương Dương Triết chơi trò này cũng khá gian nan, nhưng vừa rồi bốn mươi phút cũng đã đoán được tám cái, thiếu một chút nữa là có thể thành công.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chó con, cách đó không xa, bảo vệ đang ngăn cản mọi người cũng ló đầu sang xem bên này.
Hết cách rồi, ai bảo chó con có sức mê hoặc đến vậy!
Phía sau anh ta, mấy chị gái đột nhiên nói nhỏ: “Anh trai bảo vệ, nếu không anh đi về phía trước vài bước? Chúng tôi cũng tiến lên trước một chút, nhìn kỹ một chút.”
Bảo vệ: “…”
Chị gái tiếp tục mê hoặc: “Anh không tò mò Chi Chi biểu diễn như thế nào à? Chúng tôi còn có thể dùng điện thoại phóng to để xem, nhưng anh đứng đây thì nhìn không rõ lắm, tiến lên vài bước, chúng ta đều có thể nhìn rõ.
Bảo vệ yên lặng tiến lên trước hai bước.
Các nhân viên an ninh bên cạnh cũng yên lặng tiến lên.
Có vẻ như…
Bọn họ lại yên lặng tiến lên hai bước nữa.
Lúc này, ê-kíp và các khách mời đều tập trung chú ý lên chó con, không ai chú ý tới… bảo vệ thật sự đã nhường bước, thu nhỏ vòng vây lại không ít!
–
Ôm cây đợi thỏ…
Mạc Linh Chi chỉ hiểu “thỏ”, không hiểu “ôm cây đợi” là có ý gì…
Ôm? Trư*? Đợi?
Trư (con lợn): trong Trư Bát Giới, trong câu thành ngữ trên, chữ “Cây” có cách đọc tiếng trung là zhu, Trư cũng có cách đọc là zhu. Mà nữ chính không hiểu được ý nghĩa của câu này nên nghĩ chữ cây ở đây là Trư.
Cô chậm rãi giơ chân lên, lại đứng lên, đưa hai chân trước lên vai, ưỡn cao bụng lên.
Trư Bát Giới.
Nhưng mà động tác này quá khó, cô ngã ra ngồi bệt xuống đất.
Mạc Linh Chi bối rối ngơ ngác, bò lên tiếp tục, cô duỗi chân ra động vào cái tai nghe, lại giật giật thân thể mũm mĩm, nhảy vài bước.
Sau đó, cô tha thiết chờ mong nhìn Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù: “…”
Anh thăm dò nói: “Nặng không chịu nổi?” Dù sao cô cũng vừa ngã chổng vó.
Mạc Linh Chi đột nhiên lắc đầu, lại khoa tay múa chân lần nữa, đến chữ thứ hai, lại ngã đặt mông xuống đất, gấp đến mức viền mắt cô cũng đỏ lên, hận không thể biến luôn thành người, nói luôn cho anh.
“Áu” Cô phát ra tiếng.
Hạ Vân Trù thấy rõ, chữ thứ hai là…Trư Bát Giới.
Vậy chắc là trư.
Sau đó lại nhảy lên…
Mạc Linh Chi gấp chết rồi, biết thời gian còn lại không nhiều.
Hạ Vân Trù: “Ôm cây đợi thỏ!”
“Quào”, Cam Vũ Quyên không nhịn được hô lên một tiếng.
Thế mà cũng đoán đúng?!
Một người một thú cưng này cũng quá hiểu nhau rồi!!
Còn có bốn mươi lăm giây, từ cuối cùng.
[Duyên dáng yêu kiều]
Khách mời hít vào một hơi.
Nếu đối với khách mời khác, còn phải suy nghĩ một lúc mới nghĩ ra được.
Đối với một con chó không hiểu thành ngữ, không biết nói, cái từ này quá khó, thậm chí trong này không hề bao hàm bất cứ thứ đồ gì, chó con không thể biểu diễn ra được!
Cam Vũ Quyên: “Quá khó, quá khó, cái này chính là làm khó Chi Chi mà!”
Trương Dương Triết: “Không đúng, Chi Chi dù sao cũng là thú cưng, không phải con người, có thể ra hiệu được chín cái đã là rất lợi hại rồi, sao ê-kíp còn làm khó dễ Chi Chi như vậy!”
Bọn họ đều đều nói vọng ra, cho ê-kíp nghe.
Bạch Ngọc nghĩ đến vừa rồi mình vừa nói mỉa mai, giờ cũng nhanh chóng sửa lại: “Đúng rồi, Chi Chi có thể ra hiệu được chín cái đã rất tuyệt rồi, để nhóc ấy qua ải đi!”
Đã đến lúc này rồi, tranh giành thắng lợi với con chó thì có ích gì, không bằng “nhường” cho con chó này.
Bọn họ lên tiếng rất nhiều.
Nhưng mà Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù đều không phân tâm, cũng không để ở trong lòng.
Bọn họ muốn tự giành thắng lợi.
Mạc Linh Chi không hiểu bốn chữ này, thậm chí không biết chỉ cái gì, tingtingyuli*, không hiểu là bốn chữ gì.
Tingtingyuli: là phiên âm của thành ngữ duyên dáng yêu kiều
Cô mím mím môi, biết thời gian không kịp.
Cho nên…
Cô chậm rãi đứng lên, ưỡn bụng, làm động tác “ẵm ngửa”, làm liên tục hai lần.
Nhân viên: “Nhắc nhở, bốn chữ.”
Hạ Vân Trù khẽ cau mày.
Mạc Linh Chi làm hai lần, sau đó đưa ánh mắt cứu viện về phía người nhận nuôi.
Cô thật sự không có cách nào.
Trong lúc như thế này, cô chỉ có thể hy vọng người nhân nuôi trở thành người nhận nuôi không gì không làm được của cô.
Hạ Vân Trù nghiêm túc.
Từ lúc đầu chó con muốn tham gia thi đấu, anh đã rất nghiêm túc, chó con càng ra hiệu, anh càng nghiêm túc, đặc biệt là lúc này.
Anh muốn giành thắng lợi vì chó con, anh không đành lòng nhìn cô hy vọng chờ mong rồi lại thành thất bại.
Thời gian chỉ còn mười lăm giây.
Động tác vừa rồi của cô nằm ở cái bụng?
Hạ Vân Trù: “Bụng phệ? Tâm thoáng người mập?”
Không đúng, Chi Chi không biết ý nghĩa của hai từ này!
Như vậy, nhóc chỉ ra hiệu ở mặt ngoài, thậm chí chỉ có đúng một chữ!
Mười hai giây.
Giọng nói của Hạ Vân Trù gấp gáp hơn nhiều: “Trì trệ không tiến, bí quá hóa liều, ưỡn ngực ngẩng đầu, dũng cảm đứng ra?”
Chó con cuống lên, bên cạnh, nhân viên đang tiến hành mười giây đếm ngược!
Cô lại đứng lên, ưỡn cái bụng ra.
Hạ Vân Trù: “Chống lưng ưỡn bụng? Chống cày qua bùn?”
Tốc độ nói của anh nhanh hơn, đầu óc đang vận động liên tục, biểu hiện căng thẳng.
Nghe thấy mấy từ ngữ không hiểu, chó con mệt mỏi hồi lâu cuối cùng chân không đúng được nữa, ngã nhào lên đất, chán nản ngồi một chỗ, viền mắt đỏ ửng.
Cô thật sự không có bản lĩnh…
Nếu như là Bạch Ngọc hoặc những người khác, họ biết ý nghĩa của từ này, họ có thể biểu đạt ra ý nghĩa của nó.
Tại cô kéo chân sau của người nhận nuôi…
“… 3, 2…”
Hạ Vân Trù: “Ưỡn ngực phồng bụng? Duyên dáng… yêu kiều?”
“1, đã hết giờ!”
Chó con bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng lên!
Hạ Vân Trù: “…” Đúng là duyên dáng yêu kiều sao?
Anh nghĩ tới dáng vẻ chó con đứng lên, dáng vẻ đứng thẳng thân thể tròn vo lên…
Điều này có thể có quan hệ với duyên dáng yêu kiều sao??
Ê-kíp thật để mắt tới vóc người của chó con…
Nhân viên không nghĩ rằng Hạ Vân Trù có thể trả lời được, ngẩn người nói: “Chúc mừng Chi Chi, chúc mừng Hạ tổng, vượt ải thành công!!”
“Áu “
Chó con vừa rồi còn cúi đầu ủ rũ, trong nháy mắt đã nhảy lên lao về phía Hạ Vân Trù.
Khóe miệng Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười rõ ràng, dang tay ra.
Một phút cuối cùng này, anh cảm nhận được rất nhiều, khát khao chiến thắng, khát vọng, lo lắng và niềm vui khi đạt được chiến thắng…
Chó con nhào vào trong l0ng nguc, Hạ Vân Trù ôm chặt lấy cô.
Những cảm xúc đã mất đi từ lâu, chỉ có khi còn sống cùng mẹ ở nhà ông bà ngoại khi còn nhỏ mới cảm nhận được, thì bây giờ lại xuất hiện lần nữa.
Không phải tất cả những chuyện cần làm đều mang lại lợi ích, cũng không phải chuyện gì cũng phải phân tích xem có đáng làm hay không, có ý nghĩa hay không…
Có một số việc, chỉ cần mình muốn làm thì đều trở nên có ý nghĩa.
Cái trò chơi giải trí vừa tẻ nhạt vừa không có lợi ích này lại rất có ý nghĩa.
Không cần cân nhắc thiệt hơn, không cần phân tích, cũng không cần lý trí khách quan.
Bên tai vang lên tiếng chó con đang kêu, tiếng khách mời, nhân viên, và fan hoan hô, khóe miệng Hạ Vân Trù nở nụ cười càng rõ, các đường nét trên khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Được anh ôm lên, Mạc Linh Chi chống nạnh, khiêu khích nhìn Tô Ức.
Mắt hoa đào của Tô Ức nheo lại, tràn đầy ý cười.
–
Thắng bại đã rõ, nhưng mấy đội còn lại vẫn phải tiếp tục cạnh tranh.
Đội thứ hai chính là Cam Vũ Quyên và Trần Dương, đội thứ ba là Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo.
Cuối cùng là Tô Ức và Bạch Ngọc, vốn dĩ hai người họ có khả năng giành được hạng nhất, nhưng không hề nghĩ tới, bọn họ không hề có một chút hiểu nhau nào!
Sau rất nhiều lần thất bại, cuối cùng ê-kíp nhường mới có thể qua cửa.
Vốn dĩ khi qua cửa ải, buổi ghi hình cũng kết thúc, nhưng người chiến thắng lại là gấu trúc, đạo diễn Chương cố ý làm “lễ trao giải.”
Thậm chí còn bảo người nhanh chóng mang “huy chương vàng” tới.
Mạc Linh Chi ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo đi tới bục nhận thưởng tạm và thô sơ.
Lúc này toàn thân “gấu trúc” đều viết chữ tự tin, tai dựng đứng, đuôi vểnh lên trời, mỗi bước đi đều thong dong tự tại, còn cố ý đi chậm.
Hạ Vân Trù: “…”
Bất đắc dĩ xoa mi tâm, nhóc này, học ở đâu ra mấy thứ này thế?
Chi Chi đi tới đài nhận thưởng, ngồi xổm xuống.
Cô vừa tút tát lại bản thân, lúc này cả người sạch sẽ, đen ra đen, trắng ra trắng, vành mắt đen vẫn còn, vẫn giống như một con gấu trúc.
Cô tự nhận mình “uy phong lẫm liệt” ngồi đây, ngẩng cao đầu nhìn thẳng.
Sự tự tin và kiêu ngạo của cô càng bành trướng.
“Chúc mừng “gấu trúc” Chi Chi giành được hạng nhất! Chúng ta hãy cổ vũ cho Chi Chi nào!!” Đạo diễn Chương chậm rãi đeo huy chương cho chó con.
Cô nghển đầu lên cho ông ta đeo vào dễ hơn.
Đến lúc đeo lên, cô bỗng nhiên cảm thấy lúc này mình càng thêm oai hùng, bất phàm!
“Chi Chi! Đỉnh!”
“Chúc mừng Chi Chi! Chi Chi quá giỏi!”
“A a a a, nhóc thật sự rất đáng yêu.”
“Tôi không khống chế được, muốn nựng!”
“Chi Chi…”
…
Những tiếng hoan hô vang lên, làm đạo diễn Chương run tay.
Ông ta nghiêng đầu nhìn sang.
Ôi…
Đám fan này đến gần từ lúc nào vậy!?
Bảo vệ chột dạ sờ mũi, đưa tay ngăn đám fan điên cuồng này lại.
“Chi Chi! Tôi muốn nựng một chút!!”
Đám fan này ngày càng kích động.
Mạc Linh Chi cũng bị kinh sợ, cô rất muốn tiến lên, cho bọn họ sờ một cái.
Nhưng mà Hạ Vân Trù ôm cô lên, đi về phía ngược lại. Nhiều người như vậy, chẳng may có người không biết nặng nhẹ, xô đẩy giẫm lên chó con thì sao?
Anh muốn đảm bảo chó con an toàn.
Đạo diễn Chương cũng la lớn: “Khách mời đã rời đi! Kết thúc buổi ghi hình! Người hâm mộ đừng nên kích động, chú ý an toàn!!”
Ông ta tan nát cõi lòng lớn tiếng hét lên.
Cam Vũ Quyên và Trương Dương Triết nhìn điều này, nhìn thấy sự phức tạp trong mắt đối phương.
Gây nên náo động như vậy, không phải đỉnh lưu, cũng không phải tiểu hoa đang hot, cũng không phải Ảnh Đế, mà là… một con chó.
Nhưng trong lòng bọn họ đều không đố kị.
Dù sao, con chó kia thật sự đáng giá.
–
Kết thúc ghi hình, sau khi ăn bữa trưa, khách mời đều dẫn theo trợ lý thu dọn đồ đạc.
Chi Chi đeo huy chương, chơi với Trương Tụng Hạo và năm con chó.
“Chi Chi, Chi Chi em thật sự rất giỏi.” Trương Tụng Hạo ngốc nghếch, điên cuồng khích lệ chó con.
Đúng lúc Cam Vũ Quyên đi ngang qua, cười nói: “Đúng rồi, Chi Chi thật sự giỏi, lại lên chủ đề rồi!”
Lúc nói ra câu này, trong giọng nói là ước ao, cảm thán, không hề có đố kị.
“Chít?” Mạc Linh Chi nghiêng đầu kinh ngạc.
“Hôm nay nhóc giành chiến thắng đã lên chủ đề rồi, trên mạng có rất nhiều ảnh của nhóc, tất cả mọi người đều thích nhóc.” Tô Ức giải thích.
Trợ lý giục anh đi rồi, dù sao cũng là đỉnh lưu, lúc nào cũng kín lịch.
Nhưng Tô Ức không nhúc nhích, còn nhìn chó con.
Ảnh?
Tất cả mọi người đều yêu thích cô?!
Mắt Mạc Linh Chi sáng lên.
Cô nhìn người nhận nuôi cách đó không xa: “Áu!” Muốn xem!
Cô muốn xem tư thái mê đảo mọi người của mình!
Hạ Vân Trù đang xem điện thoại, anh không phải là người thích xem điện thoại, nhưng hôm nay chó con lại “hot”, anh không nhịn được lưu lại rất nhiều hình ảnh.
Lúc này anh vừa nhìn vừa cười.
Nghe thấy tiếng của chó con, anh mở bức hình vừa lưu lại, và tìm hình ảnh chó con “rực rỡ” ra.
Nhưng hình như nghĩ đến cái gì.
Anh dừng tay lại.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, chậm rãi mở bức ảnh vừa lưu lại, ngoắc tay: “Lại đây, anh cho nhóc xem.”
Mạc Linh Chi xoãi chân, hưng phấn vọt tới.
– ——————-