Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 109: Thôn Đại Tùng



Tuy rằng người ông ta đầy mùi rượu kêu tôi làm việc ác, nhưng tên này hình như còn biết chuyện gì đó, đang muốn hỏi ông ta, thì thấy lão đạo Diêu ôm con mèo trắng kia chạy về, vừa nhìn thấy chúng tôi có thêm một người, vội vàng lùi một bước.

Vừa nhìn bộ dáng sợ chết của ông ta, tôi tức giận, nghĩ không ra lúc trước tôi làm sao lại tin tưởng ông ta là tới tìm người.

“Ai ôi! Hai đứa bé này, sáng sớm không ở nhà ngủ đi, chạy tới nơi này làm gì hả! Mau theo người lớn trở về đi! Trở về đi!” Tào đầu bếp nói xong đi hai vòng tại chỗ, đi thẳng về phía lão đạo Diêu, vừa đi vừa nói: “Dù sao trời đều đã sáng, dứt khoát đi đến nhà ông chủ ăn sáng, lại tính làm việc vậy1”

“Meo!” Tào Quốc Khánh vừa đi vào, hai mắt mèo trắng kia trợn to, một luồng ánh sáng xanh hiện lên, lại Lập tức thu về.

Vẻ mặt Tào Quốc Khánh mê mang nhìn mèo trắng trong ngực lão đạo Diêu một cái nói: “Mèo béo tốt quá, làm rắn có thể ngưng một nồi rồng hổ đánh nhau a!

“Meo!”

Móng vuốt mạnh mẽ của con mèo trắng kia duỗi ra, nhào về phía Tào Quốc Khánh.

Tính tình của con mèo trắng này tôi còn chưa thật sự hiểu rõ, sợ nó không nắm chắc lại biến lớn đi vồ người hoặc là hạ cổ gì đó, vội vàng tiến lên mặc nó có nguyện ý hay không giữ chặt nó trong ngực, nói với Tào Quốc Khánh: “Con mèo này tính tình nóng nảy! Tính tình nóng nảy!”

“Ừm” Tào Quốc Khánh nghiêng đôi mắt nhỏ nhìn tôi một cái, bày ra bàn tay say khướt siêu vẹo nói: “Hai nha tử các con khá tốt bụng. Đến đây! Đi theo Tào đầu bếp tôi đến ăn tiệc đậu hũ đi!”

“Hả?” Tôi nhata thời còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Tào Quốc Khánh kia đã ngã trái ngã phải đi ra khỏi con đường nhỏ.

“Meo!”

Tôi đang ngẩn người nhìn con đường nhỏ bên kia, mèo trắng cào mạnh tôi một cái, tôi vội vàng buông tay ra, con hàng này liền lập tức nhảy lên vai Trường Sinh, nhe răng với tôi.

Cũng không để ý đến con mèo trắng này, tôi đánh giá tình huống trái phải của con đường nhỏ này, nam bắc tương thông đạo, tả đông hữu tây, trước sau chẳng qua chỉ hơn hai trăm mét, chúng ta đi lâu như vậy vẫn cảm giác giống như đang đi một vòng tròn.

Càng kỳ quái hơn chính là Tào Quốc Khánh, ông ta ngủ một đêm, nửa điểm sự tình đều không có? Thứ đó là vây khốn ông ta chơi à?

“Trương Dương?” Trường Sinh thấy tôi còn đang ngẩn người, một tay giữ chặt tôi, đảo mắt nhìn rừng cây một chút rồi nói: “Thứ kia còn đang ở trong rừng, ban ngày chắc là không ra được, buổi tối lại nói!”

Nhìn sắc trời đã sáng rõ, tôi cũng đành phải gật đầu.

“Đi! Chúng ta đi tìm tiểu Ngô trong thôn này!” Lão đạo Diêu thấy tôi cùng Trường Sinh đi vào bên trong, vội vàng nở nụ cười nghênh đón.

Nghĩ đến tên này nhìn thấy Tào Quốc Khánh liền lùi hai bước khiến tôi nổi giận, trừng mắt nhìn ông ta một cái rồi đuổi theo Tào Quốc Khánh.

Ông ta vừa nói dạo gần đây trong thôn có nhiều chuyện tà môn xẩy ra, tôi thật sự muốn hỏi một chút là chuyện gì đây?

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Chương 12

Thấy tôi đuổi theo, Tào Quốc Khánh này say mê nhìn tôi một cái, hắc hắc nói muốn tự mình nấu mì cho tôi ăn, cảm ơn tôi đã gọi ông ta tỉnh dậy.

Tôi không biết ông ta nói tôi đánh thức ông ta hay là nói tôi cùng Trường Sinh đánh thức ông ta.

Vừa vào thôn, xa xa có người nhìn thấy Tào Quốc Khánh tiến lên chỉ vào ông ta mắng to, nói cái gì mà Dương Tiến đang chờ ở trong nhà mắng chửi, lôi kéo ông ta vừa chạy vừa vẫy tay về phía trước hét lớn: “Tìm được Tào đầu bếp rồi! Tìm được người rồi!”

Tôi ở trong gió lộn xộn nhìn người  kia từ đầu đến đuôi nhìn cũng không nhìn tôi một chút, cảm thấy mình giống như Ngụy Yến đều không có cảm giác tồn tại.

“Đi thôi! Theo sau!” Trường Sinh vỗ vai tôi một cái, liếc mắt nhìn về hướng mấy người Tào đầu bếp đi nói: “Cô nhìn xem có gì không ổn không?”

“Hả?” Tôi không hiểu quay đầu nhìn, lại tháy toàn bộ thôn dường như có khí cơ gì đó đang lưu động.

Nhìn đồ đạc trong thôn, toàn bộ đều giống như cách một tầng hơi nước đang vặn vẹo vậy.

Sáu năm nay tôi đeo kính đã quen, mỗi lần nhìn thấy thứ gì đó mơ hồ hoặc là vặn vẹo trong mắt, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là vấn đề của thứ đó, mà là mắt kính của mình không được lau sạch.

Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy, chỉ là yên tâm thoải mái cho rằng liên quan đến mắt kính của mình lau không sạch, lúc này trải qua Trường Sinh nói chuyện, mới nhớ ra mình không đeo kính, là toàn bộ cái thôn này có vấn đề!

“Thế nào?” Lão đạo Diêu đi theo bên ngoài, duỗi đầu nhìn trái ngó phải nói: “Không phải nói đi ăn điểm tâm trước rồi đi tìm tiểu Ngô sao?”

“Ông cẩn thận một chút!” Tôi nhìn ông ta một cái, chỉnh đốn một chút đồ vật trong ba lô, có thể đặt trên người thì đặt trên người, chỉ là một lần sờ đến thân thể lành lạnh của Âm Long đều có xúc động muốn đặt nó lên cổ hoặc trên lưng.

Xa xa Tào đầu bếp còn đang phất tay với chúng tôi, nhưng giọng nói của ông ta lại hình như không nghe được, làm cho tôi có một loại cảm giác nhìn ông ta đang đến gần với tử vong.

“Đi thôi!” Tôi chỉnh đốn đồ đạc xong, đưa cho lão đạo Diêu một tấm phù tránh tà ma, sau ngẫm lại còn không yên tâm, xách mèo trắng trên vai Trường Sinh lên đặt ở trên người lão đạo Diêu.

Thôn là một cái sơn cốc giữa hai ngọn núi, không khí sáng sớm trong lành, chim hót hoa nở cũng là một nơi tốt đẹp để đến.

Giữa thôn là một cái hồ nước lớn, một dòng suối nhỏ chảy qua, mấy cô con dâu đang gặt quần áo ở bên hồ, thỉnh thoảng nhìn chúng tôi một cái.

Hai bên aoo nước mỗi bên đều có một tòa từ đường cũ kỹ, từ sơn đỏ mới được sơn trên cửa mà nhìn, xem ra thôn này vẫn rất cổ kính.

Vốn cho rằng sẽ còn rất xa, nhưng vừa đi qua dòng suối nhỏ, Tào đầu bếp đã bị người kéo vào trong một cái từ đường, ông ta còn vẫy tay gọi chúng tôi đi vào.

Nhìn từ đường kia chỉ mở nửa cửa, tôi cũng không biết có nên đi vào hay không. Theo quy củ cũ, con gái khác họ không thể đi vào từ đường, ty nói hiện tại đã là thế kỉ hai mươi mốt, nhưng vạn nhất những người này vẫn cổ hủ, tôi đi vào không chừng sẽ bị đánh gãy chân rồi khiêng ra mất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 216: Đến xưởng gang thép bán

“Em gái, cùng Tào đầu bếp đến đây à? Vào trong đi, không có việc gì đâu!” Một nàng dâu đang giặt quần áo thấy tôi đứng trước cửa từ đường, tràn đầy thiện ý mở miệng nói.

Tôi cười cười với cô ấy, vẫn không yên lòng đẩy lão đạo Diêu ở phía trước đi.

Tên này một thân đạo bào lớn lên còn tiên phong đạo cốt như vậy, đi vào người ta cũng sẽ không nói ông ta cái gì.

Vừa vào từ đường, chỉ thấy trong đại sảnh chính có rất nhiều người nhìn chúng tôi, đương nhiên phần lớn là nhìn lão đạo Diêu.

Tào đầu bếp còn đang bị một người gật đầu đại huấn, thấy tôi tới vội vàng kéo tôi cùng Trường Sinh đi làm chứng, nói ông ta đúng là ngủ một đêm trên con đường nhỏ.

Người giáo huấn ông ta nhìn chúng tôi một chút, khả năng là bởi vì người ngoài cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là chỉ vào Tào Quốc Khánh nói, “Tôi không cần nghe gần đây con đường nhỏ xảy ra chuyện gì, ông lại lấy ra làm cớ, về sau còn như vậy thì để ông quỳ ở từ đường!”

Tôi vừa nghe lời này làm sao có khả năng chuyện trong thôn này đã huyên náo đến mức toàn bộ người trong thôn đều biết chứ?

“Đi ăn cơm đi!” Tào đầu bếp vừa thấy người kia rời đi, chớp mắt vài cái với tôi, khoác vai Trường Sinh đi sang một bên nhưng khi nhìn đến lão đạo Diêu, vẫn không ngừng nhìn con mèo trắng kia.

Tào đầu bếp dẫn chúng tôi đến trong từ đường, trong miệng vẫn thỉnh thoảng nói từ đường trong thôn này thật sự phù hộ người trong thôn, trước kia cái gì cũng thuận lợi, chỉ là không biết năm nay như thế nào, luôn xảy ra chuyện lạ.

Càng  đi vào trong từ đường, tôi càng cảm thấy lạnh, giống như bên trong từ đường đang bật một cái điều hòa công suất cực lớn vậy.

“Đến! Các cậu cũng bái lạy đi!” Tào đầu bếp nửa điểm cũng không thấy lạnh, đẩy tôi cùng Trường Sinh về phía trước, muốn ấn chúng tôi quỳ xuống.

Tôi càng

Thông qua ông ta nhìn về phía trước, chỉ tháy một cây tùng lớn hai tầng đứng ở phía trước trên mặt đất có không ít rễ cây mạnh mẽ nằm trên tấm gạch đã xanh.

Cây kia chỉ cao khoảng hai tầng, nhưng toàn ộ thân cây lại lộ ra thần sắc già nua, chỉ có vài cái là thông còn đang treo đầu cành.

“Đây là cây tùng ngàn năm sao?” Trường Sinh vội vàng tiến lên nhìn một cái, nhìn cái cây kia đến ngay cả mắt cũng không nỡ chớp.

Tôi sợ cậu cũng chảy nước miếng giống lão Miêu, vội vàng kéo cậu về phía sau, theo ý của Tào đầu bếp quỳ xuống.

Cái này cũng là một cây sống hơn ngàn năm, già hơn chúng tôi rất nhiều, bái lạy cũng không có gì, dù sao sư phụ cũng không dạy tôi không thể bái lạy các vị thần khác.

“Đạo trưởng cũng bái lạy đi?” Tào đầu bếp thấy tôi cùng Trường Sinh bái, còn muốn kéo lão đạo Diêu.

Tôi gật nhẹ đầu với Trường Sinh, ngắm nhìn cây tùng già, buồn cười nhìn lão đạo Diêu, lại thấy ông ta không ngừng lắc đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nếu đã bái qua một vị thần, như vậy cũng là chuyện tốt, tôi vừa hỏi Tòa đầu bếp thôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tên này thừa dịp rượu còn chưa tan đi, lập tức phun ra toàn bộ.

Thôn này tên là thôn Đại Tùng, điều này cũng dễ hiểu, có một gốc cây tùng lớn!

Gần đây trong thôn xuất hiện một thần đồng trong nhà một quả phụ, có thể mới người vừa chết nhập vào người.

Tôi vừa nghe đây không phải lão đạo Diêu nói sao, không có gì dễ nghe, liền hỏi ông ta vì sao biết đó là thần đồng.

“Cái này nói ra các cô cũng không tin!” Chân Tào đầu bếp ngồi xuống dưới gốc cây tùng già kia, nói với tôi: “Liễn quả phụ a, năm thứ hai trượng phu chết sinh ra đứa bé này, coi như bảo đồng, nhưng trong thôn ai cũng không biết ba đứa bé này là ai!”

“Khụ! Khụ!” Lão đạo Diêu không nghĩ tới ông ta sẽ nói đến những chuyện phong lưu này, vội vàng dùng sức ho hai cái.

Tào đầu bếp vội vàng đặt lại đề tài chính, ra vẻ thần bí nói với tôi: “Ngay tháng trước, Liễu quả phụ này bị bệnh chết, để lại một đứa bé là Liễu oa tử. Chú bác của cậu ta khi dễ cậu ta không có cha mẹ muốn cậu ta nhường nền tảng của tòa nhà kia, để oa tử này chuyển đến căn nhà rách nát trước kia.”

“Sau đó thì sao?” Mắt thấy sắp biến thành chú bác vạn ác đoạt gia sản, tội vội vàng nói với Tào đầu bếp: “Sao cậu ta lại thành thần đồng?””

“Đúng vậy! Liễu qua tử này bắt đầu không để ý tới bọn họ, chỉ giả ngu không nghe rõ. Nhưng vào ngày mẹ cậu ta lên núi, khá lắm! Cậu ta bái lạy vài lần với mộ mẹ cậu ta, trong miệng không biết niệm cái gì, cả người run lên một cái đã bị mẹ cậu ta nhập vào người.”Tào đầu bếp nói đến đây, khuôn mặt đỏ ừng vì rượu lập tức sống lại, giống như tất cả mọi chuyện đều tận mắt thấy.

“Âm điệu nói chuyện của Liễu oa tử kia, cách chỉ tay, còn có dáng vẻ xoay eo, đều giống như đúc Liễu quả phụ. Đầu tiên là là mắng bác cả cậu ta không biết xấu hổ, nói lén sinh cho ông ta một đứa con trai còn cõng trên người nuôi lớn dễ dàng sao. Lại mắng chú cậu ta không biết xấu hổ, bình thường khi nằm trong lòng ông ta, cũng không thấy ông ta nói như thế! Bây giờ vừa chết đã ép con trai ông ta……. Ha! Ha! Liễu quả phụ này…….” Tào đầu bếp nói đến đây, nửa híp mắt như thể hưởng thụ vô hạn nói: “Bộ dáng đẹp, dáng người tốt, không nghĩ tới bác chú nhà mình đều có một chân!

Tôn nhìn người này không đến ba bốn lần, lại không sợ chết, vội nói: “Vậy Liễu oa tử kia hiện tại đang sống cùng bác cả của cậu ta sao?”

“Nào a………” Hai mắt Tào đầu bếp mạnh mẽ mở ra, nặng nề nhìn tôi nói: “Bác cả của Liễu oa tử cùng chú của cậu ta không qua mấy ngày cũng đi, đều là tự sát, nói là xin lỗi chị dâu của ông ta! Liễu oa tử còn tự mình mời bọn họ lên người, đều là bọn họ tự mình nói ra!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.