Mấy bạn học vừa rồi còn gán ghép hai người với nhau lập tức đỏ bừng mặt.
“Thời Nhiễm, sao cậu không nói cậu đã có bạn trai rồi chứ.”
“Đúng thế, làm chúng tôi tưởng cậu còn độc thân cơ.”
Thời Nhiễm muốn nói tôi đã nói từ tám trăm năm trước rồi mà các người có ai tin đâu?
Còn nữa, người này không phải bạn trai tôi!
Nhưng người đàn ông mặc đồ trắng kia đã nương theo mà nhận lấy lời kia rồi: “Chúng tôi vừa mới xác định quan hệ nên Thời Nhiễm vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào.”
Thời Nhiễm ngơ ngác bị anh kéo vào lòng: “Chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”
Thời Nhiễm:…
Lúc này, Thạch Lỗi cùng bàn trợn to hai mắt: “Không thể nào!”
Người đàn ông thờ ơ: “Có thể chứ. Tôi đã chuẩn bị một căn tứ hợp viện ở trung tâm thành phố chuẩn bị sang tên cho Thời Nhiễm rồi.”
Bạn học:…
A lô 110 à, ở đây có người khoác lác này.
Người đàn ông kia vẫn chưa dừng, lại nói tiếp về khoảnh khắc gặp mặt của mình và Thời Nhiễm.
Thời Nhiễm trợn mắt há hốc mồm, nghe người này tự biên ra một câu chuyện cái gì mà gặp nhau dưới hầm để xe, cuối cùng là yêu nhau thế nào.
Bịa tốt quá đi, ngay cả tôi cũng suýt thì tin rồi.
Lúc bắt đầu Thạch Lỗi còn tức giận chứ càng về sau thì càng chết lặng rồi.
Anh ta cam chịu mình thua.
Người đàn ông này chẳng những bề ngoài đẹp trai mà nghe nói còn là cố vấn của viện nghiên cứu gì nữa. Thậm chí dưới tên anh còn có một căn tứ hợp viện.
So sánh với nhau thì chút tài sản kia của anh ta hình như chẳng đáng nhắc tới.
Thời Nhiễm cũng choáng váng. Cô không biết người này đang có ý gì.
Nhưng cũng không ngăn cản được việc cô khiếp sợ.
Cuối cùng cô tự suy luận ra, có lẽ là bạn thân biết hôm nay cô bị người ta bám lấy không dứt nên đã tìm cho cô một người đàn ông tới chống đỡ tình cảnh này chăng?
Không thể không nói. Người này chống được thật, còn làm tương đối xuất sắc nữa.
Thời Nhiễm nghe người này nói mò với bạn học của mình. Mãi đến khi tan cuộc, Thời Nhiễm vẫn còn bàng hoàng.
“Người anh em, anh được lắm đấy. Bạn thân tôi thuê anh từ chỗ nào vậy?”
Cái trình độ nghiệp vụ này phải gọi là đứng đầu bảng rồi.
Thời Nhiễm khen xong lại chuẩn bị trả tiền cho người ta.
Thế nhưng người đàn ông kia lại cười nhìn cô.
“Anh không nói láo đâu.”
“Đúng là anh gặp em dưới hầm để xe thật. Mà anh cũng thật sự có một căn tứ hợp viện muốn tặng cho em.”
“Còn nữa, em đã ngủ với anh rồi. Anh đúng là bạn trai của em thật mà.”
Thời Nhiễm khiếp sợ vô cùng. Dù cô có ngu đến mức nào cũng đã nhận ra.
Người này chính là con mèo mà cô nhặt từ dưới hầm để xe lên kia!
Thời Nhiễm ngơ ngác: “Anh nói gì cơ?”
Mèo trắng rất là đắc ý: “Em mang anh về nhà nên tất nhiên anh phải làm bạn trai em rồi.”
Về đến nhà, Thời Nhiễm vác cái đầu choáng váng đi nấu cơm, lại bị người đàn ông kia ngăn lại.
“Cũng đã ăn của em nhiều bữa như vậy rồi, bữa này để anh làm cho.”
Chỉ thấy anh nhanh tay nhanh chân đập gần mười quả trứng gà, tiếp theo là cắt nhỏ hành lá rồi cho trứng gà vào chảo làm trứng rán. Sau đó bắt đầu cắt vụn tỏi ra, không có hạt tiêu nhưng anh lại tìm được một ít hoa tiêu, thế là cho thêm một ít hạt mè trắng cùng hành lá xắt nhỏ vào nữa, chờ dầu nóng thì đổ thẳng vào. Sau khi dầu sôi thì cho thêm giấm, nước tương, muối, đường, đậu phộng rang đã đâm vụn. Chờ đến khi làm xong nước xốt thì chia ra làm hai phần, cho đậu hũ và dưa chuột vào trộn đều lên.
Dưa chuột sau khi trộn ánh lên màu sắc tươi mát, có chút ánh dầu nữa, cộng thêm một chút đậu phộng rang đâm vụn, hạt mè trắng cùng vụn tỏi trông cực kỳ ngon miệng. Đậu hũ trộn hành lại càng ngon. Đậu hũ màu trắng có thêm hành lá xanh biếc cắt nhỏ. Trông có vẻ dễ tiêu hơn dưa chuột nhiều.
Thời Nhiễm ngơ ngác nhìn người đàn ông kia bận rộn.
Mãi đến khi người kia đặt món ăn xuống trước mặt cô.
Thời Nhiễm nếm thử một miếng rồi máy móc khen một câu ngon quá.
Người đàn ông: “Vậy sau này ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn.”
Mình tự nấu ăn đã lâu nên có lẽ thỉnh thoảng ăn đồ ăn người khác làm cũng không tệ lắm nhỉ.
HOÀN TOÀN VĂN