Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 125: Nhà trọ linh thể



“Tôi đến rồi!” Tôi vội vàng đáp, sau đó kéo Trường Sinh đi ra ngoài.

Từ khi còn nhỏ, Bà Trần sống cạnh nhà chúng tôi, nghe nói khi còn nhỏ, khi bà ấy đi đốn củi bị lăn từ trên núi xuống, một bên mắt của bà ấy bị cành cây đâm vào và biến thành con mắt củ cải trắng, nghĩa là tròng mắt trắng như miếng củ cải trắng cắt lát vậy.

Nên bà ấy cả đời không kết hôn và sống trong một cửa hàng nhỏ ở vịnh Du Thụ. Tôi đã ăn rất nhiều kem que của bà ấy từ khi còn nhỏ.

Tôi vừa ra ngoài đã vội vàng cười nói bà Trần:” Bà Trần, gần đây không có ai tới nhà cháu chứ?”

“Sao không có ai tới được!” Bà Trần vươn ngón tay nhấn vào trán tôi, mắng:” Ôi con mèo nhỏ thích đi đây đi đó như cháu biết về rồi sao, cho dù xảy ra chuyện, cháu cũng có thể ở nhờ nhà bà mà, chạy đi đâu không biết, ôi!”

” Ha ha!” Tôi đành xoa trán, nở nụ cười ngốc nghếch.

“Qua đây ăn cơm đi!” Bà Trần liếc nhìn Trường Sinh, vẫy tay kêu hắn, nói:” Đây chính là tên tiểu tử tên Trường Sinh đó sao? Lớn lên cao quá ta? Sao đen quá vậy!”

“Ừm!” Tôi sợ bà ấy lại nói thêm gì nữa, từ nhỏ sư thúc vô ý nói rất nhiều thứ, bà Trần cũng nghe không ít, nếu để cho Trường Sinh trước mặt nghe được thì xấu hổ lắm.

Bà Trần nấu cơm cho tôi và nói gần đây có rất nhiều tới đến kiếm tôi.

Đầu tiên có đội cảnh sát hình sự bọc rất kỹ toàn thân tới kéo xác đi; Còn về giáo viên trong trường, dù sao tôi không có về chung với nhóm trại hè, nên bọn họ cũng lo lắng; Bà Đinh thì đưa người đến sửa nhà và đọn dẹp nhà cửa; Đinh Thiệu Liên à, tiểu mỹ nữ này hồi trước cũng từng tới đây, nên bà Trần nhớ cô; Còn Chu Tiêu nữa, hắn mang một đống thứ tới, nhưng cửa nhà khóa rồi, hắn cũng lười mang về, nên để hết đồ ở bên bà Trần.

Bà Trần giúp tôi đếm những người nào từng đến đây, sau đó mời tôi ăn tối, bà áy bảo gọi điện kêu Chu Tiêu qua, hắn là một ông chủ lớn mấy lần đến nhà cũng không không thấy người đâu.

Tôi suy nghĩ một chút, lâu rồi không gặp Chu Tiêu rồi, thế là tôi cúi đầu ăn một miếng thịt lạp bự do bà Trần làm và để cho bà ấy đi gọi điện.

Cơm còn chưa nuốt xuống, xe của Chu Tiêu đã tới trước cửa, hắn kéo con trai Chu Lượng đến dập đầu với tôi.

Tôi vội vàng ngăn hắn lại, hắn không nói chuyện này thì tôi cũng quên mất rồi. Khi còn trong nhóm trại hè, Chu Lượng suýt chút nữa bị nữ giáo viên piano chết thảm giết trên xe.

Nhưng sau đó bọn họ về trước, còn tôi đi thẳng tới trường y, không ngờ thoáng cái nửa tháng trôi qua.

Chu Tiêu buộc con trai hắn dập đầu với tôi, nhưng bình thường một con nhà giàu tiêu chuẩn như Chu Lượng đã không có quan hệ tốt với tôi trong trường rồi. Từ lớp một tới lớp sau, cậu không ít lần tìm người gây sự với tôi, bây giờ muốn hắn dập đầu với tôi còn khó hơn bắt hắn ăn phân nữa!

Chu Tiêu vỗ lưng cậu vài cái, cũng không đẩy cậu xuống được, hắn chỉ đành thở dài, nói với tôi:” Đứa con bất hiếu này!”

“Giám đốc Đinh ăn cơm chưa?” Tôi cũng biết hắn chỉ đang diễn kịch. tôi mỉm cười, đứng dậy muốn mời hắn ăn cơm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Chu Tiêu thấy tôi đổi chủ để thì liếc nhìn Chu Lượng, hắn ngồi xuống ghế, nói:” Nửa năm sau, Trương Dương sẽ đi học cấp hai ở đâu thế?”

Tay cầm đũa chợt khựng lại, tôi thực sự chưa nghĩ qua vấn đề này.

Đi đâu học cấp hai ư? Hoài Hóa có rất nhiều trường cấp hai, nhưng học trường nào thì tôi đúng là chưa nghĩ qua, theo lộ trình lên lớp của trường cấp một chúng tôi, có lẽ là trường cấp hai số một hoặc số hai gần đây.

Chu Tiêu thấy tôi ngơ ngác ngác thì vội vàng cười nói:” Chú đã liên hệ với trường cấp hai số ba rồi, cháu và Chu Lượng vẫn học chung một lớp, đến lúc đó cùng nhau học lớp chọn, đến khi lên cấp ba cũng dễ hơn, đó là ngôi trường danh giá trăm năm nay đấy!”

“Hừ!”Chu Lượng bên cạnh hừ lạnh, cậu quay đầu nói:” Ba, con ra ngoài trước đây!”

Vừa dứt lời, cậu nháy mắt đã chạy mất dạng, từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn tôi một lần.

Lúc đầu, tôi còn chưa tính tới chuyện học học cấp hai, nhưng sau khi nghe sự sắp xếp của Chu Tiêu, có vẻ đã chuẩn bị sẵn kế hoạch sáu năm tới rồi, thậm chí kế hoạch học đại học cũng có thể chuẩn bị xong rồi.

Một cảm giác kính trọng sự sắp xếp của hắn lập tức sinh ra, nhưng không có sư phụ bên cạnh, nên vẫn có chút khó quyết định.

Trường sơ cấp số ba xa nhà quá, đi đi về về rất bất tiện.

“Trường cấp hai số ba đi, tôi cũng sẽ đến đó!” Trường Sinh đang ủ rủ ăn cơm thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, nói.

“Anh?” Tôi vội vàng quay đầu nhìn Trường Sinh, sao tôi lại không biết gì về chuyện này hết?

Chu Tiêu liếc nhìn Trường Sinh, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng:” Ba người ở cùng nhau càng tốt! Càng tốt!”

Nhìn vẻ mặt hắn như vậy, Chu Tiêu giống như muốn trói con hắn cùng chúng tôi vậy, đáng thương cho tấm lòng cho những bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.

Tôi đang định hỏi Trường Sinh thì thấy Chu Lượng với sắc mặt âm trầm đi vào, câu lạnh lùng chỉ về phía sau:” Tìm cô đấy!”

Cậu vừa nói xong, một ông lão nhún từ sau lưng cậu nhún vai bước vào, ông ta nhìn tôi ngại ngùng xoa hai tay.

“Bác Dương?” Tôi nhìn  người đó một lúc lâu mới nhớ ra là ai, lúc trước người này là người không tin chuyện ma quỷ nhất, mỗi lần đi ngang qua nhà tôi đều muốn nhổ nước bọt vào cửa nhà, cho nên tôi cũng không có nhiều ấn tượng.

“Dương tiểu tử, sao cậu lại tới đây?” Bà Trần mơ hồ nhìn ông ta, hỏi.

“À thì… chuyện là…” Bác Dương nhìn ngó xung quanh, ngại ngùng đi tới cạnh bàn ăn và ngồi xuống, nói:” Ăn thịt lạp sao?”

“Đúng vậy!” Tôi không biết câu này có ẩn ý gì, không phải để trên bàn rõ ràng sao?

Tôi thấy ông ta ấy rõ ràng dến tìm tôi, vội vàng chăm chú nhìn ông thì phát hiện trên trán ông ta có luồng hắc khí, ba ngọn đèn cũng yếu đi nhiều.

Tôi thầm mừng trong lòng, ông ta không tin chuyện ma quỷ lại gặp ma, tôi xem ông làm thế nào!

Bác Dương cũng ngại ngùng không dám nói, ông ta chỉ vào miếng thịt lạp nói một lúc lâu, ông ta vừa khen tài nấu nướng của bà Trần, món thịt lạp rất thơm, còn khen những món bà nấu rất ngon.

Tôi thấy ông ta không nhắc đến chuyện gì, trong lòng càng vui hơn, thế là múc thêm một bát cơm, tôi vừa bưng bát cơm vừa nháy mắt với Trường Sinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 595

Hôm nay, chỉ cần bác Dương tới tìm tôi, tối nay moi người ở vịnh Du Thụ đều biết nhà ông ấy có ma rồi, danh tiếng không tin chuyện ma quỷ của ông ta mất tiêu rồi!

“À thì, Trương Dương à!” Chu Tiêu cũng chời một lúc lâu không thấy bác Dương lên tiếng, hắn hắn bất mãn liếc hắn đi lên trước nói:” tôi đi báo danh cho ba người nhé, đến khi khai trường, tôi lái xe đến đón cháu, vẫn học chung một lớp với Chu Lượng, cháu thấy sao?”

“Được thôi!” Tôi đang gặm miếng xương thịt lạp thì nghe Chu Tiêu nói, tôi vội vàng nhả miếng xương ra và nhanh chóng đồng ý.

Trường cấp ba của trường số ba là trường tốt nhất ở Hoài Hóa rồi, nếu đúng là đi học ở truong cấp hai số ba như Chu Tiêu nói, đến lúc vào cấp ba sẽ dễ hơn nhiều.

“Vậy cháu ăn cơm trước đi, tôi dẫn tên tiểu thử thúi này về trước đây.” Chu Tiêu trừng mắt nhìn “đứa con bất hiếu”, sau đó chào hỏi với bà Trần vài câu và rời đi.

Chu Tiêu vừa đi được hai bước lại quay trở lại, Chu Tiêu lấy ra một chiếc hộp lớn từ đống đồ mà hắn để ở nhà bà Trần và nhét vào người tôi, nói:” Đây là mẫu điện thoại mới nhất của Motorola, tôi nhờ người mang từ Hồng Kông về, tôi chuẩn bị sẵn thẻ sim rồi, còn về tiền gọi điện, tôi mỗi tháng sẽ đều đặn nộp tiền, cháu cứ lấy dùng đi, trong đó có lưu số của chú, cần gì thì cứ gọi cho chú.”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, sao tốt quá vậy?

“Như vậy, tôi cũng sẽ kiếm cháu dễ hơn đấy! Ha ha…” Chu Tiêu thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của tôi thì cười ha ha, vôi vàng nhét cái hộp đó vào trong người tôi, sau đó vẫy tay với Trường Sinh:” Ở nhà còn một cái này, đến khi khai trường, chú sẽ mang cho Trường Sinh!”

“Cái này cũng giúp ta dễ dàng tìm được ngươi! Hì hì…” Chu Bưu thấy ta vẻ mặt nghi hoặc, vội vàng cười cười, nhét cái hộp vào trong lòng ta, hướng Trường Sinh vẫy tay: “Trong nhà này còn một cái. Khi khai giảng, tôi sẽ mang cho Trường Sinh!”

“Không cần!” Trường Sinh bình tĩnh nói.

“Cần chứ! Cần chứ!” Chu Tiêu nhấn mạnh cười tươi với Trường Sinh, tay vừa xoa đầu Chu Lượng vừa mang theo cái bụng phệ đi về.

Tôi ngẩn ngơ một lúc, vừa định mở hộp ra thì bác Dương bên cạnh thò đầu tới, cười ngơ ngác, nói” Cái này là điện thoại di động sao?”

Còn chưa rời đi sao?

Tôi ngẩng đầu ngây người nhìn ông ta một lúc, sau đó đành cười, nói: “Bác Dương có chuyện gì không?”

“À thì.. thực ra…. cháu ăn cơm trước đi!” Bác Dương mấp mé môi, sau đó vội vàng chỉ vào cơm trên bàn ăn hơn phân nửa, nỏi.

“Thằng nhóc này, nói mau đi! Trước mặt một cô gái nhỏ thì có gì phải xấu hổ chứ?” Bà Trần vừa thu dọn bát đĩa, gom đũa vừa nói.

Tôi đặt chiếc hôp điện thoại lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm bác Dương, tôi không tin chú không nói đấy!

“Uống nước rồi từ từ nói chuyện!” Trường Sinh thấy bác Dương xoa xoa hai tay, cậu bất đắc dĩ đưa ly nước chưa uống trước mặt cho ông ta.

Bác Dương cầm lấy ly nước, ngại ngùng cảm ơn cậu, thấy ba người đều tập trung nhìn ông ta, tay cầm ly nước suy nghĩ một lúc mới từ từ lên tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1411: Truyền thuyết Thủy tổ Huyết tộc

Ông kể rằng gần đây, gia đình ông ấy không hề được bình yên, mỗi tối giống như có thứ gì đó mở cửa tủ phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.

Lúc đầu, ông ấy tưởng là con chuột, nên đã xài thuốc diệt được mấy con chuột lớn, nhưng ban đêm vẫn có thứ gây ồn ào trong nhà.

Vợ ổng lại tin vào chuyện ma quỷ, bà sợ hãi đến mức trùm chăn niệm phật cả đêm, bác Dương nhất trong chốc lát mất bình tĩnh lấy một cây dao rựa dưới bếp chạy quanh nhà, nhưng ông ta không nhìn thấy gì cả.

Cứ như vậy mấy ngày, vợ ông ấy chịu không nổi mà đổ bệnh, phải đi bốc một ít thuốc bắc về uống.

Vào đêm nấu thuốc ấy, thứ đó còn hoành hành hơn nữa, tất cả nồi nồi niêu xoong chảo trong nhà không cái nào không vang lên, vợ chồng bác Dương sợ tới nỗi chui rúc trong chăn cả đêm không dám động đậy.

Bác Dương còn tận mắt nhìn thấy cái tủ mở ra đóng lại, sau đó rau củ và đồ gia dụng trong nhà đều bừa bộn hết cả lên.

Ông ta cũng nhờ người xin một lá bùa về dán trong nhà, nhưng không những không có tác dụng gì mà tiếng động còn dữ dội hơn, gà vừa vào chuồng thì tiếng động trong nhà bắt đầu vang lên ngay.

Không còn cách nào khác nữa, ông ta nghĩ đến cách đến nhà tôi, nhưng ông ta đến mấy lần vẫn thấy nhà tôi khóa, nên ông ta ngày nào cũng ghé qua, mong tôi mau chóng trở về.

Bác Dương vừa nói, mặt vừa đỏ bừng, còn nói trước đây không phải không tin, mà do trước đây không gặp sao tin được đúng không? Bây giờ phải tin vào khoa học, ngay cả điện thoại di động cũng xuất hiện rồi, còn ai mà tin vào chuyện có ma nữa chứ..

Tôi không để ý lắm những lời lải nhải phía sau của ông ta, nhưng tôi đã hiểu đại khái những chuyện đã xảy ra, dường như có linh thể vào nhà rồi nhỉ?

Có vẻ không có ác ý gì, chỉ làm mấy chuyện như lục đồ mà thôi.

Tôi nhìn Trường Sinh, nhưng thấy cậu cũng khá bối rối.

Mọi thứ trên thế giới này đều có cách riêng của nó, và mọi thứ phải được tuân theo để có trật tự.

Con người sinh ra ở nhân gian và sống ở thế giới này, nhưng sau khi chết đi, họ sẽ thuộc về âm phủ, ngoại trừ một số ít người oán khí khá nặng, chấp niệm rất lớn mới có thể ở lại nhân gian, nên tôi sẽ không đồng ý linh thể theo sau ở lại nhân gian.

Nhưng những thứ này vẫn có một ngoại lệ, đó là những linh hồn lang thang, những người này chết một cách mơ hồ, đến mức quên cả nơi thờ chính mình, không tìm được con đường đi âm phủ, đành lang thang khắp nơi, nếu không kiếm được cách nào khác, những linh hồn đó cuối cùng sẽ biến mất.

Giống như Ngụy Yến, nếu trong bảy ngày không trở về âm phủ, không có người siêu độ dẫn đường, rất có thể phải lang thang khắp nơi.

Hầu hết những linh hồn lang thang này đều không có ý thức và chỉ lang thang xung quanh, khi xây nhà thường có các vị môn thần trông giữ, nên những linh hồn lang thang thường không thể vào nhà được.

Mỗi đêm, nhà bác Dương cũng có linh thể ghé thăm, không lẽ mở nhà trọ linh thể rồi sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.