Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 120: Tào đầu bếp



Tôi liếc mắt nhìn mấy người kia đang hô hào kêu tôi cứu, đều là những người của Liễu gia, trong lòng không thoải mái, chỉ chỉ lão đạo Diêu nói:  “Vị này chính là thái sư thúc của chúng tôi, hành y cứu người là sở trường nhất, các người chớ nhìn ông ấy vừa rồi không ra tay, đây chính là khảo nghiệm của chúng tôi đấy!”

“Cái này?” Người cầm đầy là người đầu tiên dùng sức gào thét với tôi, liếc mắt nhìn lão đạo Diêu một cái, trên mặt hiện lên khó xử rõ ràng, lại lập tức nở nụ cười nhìn tôi nói: “Tiểu tiên sinh ra tay là đủ rồi, chúng tôi nhìn tiểu tiên sinh đạp pháp cũng rất cao, chúng tôi cầu xin tiểu tin sinh cứu chúng tôi đi!”

Tôi nghe cô ta nói như vậy, còn rất biết kiếm chuyện, không đắc tội người khác đồng thời, vẫn không đội mũ cao cho tôi.

“Tôi không có đạo pháp!” Ném xuống một câu này, tôi lôi kéo Trường Sinh nhanh chân chạy xuống chân núi.

“Trương tiểu tiên sinh!” Lão đạo Diêu vừa gọi đã bị người vây quanh, đành phải vẫy tay gọi to với tô từ xa.

Dưới núi Tào Quốc Khánh đã sớm bị trưởng thôn đuổi về nấu cơm, tôi cùng Trường Sinh đã đói đến mức kêu thảm một tiếng, tôi đến đồ ăn còn chưa gắp đã ăn hết hơn phân nửa bát cơm, cứ cảm giác trong cơm kia đều mang một mùi thơm của tùng.

“Chậm một chút! Chậm một chút………” Tào Quốc Khánh thấy tôi như thế, vội vàng gắp hai đũa thức ăn vào bát của tôi, thở dài nói: “Không nghĩ gần đây người chết đều thành như vậy a, ài, quá không yên ổn mà!”

Nói xong còn không ngừng liếc nhìin tôi, thấy tôi chỉ không ngừng ăn, lúc này mới duỗi đầu nhìn chầm chằm tôi nói: “Thôn trưởng đã sai người đi tìm Liễu oa tử, nhưng oa tử này thế mà lại không thấy đâu, cô nói đồ vật trong mộ kia có phải là Liễu oa tử làm hay không?”

“Không phải!” Đầu tôi vẫn vùi vào chén cơm như cũ, ngữ khí không có nửa điểm chần chừ trả lời.

Tào Quốc Khánh rõ ràng không tin, lấy tay chóc chóc Trường Sinh cũng vùi đầu vào ăn khổ ở một bên, nhếch miệng cười nói: “Người anh em này nói có đúng không vậy?”

Trường Sinh nhìn tôi một cái, nặng nề lắc đầu thập phần khẳng định nói: “Không phải!”

“Ôi?” Tào Quốc Khánh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với chúng tôi: “Đây không phải cũng kỳ quái quá rồi sao, chuyện kỳ lạ gần đây trong thôn đều liên quan tới cậu ta sao? Nhưng mà oa tử này cũng thật sự là đủ thảm mà, mẹ già không muốn gặp, đến chú thím cũng bắt nạt cậu ta, ài!”

Tôi để ông ta tùy ý cảm khái, tay dùng đũa gắp bát rau một cái, lại phát hiện toàn bộ đã trống rỗng, Trường Sinh bưng một bát rau khác đổ canh rau vào trong cơm, vội vàng nói với Tào Quốc Khánh: “Lại xào thêm chút rau đi!”

Tào Quốc Khánh liếc mắt nhìn bát của chúng tôi một cái, thở dài lắc đầu đi vào bếp.

“Lát nữa cô vẫn nên  giúp những người kia rút âm khí ra đi.” Trường Sinh thấy Tào Quốc Khánh vừa đi, liền đặt bát thức ăn trong tay xuống, nhìn tôi nói: “Cứu một mạng người dù sao cũng là âm đức.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: Tiệm ảnh Xuân Đường

“Mấy cô ta lúc trước ngược đãi Liễu oa tử, sao không nghĩ đến âm đức đi.” Dù sao cũng không có thức ăn, tôi nặng nề đặt bát cơm xuống bàn.

Trong thôn, đứa bé cho dù cha mẹ mình đối xử không tốt, bá cả chú cùng trưởng bối trong tộc đều nên nói chuyện, coi như Liễu oa tử không làm người ta vui, nhưng cậu ta vẫn là một đứa bé nhỏ như vậy mà!

Lúc nghe các thím của cậu ta kêu khóc, rõ ràng là ám chỉ những chuyện này trong thôn đều là Liễu oa tử làm.

Được rồi! Nếu thật sự là cậu ta làm, nhưng người trong nhà lại âm thầm đẩy một đứa nhỏ vào trong lời đồn đại như vậy được không?

Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn tôi một cái nói: “Ác mộng mỗi đêm đều khiến các cô ta chịu đủ rồi, cô coi như xong đi!”

“Trương tiểu tiên sinh?”

Tôi đang muốn mắng Trường Sinh mới là đồ đệ của sự phụ tôi chứ gì? Trở nên lạm dụng người tốt giống sư phụ tôi, nhưng có vẻ tôi lại có lòng dạ hiểm độc giống lão Miêu!

Chợt nghe thấy lão đạo Diêu vung phất trần cười tiến vào, tên này cái gì cũng không nói, cầm lấy chén cơm nói: “Bần đạo cũng đói, lấy trước một bát.”

Lão đạo Diêu này ăn chay, đều không cần bát đồ ăn, cứ trực tiếp bưng chén cơm trắng lên ăn.

Tôi nhìn bộ dáng cố ăn của ông ta, rõ ràng chính là không muốn nói với tô chuyện của mấy bác gái Liễu gia kia, còn giả bộ với tôi.

Trường Sinh buồn cười nhìn tôi một cái, cũng cúi đầu xới cơm, tôi ăn đến lửng dạ, dùng đũa bới bát cơm, nhìn hai người này làm.

Lúc lão đạo Diêu ăn đến bát thú hai, còn muốn vùi đầu khổ sở ăn, thấy tôi vẻ mặt nhàn nhã gảy cơm, đành bất đắc dĩ đặt bát xuống nói: “Nếu như thầy Hắc ở đây thì tốt, những người này sẽ được cứu rồi. Ài! Hiện tại người nhiệt tâm giống thầy Hắc quá ít, ngẫm lại thật sự là……..”

Tôi nhìn ông ta một cái, nói cũng không nói trực tiếp bưng bát cơm vào trong phòng bếp.

Đối với mấy bác gái Liễu gia kia tôi quả thực không có nổi hảo cảm, Liễu oa tử trở nên xấu xa như vậy đều là bị mấy người cô ta ép!

“Em gái đợi không kịp?” Tào Quốc Khánh đang nhét củi vào trong bếp lò, thấy tôi tiến vào, nhẹ nhàng cười nói với tôi.

Tôi đặt mông xuống trước nhà bếp, đặt bát xuống bếp, nhìn Tào Quốc Khánh một người bận rộn, thỉnh thoảng lại giúp ông ta cho chút củi vào bếp lò.

“Người thì nhiều, chuyện gì mà không có, em nói đúng không? Em gái?” Tào Quốc Khánh vừa xào rau, vừa nói với tôi: “Cái này có đáng giá hay không, nếu như vợ tôi nghe nói tôi ở bên ngoài có bé con, bà ấy nhất định sẽ cầm đao trực tiếp đi chém bé con! Bà nương kia…….. Ài! Tôi cũng có số khổ a!”

Tào Quốc Khánh nặng nề lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói với tôi: “Sửng sốt ăn tôi đến gắt gao!”

“Ừm!” Tôi nhìn ông ta một cái, xuyên qua hơi nóng trong nồi nhìn không rõ biểu tình trên mặt ông ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

“Thế nào?” Trường Sinh dựa vào cửa, đôi mắt đen như mực nhìn tôi nói: “Ăn no chưa?”

“Được rồi!” Tôi lên tiếng, vừa rồi ý của Tào Quốc Khánh là thím của Liễu oa tử đối với cậu ta không tốt, cũng có thể là bởi vì cậu ta là con của bác cả cậu ta sao?

Đứng dậy nhìn Tào Quốc Khánh đang tự mình thêm củi, luôn cảm giác trên người người này có thứ gì đó khiến tôi không nhìn thấu.

“Vậy thì đi thôi!” Trường Sinh vươn tay về phía tôi, lôi tôi ra ngoài cửa, mới nhẹ giọng nói: “Tào Quốc Khánh này có lẽ cũng là người trong nghề?”

“Cái gì?” Tôi mạnh mẽ dừng bước muốn quay đầu lại, lại bị Trường Sinh trừng mắt, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Làm sao nhìn ra được vậy?”

“Nhìn không ra, nghĩ ra!” Trường Sinh gật gật dầu với lão đạo Diêu ở một bên, vừa lôi tôi đi ra ngoài vừa nói, “Cô nghĩ lại chuyện từ lần đầu gặp được ông ta là hiểu.”

Tôi vội vàng nhớ lại bộ dáng từ đầu đến đuôi khi gặp được Tào Quốc Khánh, trong đường nhỏ ông ta ngủ như chết, sau đó ông ta kéo tôi đi ăn tiệc đậu hũ, bái lạy cây tùng già ngàn năm, những chuyện này hình như đều là ông ta dẫn chúng tôi đi làm.

“Ông ta?” Trong lòng tôi mãnh liệt một trận, giống như bắt đầu từ lúc chúng tôi vào thôn này, chuyện gì cũng đều có Tào Quốc Khánh âm thầm đẩy một phen.

Ngay cả chúng tôi nhìn thấy tiểu Ngô đều là Tào Quốc Khánh kéo qua, mà địa vị của người này trong thôn rõ ràng không thấp.

“Trong lòng hiểu rõ là tốt, ông ta cũng không có ác ý.” Trường Sinh hạ thấp cuống họng liếc tôi một cái nói.

Tôi không ngừng gật dầu, chỉ thất vọng mình đến nửa điểm cảm giác cũng không có.

Từ khi gặp được Tào Quốc Khánh, mãi cho đến vừa rồi, nếu như không phải ông ta cố ý nhấn mạnh chuyện có bé con ở ngoài, tôi nhất định còn cho rằng ông ta chỉ là một người đầu bếp.

“Suy nghĩ kỹ rồi?” Trường Sinh thấy tôi sững sờ, khẽ nói: “Muốn hiểu rõ thì ra tay rút âm khí đi, chúng ta về sớm một chút, cô không phát hiện cô đã quên việc gì sao?

“Việc gì?” Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trường Sinh, chuyện tính toàn không ít, nhưng cũng không gấp chứ?

“Trường Sinh bất đắc dĩ chỉ chỉ vào ba lô trên lưng tôi nói: “Ngụy Yến muốn quy âm từ miếu đường lúc cô ta chết, bảy ngày rồi, đợi thêm vài ngày nữa sẽ không có cơ hội!”

“A!” Tôi vội vàng tính một cái, tuy nói mới tới một đêm, nhưng việc này luôn cảm giác không dễ làm, vội vàng nói với lão đạo Diêu phía sao: “Nhanh! Chúng ta đi rút âm khí!”d

Khi tôi thấy Liễu gia cả người tôi đều bị hù dọa, lão đạo Diêu sẽ không niệm chú nhưng lại không thoát thân được, đành phải làm theo bộ dáng của tôi vẽ một cái hồ lô.

Sai người giết mấy con gà trống, mỗi ngày đưa cho người của Liễu gia một bát, thổi hơi vào chén máu gà nóng kia.

Nhưng người này của Liễu gia đã chứng kiến mẹ của Liễu quả phụ thổi ra một ngụm âm khí lợi hại, cả đám thổi đến mặt đều đỏ bừng, còn liên tục bưng bát máu gà nóng phồng má thổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Tôi cũng không dám quá không nể mặt lão đạo Diêu, đành phải để các cô ta tiếp tục thổi, sau đó chính mình dùng phù hỏa đàn thủy niệm chú dẫn âm khí ra.

Rút âm khí ra kỳ thật cũng không khó, chỉ cần đồ có dương khí hơi nặng một chút là có thể dễ dàng dẫn âm khí ra, cho nên máu gà sống là lựa chọn không sai.

Nhưng bác gái Liễu gia kia mặt trắng bệch, nhìn một bát máu gà màu đen vừa được bưng đi, cả đám để buồn nôn.

Trong lòng tôi lập tức sảng khoái vô cùng, ai nói làm việc tốt mới có thể cao hứng, có thể ngược đãi người càng làm cho người ta sảng khoái được không!

Sau khi làm xong điều này, mặt trời đã lặn.

Tuy nói chuyện của Ngụy Yến, nhưng cũng không vội trong đêm nay, mà lão đạo Diêu còn muốn gạo xe đến đón, cho nên chúng tôi ở lại nhà thôn trưởng nghỉ một đêm.

Bổi tối thả Ngụy Yến ra, người này một chút thương tâm đều không có, chỉ là có vẻ rất lo lắng, liên túc nói với tôi hình như có người đang gọi cô ta.

Tôi cùng Trường Sinh đều cho rằng cây tùng già ngàn năm ảnh hưởng quá lớn với cô ta, trực tiếp phong ấn cô ta vào miếng vảy của Âm Long.

Nhìn Âm long còn đang thanh tỉnh không ngủ, trong lòng tôi quả thực không dễ chịu, mỗi đêm ngủ đều theo thói quen nghiêng người sang một bên, miễn cho đè vào Âm Long khiến nó không thoải mái, nhưng hiện tại con hàng tham ăn này ngay cả động cũng không thể động.

“Chờ thấy Hắc cùng sư phụ tôi trở về, sẽ hỏi rõ chuyện của vảy rồng!” Trường Sinh thấy tôi cầm Âm Long không thả, khẽ thở dài một tiếng nói.

Thật sự không có cách nào, cũng chỉ đành vậy thôi, muốn tìm nguyên đan của Âm Long về là không có khả năng.

Sáng sớm hôm sau xe của Ngọc Hoàng cung đã đến bên ngoài thôn, khi chúng tôi ăn điểm tâm xong chuẩn bị đi, thôn trưởng thế mà lại an bài một đội kèn đưa chúng tôi, nhìn những người đó thổi đến tiếng vang kia, tôi nghe được cũng say.

Nhưng khi đi đến con đường nhỏ trước cửa thôn, tôi mãnh liệt nghĩ đến một chuyện, vội vàng lôi kéo Trường Sinh chạy về phía thôn, con mèo trắng kia lại không thấy dâu.

Nguyên nhân con hàng này vẫn luôn không có cảm giác tồn tại chính là nó luôn rời đội, tối hôm qua nó liếm láp lá tùng tới là đuổi theo, nhưng buổi sáng chúng tôi vội đi đến nghĩa trang nên không ai nghĩ tới nó, hiện tại con hàng này lại không thấy.

Trưởng thôn thấy chúng tôi chạy về, trên mặt tái đi, vội vàng vỗ trán hô một tiếng: “Nhanh lên! Chuẩn bị hồng bao đi! Chúng ta sao lại quên điều này chứ, chờ một lát! Chờ một lát!”

Tôi vội vàng đẩy ông ta sang một bên nói: “Ông có thấy con mèo trắng đi cùng chúng tôi đến không?”

“Mèo trắng?” Thôn trưởng nghi ngờ nhìn chúng tôi một cái, hai mắt sáng lên nói: “Sáng sớm hôm nay Tào đầu bếp ôm một con mèo, có phải là một con mèo trắng đến phát sáng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.