Đỗ Tử Minh gần như có thể nghe thấy tiếng ừng ực truyền đến từ cổ họng của mình, đôi đũa không kiềm chế được vươn tới chảo gang.
“Ui da!” Nhiệt độ trên chảo gang vẫn chưa hạ xuống, khiến Đỗ Tử Minh suýt nữa là bị bỏng.
Nhưng chờ đến khi mùi thịt nai truyền tới trung tâm của não bộ thì Đỗ Tử Minh đã không còn nhớ nổi nóng với không nóng là cái gì.
Thịt nai tươi ngon được áp trên chảo gang nhưng vẫn giữ được nguyên vẹn, chất thịt tươi mới, gia vị rắc thêm bên ngoài cũng vô cùng phù hợp. Khiến người ta không nhịn nổi muốn ăn thêm một miếng.
Ăn ngon quá đi!
Đỗ Tử Minh chỉ cảm thấy tất cả những món ăn hôm nay đều được làm chạm tới đáy lòng ông ấy, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán khi một cô gái nhỏ như Thời Nhiễm có thể làm ra những món ăn ngon thế này.
Bên kia, Thời Nhiễm nhìn chằm chằm vào lồng hấp lớn đang bốc hơi nóng, chờ tới thời gian thì bảo người tới mở nó ra.
Hơi nước trắng xóa tản ra, bánh bột mì trong lồng hấp nhanh chóng co lại.
Thời Nhiễm ấn thử mấy lần, gật đầu hài lòng: “Được rồi, lấy mấy cái này ra hết đi, mỗi bàn một giỏ.”
Giỏ nhỏ được đan bằng trúc, lúc Mục Phi đặt bánh bột mì vào trong thì vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bản thân làm hư cái nào sẽ phải đền cái đó.
Thời Nhiễm nhìn trái phải trên dưới một lần, vỗ tay: “Xong, các món đủ hết rồi, dọn thêm món canh Bát Trân này lên nữa là chúng ta có thể nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, mấy nhân viên bên cạnh đều nhịn không được vui vẻ.
Làm tiệc thật sự là một công việc vất vả, không chỉ bận vào ngày đãi tiệc, mà còn cả việc chuẩn bị trước đó và bưng thức ăn lên đúng lúc nữa. Tất cả những món ăn nóng đều được dọn hết lên bàn trong vòng nửa tiếng, điều này hoàn toàn khiến sau bếp luống cuống tay chân một phen.
Có điều ưu điểm cũng rõ ràng, chỉ dựa vào việc mỗi lần bận rộn xong Thời Nhiễm sẽ cho họ một ít thức ăn, đã đủ để bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo Thời Nhiễm làm việc một khoảng thời gian.
Trong bữa tiệc, từ lúc Mục Phi đưa ba giỏ bánh bột mì lên, bữa tiệc này cũng được đẩy lên phút cao trào.
Bánh bột mì được dọn lên là Thời Nhiễm cố ý làm, các loại đậu đủ màu cùng với quả hạch được sắp xếp thành từng nhóm để tạo ra hình.
Còn tạo ra hình gì à?
Là bánh có hình chữ phúc.
Thời Nhiễm dùng quả hạch và đậu xếp thành hình chữ phúc ở trên mặt bánh, bánh bột mì nóng hôi hổi có vị thơm ngọt, sau khi bẻ ra thì có nhân bánh chảy ra. Chữ phúc cũng được xếp ngay ngắn rất đẹp.
Mục Phi còn nói thêm vào: “Cái bánh này để nguội cũng ăn được.”
Đây cũng là do Thời Nhiễm dự đoán, những món ăn lần này khá nhiều, cả bàn có chừng hai mươi món ăn. Thế là khi làm món chính, Thời Nhiễm mới làm bánh chữ phúc. Chỉ nghĩ rằng nếu có người ăn không nổi nữa thì có thể gói bánh mang về, sau khi để nguội thì cũng có hương vị riêng.
Nhưng mà nói thì nói thế, nhưng nhìn thấy bánh bột mì nóng hầm hập như thế xuất hiện trước mắt. Thử hỏi ai có thể nhịn xuống không ăn chứ?
“Tôi no căng rồi… Nhưng mà nhìn cái bánh này ngon đấy nhỉ.”
“Hai chúng ta chia nhau một cái đi? Tôi thấy màu sắc mấy cái bánh này khác nhau, chắc là vị cũng khác nhau đấy.”
“Thôi kệ, tôi ăn trước đây, tôi không muốn đợi cho nó nguội đâu.”
…
Cắn một miếng bánh chữ phúc, nước mật bên trong lập tức chảy xuôi ra, khiến người ta phải kêu lên vỏ bánh mềm mịn thế này, sao có thể bao bọc được phần nhân lỏng bên trong chứ?
“Rất thơm, vừa thơm vừa ngọt.”
Đỗ Tử Minh ngồi dựa ra ghế, bàn tiệc hôm nay thật sự ăn khá là nhanh.
Nếu là trước kia thì dù thế nào cũng phải ăn hơn một tiếng.
Kết quả hôm nay chỉ mới hơn nửa tiếng, một bàn tràn ngập đồ ăn gần như chẳng còn thừa cái gì.
Sau khi no nê thì mọi người mới bắt đầu muốn nói chuyện. Mục Phi dẫn người lên dọn mâm đã hết xuống, trên bàn chỉ còn lại giỏ đựng bánh chữ phúc thôi.
Bánh chữ phúc làm nhiều, tất nhiên không cần phải tranh nhau.
Vợ chồng Đỗ Tử Minh thay nước trà, là trà Đại Hồng Bào trong veo, dùng cùng với bánh chữ phúc thơm nồng mùi sữa lại hợp vị một cách bất ngờ.
“Tử Minh à, lát nữa anh cho tôi phương thức liên lạc của đầu bếp nhé.”
“Không phải con cái nhà anh kết hôn hết rồi sao?”
“Ai nói tôi muốn làm tiệc mừng học lên cao hơn? Tôi tính về hối thúc thằng con thối kia mau sinh con đi, chờ đãi tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày, tiệc thôi nôi…”
“Ha ha ha ha ha ha vậy thì phải hối nhanh lên đấy.”
…
Cả phòng vui vẻ, mẹ Đỗ Mỹ Như ngồi trong đó mà ánh sáng trong mắt đã lụi tắt.
Bà ta không ngờ được, không biết Đỗ Tử Minh mời vị đầu bếp này từ đâu đến mà tay nghề lại tốt đến thế!
Hoàn toàn phá hủy hết tính toán của bà ta.
Bây giờ lại nhìn nhóm thân thích xung quanh, ăn xong rồi vẫn không vội chào ra về, mà cả đám đang vây quanh vợ chồng Đỗ Tử Minh để nói về Đỗ Khả Tâm.
Cơn tức trong lòng mẹ Đỗ Mỹ Như lại không nén xuống được.
“Tử Minh à, không phải mấy tháng trước Khả Tâm nói muốn xin trường học ở nước ngoài sao? Sao bây giờ lại tham gia thi đại học? Là vì không xin được trường ở nước ngoài à?”