Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 115: Cương thi già



Lòng tôi mãnh liệt tự mắng mình hồ đồ, chỉ mới nghĩ đến đến Nguỵ Yến là linh thể mà bọn họ không thể nào nhìn thấy được, nhưng cũng quên mất cô ta là một linh thể, sao có thể chạm vào lá bùa cơ chứ.

“Xì!” Ngụy Yến đau đến mức mặt mũi đều nhăn nhó, hai mắt quỷ nước mắt lưng tròng nhưng cũng cố sức rút vài lá bùa kia ra nhanh chóng nhét vào trong tay tôi, lập tức bước sang một bên thổi hơi vào tay mình.

Tôi cũng không kịp nói cho cô ta biết rằng bây giờ cô ta linh thể, thổi hơi vào bàn tay bị thương thì có tác dụng gì chứ!

Tôi dùng ngón tay bóp lá bùa một cái, lập tức niệm chú.

“Ầm!” Mấy lá Thần Hoả phù thoáng cái sáng lên từ trên người tôi.

“Xèo! Xèo!”

Sau mấy tiếng xèo xèo vang lên, mấy dây leo kia bị lửa đốt cháy, hoảng sợ tới mức nhanh chóng chuyển động ra khỏi người tôi.

“Còn có thể sử dụng Thần Hoả phù?” Người đàn ông không có mũi đang ngồi xổm nhìn Trường Sinh, chợt ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhanh chóng đứng dậy muốn chạy về phía tôi.

“Chiêu!” Toàn bộ trên quần áo của tôi đều là lửa, làn da đã truyền đến cảm giác bỏng, nhưng tôi cũng không dám đưa tay phủi đi, lại trực tiếp móc thêm vài tờ Thần Hoả phù từ trong túi quần đánh về phía lão đạo Diêu và tiểu Ngô cũng đang bị bao thành bánh chưng.

“Con bé chết tiệt!” Người đàn ông không có mũi thấy tôi hành động như thế này, lập tức mắng to một tiếng, vươn hai tay ra, liền có một cái bóng đen vọt ra từ trong rừng cây kia.

Tôi vội vàng lộn mấy vòng tại chỗ, dùng sương sớm trên cỏ dưới mặt đất dập tắt lửa trên người, lại tránh được bóng đen đang vồ tới.

“Nhanh!” Lão đạo Diêu đột nhiên quát to một tiếng với tôi, bế tôi lên chạy về phía sau.

Tôi vẫn còn chưa thấy rõ phương hướng, đã cảm thấy trước mắt có một cái bóng trực tiếp nhảy xuống từ bên trên trời, tôi vội vã khẽ đảo về phía sau, kéo lão đạo Diêu lui lại hai bước.

Tôi trông thấy một con cương thi già chĩa hai tay trước mặt chúng tôi ở phía đối diện, thấy chúng tôi dừng chân, chợt chĩa tay nặng nề nhảy một bước về phía chúng tôi.

“Ông đi xem Trường Sinh đi!” Tôi dùng sức đẩy lão đạo Diêu sang bên cạnh, hai tay nhanh chóng rút ra một tấm Dẫn Lôi phù đánh về phía con cương thi già kia.

“Ầm!” Lá bùa vừa chạm vào người, con cương thi kia lập tức ngã xuống đất.

“Con bé chết tiệt, sao cứ dùng phù mãi thế! Không cần tiền à!” Người đàn ông không có mũi ở phía sau cũng hét lớn một tiếng với tôi.

Nhà tôi có tiền!

Tôi thầm mắng một câu trong lòng, thừa dịp cương thi ngã xuống đất, nhanh chóng móc ra một ống mực nước chứa đầy máu gà từ trong balo, mặc kệ bao nhiêu, kéo sợi mực trong ống trói chặt hai tay chĩa thẳng của con cương thi kia trước rồi hẳn nói.

Thừa dịp Dẫn Lôi phù còn có chút tác dụng chấn nhiếp, tôi vội vàng dùng thêm ba tờ Thần Hoả phù, muốn đốt thứ này thành tro.

“Đinh! Đinh!”

Tôi đang một lòng một dạ muốn thuận lợi kết liễu con cương thi này, chợt nghe thấy tiếng chuông reo lên từng hồi, thoáng cái con cương thi kia như bị điện giật, thẳng tắp đứng dậy khỏi đất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1510

“A!” Con cương thi già kia chợt há mồm thở ra một hơi với tôi.

Đừng thấy nó chỉ thở ra một hơi, con cương thi già này có thể phun ra khí mê đấy, đoán chừng đấy là thứ giữ nhà cho người đàn ông không có mũi kia, nếu như hít một hơi đầy thi khí kia, nói không chừng tôi sẽ lập tức đi gặp người mẹ già chưa từng trông thấy mặt kia mất.

Tôi vốn ở rất gần, mắt thấy nó muốn há mồm, lợi dụng dáng người nhỏ, tôi lập tức lách qua cạnh người nó.

“Ầm! Ầm!” Con cương thi kia cũng nhảy theo, dùng sức mở hai tay bị trói chặt sang hai bên, trực tiếp xiên tay đánh về phía tôi.

Thật ra, chúng tôi không có sở trường đối phó với loại cương thi này, nhớ năm đó sư thúc xém chút nữa mất mạng dưới tay con cương thi bị Kim Tàm Cổ của lão Miêu khống chế.

“Chiêu!” Tôi cũng chẳng có bản lĩnh thoát khỏi con cương thi này, thừa dịp kẽ hở, tôi móc từ trong túi ra một lá bùa, ném về phía sau mà chẳng cần suy nghĩ.

Trong miệng nhanh chóng đọc từ Thần Hoả chú đến Dẫn Lôi chú, nhanh chóng rút ra tất cả những lá bùa có thể ném ra, bất kể là gì.

“Ầm! Xoạt!”

Ước chừng tất cả bùa đều đã được lấy ra, sau khi tôi đọc chú ngữ, sau lưng lập tức truyền đến từng trận tiếng sấm vang và tiếng lửa cháy.

“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”

Người đàn ông không có mũi kia càng lắc chuông nhanh hơn nữa, tôi còn chưa kịp phấn chấn vì những lá bùa kia đã có hiệu quả, tiếp theo trước mặt tối sầm đi, lại có một con cương thi thế này trực tiếp từ trong rừng cây nhảy về phía tôi.

“Tật!” Tôi không vội vàng rút lá bùa ra, đánh một luồng Chưởng Tâm Lôi về phía con cương thi kia, tiêp theo thân thể chợt nhảy sang bên cạnh.

Nghiêng mắt quan sát, thấy toàn thân con cương thi ở đằng sau đã bốc cháy, mà người đàn ông không có mũi kia ở bên cạnh đang lắc chuông khống chế cương thi, vừa niệm chú thao túng đám dây leo hỗn loạn dập tắt ngọn lửa trên người cương thi.

Tôi nhân lúc rối loạn này, vẫy tay với Nguỵ Yến ở bên cạnh, chỉ vào chiếc chuông trên tay người đàn ông không có mũi, còn mình thì nhanh chóng chạy về phía Trường Sinh ở bên cạnh.

Cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể nào đánh được nữa! Phía chúng tôi chỉ có mình tôi còn có thể dùng được, lại còn đưa theo hai người vướng víu, cộng thêm một thương binh đang ngất xỉu bất tỉnh, cho dù có Nguỵ Yến giúp đỡ cũng chẳng thể nào đánh được.

” Làm sao đây?” Tôi đang cố ấn vào huyệt nhân trung của Tiểu Ngô, tôi dùng hết sức cắt nát cổ tay mình, nhanh chóng đặt bên miệng Trường Sinh.

Trên người tôi có Tác Hồn Dẫn do bà nội hạ, nếu không phải lúc nãy bị những hắc tuyến kia đánh văng ra, đoán chừng người ngất đi sẽ là tôi chứ không phải Trường Sinh.

Tác Hồn Dẫn dùng máu làm kim chỉ nam, vào mỗi nửa tháng bảy hằng năm tôi đều phải uống một bát máu của Trường Sinh, nhưng máu của tôi cũng có lợi ích nhất định với cậu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Bảy ngày

“A!”

Tôi vừa mới cắn cổ tay, Tiểu Ngô chợt sợ hãi hét to một tiếng, bỏ chạy sang một bên hệt như một con thỏ.

“Tiểu tiên sinh!” Lão đạo Diêu cũng rít lên một tiếng, tốc độ không chậm hơn Tiểu Ngô chút nào, tốc độ chuồn nhanh hệt như Âm Long ngậm thanh băng trong mồm.

Tôi cố nặn cổ tay một cái, mắt thấy một dòng máu chảy vào trong miệng Trường Sinh, vội vàng rút cổ tay lại, cố vung về phía sau, miệng lớn tiếng đọc vài câu nói xa lạ mà quen thuộc.

Đây là thứ duy nhất tôi có thể nhớ rõ trong số những văn tự kỳ quái và những tiếng gọi có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu mà mình đã mơ thấy vô số lần, tôi nhớ dường như tôi cũng từng dùng mấy lần, hiệu quả cũng không tệ, về phần đúng thế nào thì tôi không biết.

“Ầm!”

Dòng máu kia vừa văng ra, chú ngữ vừa niệm, bỗng nhiên tôi thấy hai mắt cay xè, tiếp theo đầu như bị một vật cùn gì đó đập vào, đầu đau âm ỉ.

Con cương thi già đang đuổi theo lúc nãy lập tức bị cái gì đó bổ trúng, trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, sau đó một ánh lửa lớn bốc cháy từ trong cơ thể của con cương thi.

“Đây là?” Người đàn ông không có mũi đang cố gắng lắc chuông chợt trừng to hai mắt, sững sờ nhìn con cương thi chỉ còn lại một đống đen xém rơi xuống mặt đất, cũng quên mất phải rung cái chuông trong tay.

“Chiêu!” Tôi thấy gã ngẩn ra, vội vàng bổ sung thêm một đao Dẫn Lôi phù lên con cương thi vẫn còn chưa bốc cháy kia.

Tôi liếc người đàn ông không có mũi kia một cái, lại vội nhét tay vào trong miệng Trường Sinh.

Chỉ mong bây giờ Trường Sinh có thể cho tôi thêm một chút năng lực chiến đấu, bằng không đoán chừng tôi không bị Liễu Oa Tử hút khô thì cũng sẽ bị tên đàn ông không có mũi kia hận chết.

“Quả nhiên con bé này là một hạt giống tốt!” Đột nhiên, người đàn ông không có mũi chợt thốt lên một tiếng cười sắc bén, lắc chuông hệt như lúc lắc.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Cả sàn nhà cũng bắt đầu xuất hiện chấn động, có mấy cái bóng đen nhảy ra từ trong rừng cây kia.

Tôi trông thấy những con cương thi kia, lập tức sững sờ tại chỗ, số lần tôi có thể sử dụng chú ngữ kia không còn nhiều cho lắm, tôi cảm thấy mỗi lần dùng mắt sẽ đau suốt mấy ngày không thôi, thậm chí đầu tôi cũng đau dữ dội, giống như có vô số cây châm nhỏ đâm từng chút vào đầu tôi, lại hệt như tôi đang va vào tường vậy.

“Tiểu tiên sinh này!”

Lão đạo Diêu vừa chạy hai bước, lập tức bị mấy con cương thi nhảy ra bao vây, bị dọa đến mức nhét cây phất trần kia vào eo, sau đó mang vẻ mặt đau khổ nhìn tôi hét lên.

Sắc mặt Tiểu Ngô đã tái nhợt, nhanh chóng chạy ra sau lưng tôi, dùng sức níu lấy quần áo đã cháy của tôi, bảo: “Nhanh! Bây giờ tôi đã tin có quỷ rồi, cô mau diệt sạch mấy thứ này đi!”

“Cút!” Tôi cố phủi tay, cơ thể vốn đã bị bỏng, bị anh ta kéo một cái đau đến mức chẳng thể hít thở nổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1717: Sở Gia Gặp Nạn?

“Các người đi vào thôn trước đi!” Tôi thu bàn tay nhét vào miệng Trường Sinh lại, gật đầu với lão đạo Diêu rồi nói: “Ông mang theo con mèo trắng kia sẽ an toàn thôi!”

Đang nói, tôi chợt nhớ dường như đã không thấy con mèo trắng kia đâu nữa!

Tôi vội nhìn quanh bốn phía, không biết con mèo trắng chết tiệt kia đã chạy đi đâu rồi, xem ra lần sau nhất định phải cột nó bên cạnh mới được.

“Con bé kia! Cô thử lại lần nữa xem!” Người đàn ông không có mũi nhìn tôi cười khẩy, đong đưa cái chuông, bảo: “Tuy rằng những thứ này đều không lâu, nhưng đều là những món hàng tốt do tôi dày công tìm đến, lại hút được linh khí của cây thông già ngàn năm trong khu rừng này, cô là người đầu tiên được nếm thử đó!”

Đang nói, mấy con cương thi kia đã nhảy đến trước mặt toi, hai cánh tay song song xiên về phía tôi.

Tôi vội lăn ngay tại chỗ, lòng nhanh chóng niệm chú Động Đại Lực, dựa lưng vào, vung hai chân đá mạnh vào những thứ kia.

Vừa đá mấy cước, hai chân tôi đã đau nhói, tay của những con cương thi kia đều cứng như thép tinh luyện, những cú đá của tôi chẳng có một chút tác dụng nào cả.

“A!”

Tôi vừa mới thu chân, những con cương thi kia đã thẳng tay xiên về phía tôi, tôi chẳng còn cơ hội lăn đi.

Mắt thấy những cái tay kia sắp xiên vào người mình, trước mắt tôi chợt hiện lên một cái bóng đen dài, một tràng tiếng khè của rắn vang lên.

Tiếp theo là một thứ gì đó lạnh như băng chui qua từ dưới bụng tôi, làn da bỏng rát của tôi đau buốt, nhưng lòng lại vui mừng, cuối cùng tên nhóc Trường Sinh này cũng khôi phục sức chiến đấu rồi.

“Khè!” Hai con Hắc Xà hướng lên phía trên, mổ mạnh hai cái về phía những con cương thi kia.

“Hai con mãng xà!” Người đàn ông không có mũi quát to một tiếng, giương mắt nhìn Trường Sinh bảo: “Không ngờ nhiều năm không gặp, tên nhóc đoản mệnh nhà bà La kia còn nuôi cả hai con mãng xà nữa. Nhóc con! Tôi với bà nội của cậu là bạn cũ, bây giờ cậu lại đối xử với tôi như vậy, để cho bà nội của cậu biết sẽ không hay đâu!”

“Trường Sinh, mau!” Tôi vừa nhìn người đàn ông không có mũi kia vừa nói, nhưng hai mắt không ngừng liếc xuống đất, vội hét lớn một tiếng với Trường Sinh: “Chú ý dưới chân!”

“Hiểu rồi!” Trường Sinh im lặng đáp lại một tiếng, mở hai tay ra, mười người giấy lập tức bật ra khỏi tay cậu, trực tiếp phóng về phía những con cương thi kia.

Tôi thấy đã có cậu đối phó với gã đàn ông không có mũi này rồi, bèn bước nhanh về phía Liễu Oa Tử.

“Chị gạt tôi!” Liễu Oa Tử dùng ánh mắt đầy ý hận nhìn tôi, đất dưới chân rung lên từng hồi, vô số cây mây đỏ tươi xoắn về phía tôi.

“Tôi phải uống máu chị, ăn thịt chị, giống như chị đã làm với mẹ tôi vậy!” Liễu Oa Tử trừng to hai mắt, con ngươi vừa ngưng tụ tản ra trong nháy mắt, hung hăng nói với tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.