Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 127: Lại xuống sông Đá



Tôi nhìn đôi mắt đen như mực kia, thoáng chốc nhớ lại người năm đó chỉ bị một cái liếc mắt của người ta lập tức ngây ngốc, tôi đành nghiêm mặt, im lặng bóc vỏ viên kẹo nhét vào trong miệng Trường Sinh.

“Ăn đi!” Trường Sinh bị tôi nhìn đến mức mặt đen cũng đỏ lên, nhét kẹo vào trong tay tôi, rồi lại vội vàng lột một viên kẹo khác ném vào trong miệng mình, lập tức nhắm mắt không nói gì nữa.

Sau khi chúng tôi đến Đáo Long rồi đổi xe hai lần, mới có thể đến được thôn bản thân đã được sinh ra.

Tôi không có nghĩ nhiều mà đi thẳng đến nhà họ Trương, tôi biết rằng bản thân sẽ không dễ gì tiếp xúc với mấy người nhà họ Trương kia.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi dựa theo chút ký ức còn sót lại trong đầu, đi hỏi thăm đến tận nhà trưởng thôn. Nhưng khi trưởng thôn đang đứng trước cửa nhà, thấy tôi đến, ông ta lập tức bất ngờ đứng sững tại chỗ.

Tôi không biết tại sao ông ta lại tỏ vẻ xúc động như vậy, cũng không biết dáng vẻ đó là đang sợ hãi hay là chào đón bản thân.

Nhưng trưởng thôn chỉ đứng ngây ra đó một lát đã nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng bước đến nhìn tôi nói: “Cháu đến thì tốt quá rồi! Nhanh lên, ông chờ sắp điên rồi!”

Ông ta nói xong kéo tôi đi vào nhà, sau đó gọi lớn: “Bà nó, chuẩn bị cơm nhanh đi, cô bé xuống giếng cùng đạo trưởng Viên năm đó lại đến rồi. Chúng ta có cách giải quyết rồi!”

Lần đầu tiên, tôi nghe có người dùng cách này đặt biệt danh cho bản thân, tôi nghe giọng nói hình như ông ta đã say rồi. Nhưng tôi thấy trưởng thôn sốt ruột như thế, vội hỏi ông ta có chuyện gì đã xảy ra.

Tay tôi đặt phía sau lưng, nhẹ nhàng lắc ra hiệu cho Trường Sinh, ý bảo mắt của cậu hãy mở to xíu, đừng để chúng ta mới vào đã gặp phải chuyện kỳ lạ gì đó rồi còn bị sự nhiệt tình của người ta hù sợ, đến lúc đó tôi cũng không biết phải giúp cái thôn này ra nữa đâu!

Trường Sinh lui về sau mấy bước, cụp nửa mắt quan sát xung quanh, khi tôi sắp bị kéo vào nhà, cậu chỉ lắc đầu với tôi, ra hiệu cậu chả thấy gì dị thường.

Chuyện này làm tôi thấy kỳ lạ, không có gì thế cần tôi làm chi? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là, ông trưởng thôn này gặp tôi vui quá hóa rồ à?

Dù tôi hỏi thế nào, người đàn ông này vẫn liên tục kéo tôi vào phòng khách, miệng thì chỉ lặp đi lặp lại một câu đi vào nhà hãy nói, vào nhà hãy nói!

Mà tôi thấy ông ta hoàn toàn không liếc Trường Sinh một xíu nào, cũng yên tâm hơn nhiều. Tôi sợ ông ta nhớ năm đó Trường Sinh mượn thọ của mấy đứa bé còn sống ở thôn bên cạnh, lúc đó chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai đoán trước được.

Trưởng thôn vừa kéo tôi vào nhà xong, đã đè tôi với Trường Sinh ngồi xuống bộ bàn ghế tiếp khách, chạy nhanh ra nhà bếp nói là để ông ta xem cơm chín chưa.

Chỉ chốc lát, cửa phòng lại xuất hiện vài cái đầu nhỏ thò ra, những cái đầu này đều là trẻ con, bọn nhỏ cẩn thận nhìn chăm chú vào tôi và Trường Sinh. Sau đó, bọn nhỏ bị trưởng thôn đang ở nhà bếp quát một tiếng, bọn chúng chột dạ, sợ hãi, vội vàng vụt chạy hết ra ngoài cửa trước.

Khung cảnh này khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của tôi, trên đường đi tôi đã nghĩ tuy trưởng thôn bảo sẽ tiếp đãi nồng hậu, nhưng cũng đâu cần tỏ vẻ nhiệt tình không rõ ràng như thế này nhỡ?

Trường Sinh cũng đang bận quan sát xung quanh, rồi cậu thì thầm hỏi tôi có muốn đi hỏi cuối cùng là chuyện gì hay không? Biểu cảm lo lắng đã xuất hiện trên mặt của cậu.

Tôi nhìn sơ qua, đúng lúc thấy trưởng thôn bưng món ăn vào, ông ta vừa đặt thức ăn xuống bàn đã bảo chúng tôi ăn đi, còn gắp cho tôi với Trương Sinh một đống thức ăn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: C39: Chương 39

Tôi nhìn Trường Sinh, lúc này cậu đã im lặng nhìn tôi thầm bảo cậu không có sao hết, rồi cúi đầu ăn cơm.

“Đến rồi! Ông cả Trương đến rồi!” Tôi chưa ăn xong chén cơm, lại nghe mấy đứa nhỏ của nhà trưởng thôn đang ở ngoài cửa, vừa chạy vừa gọi lớn.

Tôi lập tức trừng mắt lên nhìn trưởng thôn, tôi vẫn chưa biết làm sao để đến hỏi chuyện mẹ mình với ông cả Trương, sao ông ta lại gọi ông cả Trương đến rồi?

Tuy trưởng thôn thấy tôi trừng mình, nhưng chỉ thở dài, đặt chiếc đũa vừa gắp món ăn cho tôi xuống, đi ra ngoài đón.

“Cô đừng để ý nhiều, cuối cùng trong mắt bọn họ cô vẫn là con gái của ông ta thôi!” Trường Sinh thấy khuôn mặt tôi khó chịu, lại gặp một cục thịt cho vào chén tôi, nói: “Cô cứ bình tĩnh giao tiếp với họ là được rồi!”

Tôi ném cục thịt đó vào miệng, nhai ngấu nghiến một lúc, rồi lắng tai nghe tiếng bước chân của một nhóm người vọng từ ngoài vào phòng, nhưng rõ ràng có người đang thì thầm nói chuyện rất nhỏ hình như đang tranh cãi cái gì đó.

Chỉ chốc lát, trưởng thôn lại cười ha hả bước vào, đúng như dự đoán của tôi, sau lưng ông ta còn có một đám người đi vào theo.

Ông cả Trương dẫn theo bà vợ đã tái giá với bản thân đi cùng, bà vợ kia đang bế đứa con nít tầm ba tuổi, còn có một ông cụ bảy mươi tuổi lần trước tên Viên Sĩ Bằng, với mấy người ăn mặc rất xinh đẹp cùng bước vào.

Tính ra số lượng người cũng rất đông đấy, tôi bất ngờ, quay sang nhìn Trường Sinh, tôi chả biết người trong cái thôn này đang muốn thể hiện cái quỷ gì.

Trường Sinh cũng ngây ngẩng, đặt chén xuống, nhìn trưởng thôn hỏi: “Ông đang định làm gì thế? Hai người bọn tôi vẫn còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm đoán già đoán non. Cho nên có gì thì ông cứ nói thẳng, kéo nhiều người đến đây làm gì?”

“Chuyện là thế này, Dương Dương!” Ông cả Trương vội vàng chọt lưng trưởng thôn, chỉ để lộ vẻ mặt cười khó coi hơn cả khóc nhìn tôi, rồi lại bị bà vợ của ông ta đứng bên cạnh liếc mắt, thoáng chốc ngay cả nụ cười trên khuôn mặt ông ta cũng cứng đờ.

Tôi nhìn dáng vẻ ông ta hèn nhát như thế, lập tức tôi tức giận, xếp hai đôi đũa đập lên bàn, nói: “Có chuyện nói nhanh, tôi còn có chuyện bận!”

“Con đừng tức giận! Đừng giận!” Ông cả Trương vội vàng xua tay với tôi, rồi gãi đầu không biết nói tiếp thể nào.

Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào ông ta, thầm nghĩ tại sao tôi lại có một người bố có tính cách nóng nảy như thế chứ?

“Sao! Ông ấy sinh mày là sinh lộn sao?” Tôi đang đợi ông cả Trương mở miệng, bà vợ của ông ta lại lạnh lùng nhìn tôi: “Con gái như mày đúng là “đồ sao chổi”, không chỉ khắc chết mẹ khi chưa sinh, bây giờ sắp khắc chết sư phụ của mình. May năm đó, mày được bế đi, chứ không không biết ai sẽ bị mày lây xui xẻo!”

“Bà nói mà không tự nghĩ lại bản thân!” Tôi nghe thế, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên phừng phực, đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt bà ta nói: “Mẹ tôi không chết thì bà có đường trở mình sao? Nếu mẹ tôi còn sống, thì giờ bà còn có thể kiêu ngạo đứng đây được à? Còn nữa, mẹ tôi chết do bị đám người trong  nhà họ Trương hành hạ đấy! Bà nói tôi khắc chết người, thế tôi đây muốn khắc chết đám người nhà họ Trương, chứ còn thứ người ngoài như bà đâu liên quan, mở mồm ra làm gì?”

Tôi đang oán giận ông cả Trương, bây giờ lại nghe bà ta nói xấu mẹ mình cơn tức càng bốc lên dữ dội hơn, tôi giơ tay định nhào vào tát bà ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 89: Doanh Lan tâm kế

“Trương Dương! Cô bình tĩnh đi!” Trường Sinh lập tức ôm tôi, kéo về, nói: “Cô đâu cần để ý hạng người như bà ta!”

Cậu khuyên rồi, nhưng thấy tôi vẫn còn rất giận nên vội vàng ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “Đợi lát nữa tôi hạ độc cho bà ta ngủ ba ngày ba đêm, tiêu chảy, còn gặp ác mộng, cô hài lòng không?”

“Cũng được đấy!” Tôi lại nhìn bà vợ của ông cả Trương bị trưởng thôn trừng rồi kéo về, đúng như lời cậu nói, đánh với con người này chỉ khiến tôi mất danh tiếng thôi. Nhưng tôi cũng đã học thuật pháp, tôi chỉ cần ném một tờ Chiêu Âm phù ở nhà bà ta để bà ta cảm giác được linh hồn rời khỏi xác ra sao là được rồi.

Bà ta dám nói tôi khắc mẹ, khắc sư phụ mà! Cũng không biết tự ngẫm lại bản thân ra sao.

Tôi nghĩ đến đây, lập tức đẩy mạnh Trường Sinh ra, trừng thẳng vào đàn bà họ Trương kia nói: “Bà nói tôi khắc sư phụ của mình à? Bà dám lặp lần nữa tôi nghe không?”

“Dương Dương! Dương Dương!” Trưởng thôn thấy tôi sắp tức đến phát điên, vội vàng trừng người đàn bà họ Trương kia, rồi nắm lấy tay tôi cười nói: “Hôm nay, ông muốn gặp cháu để nói chuyện, cháu ngồi xuống trước đã! Ngồi xuống rồi nói!”

“Tôi đâu có nói sai!” Người đàn bà họ Trương còn đứng sau lưng lẩm bẩm cãi lại.

Tôi trừng bà ta, nghiến răng nghiến lợi, tôi càng chắc chắn rằng mình phải dạy dỗ bà ta một trận ra trò. Tôi hít một hơi thật sâu, đè lửa giận trong lòng của bản thân xuống, bây giờ trước mắt chuyện của sư phụ vẫn quan trọng nhất.

“Cô ngồi xuống trước đi!” Gương mặt của Trường Sinh cũng tối lại, vừa khuyên vừa kéo tôi đến ngồi xuống ghế.

Trưởng thôn nhìn người đứng sau lưng rồi ngượng ngùng hỏi: “Dương Dương này, bây giờ đạo hạnh của cháu thế nào?”

“Tôi không có đạo hạnh!” Tôi tức giận đáp trả ông ta, lão già này vẫn muốn thừa nước đục thả câu, muốn bẫy tôi à!

“Khụ! Khụ! Ha…” Trưởng thôn bị sắc đến mức khó thở vì câu trả lời của tôi, ông ta hết cách, chỉ đành quay đầu nhìn Trường Sinh.

Trường Sinh nhìn tôi, nói: “Tôi với Trương Dương không thích vòng vo, ông cứ nói thẳng chuyện gì đã xảy ra với thầy Hắc! Dù là chuyện của các người, nhưng nếu chúng tôi giúp được sẽ giúp.”

“Vâng! Được rồi!” Trưởng thôn nói những người bên ngoài vào phòng ngồi xuống, cười cười nói với thôi: “Thầy Hắc với đạo trưởng Viên và hai ông thầy lần trước đến giải những nanh ấn kia lại cho nổ miệng suối Đá, dẫn theo rất nhiều người vào đó.”

“Ông nói sao?” Tôi nghe ông ta dứt lời, lập tức giật mình, thoáng chốc đáy lòng tôi dấy lên cơn sóng to bão lớn.

Năm đó, con suối Đá này đã bị niêm phong bằng bê tông rất chặt chẽ, mặc dù có thể sẽ có các đường thoát khác nhưng ngoài trừ trong sông Âm có rất nhiều cá đầy râu, thì chỉ có một cái quan tài bằng sắt trống rỗng, những văn tự kỳ quái được khắc trên tường thồi. Thế sao, sư phụ xuống dưới đó làm gì nữa?”

Thêm vào đó chẳng phải vào năm đó, sư phụ đã cùng với Viên Uy mở chiếc quan tài đá kia ra rồi à? Tại sao còn xuống đó làm gì? Chẳng lẽ, dưới sống Đá còn có cái gì khác?”

“Họ đã vào đó hơn mười ngày rồi!” Trưởng thôn thấy tôi giật mình, đành nói tiếp: “Ông còn tưởng lần này cháu đến là tìm thầy Hắc chứ!”

“Ông nói nhanh lên, rốt cuộc thì chuyện gì đã ra rồi?” Tôi không thể nào chịu được cách nói chuyện lập lửng của ông ta, nên câu nói của tôi cũng nâng tông cao hơn một chút.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Trưởng thôn thấy tôi đang lo lắng, ông ta nhìn thoáng qua những người khác, sau đó sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe.

Hơn mười ngày trước, sư phụ cùng với một đội xe quân sự vào thôn, còn đi thẳng vào nhà trưởng thôi, dẫn theo một người tướng quân thông báo rằng chính phủ muốn khai quật đá vôi trong hang động dưới con suối Đá. Chắc là sau này họ sẽ xây một điểm du lịch ở đó, cho nên chính phủ đã đưa ra yêu cầu phải đưa đội quân này xuống đó trước để kiểm tra độ an toàn.  Họ dặn trong mấy ngày sắp tới, sẽ có tiếng động lớn do công trình thi công gây ra, thành thử ra họ đến thông báo cho trưởng thôn và dân biết trước để tránh họ đến làm phiền việc thi công.

Đương nhiên, trưởng thôn rất mừng, nếu như sau này nơi đó khai thác được thành điểm thăm quan thắng cảnh, chắc chắn người dân trong thôn có thể ngồi trong nhà kiếm tiền rồi. Thậm chí, không biết chừng người làm trưởng thôn như ông ta cũng có thể trở thành tỷ phú.

Ngay đêm hôm đó, ông ta lập tức thông báo tin vui này cho bà con nghe, lúc đó có mặt của Viên Sĩ Bình và sư phụ của cô ở đó bảo đảm, nên chuyện này đã làm cho rất nhiều người dân trong thôn mừng đến mức ngủ không yên.

Hôm sau, quân đội lập tức dùng thuốc nổ phá niêm phong bê tông ở miệng con suối kia, rồi cho hơn mấy chục người lần lượt vào đó. Ban đầu, họ xuống dưới còn ném lên rất nhiều món, rồi họ thông báo lại rằng có thể họ sẽ phải ở dưới này kiểm tra vài ngày nữa, nên bảo trưởng thôn tìm người đến canh chừng xung quanh con suối, khi có chuyện gì gì cần thì đến hỗ trợ là được.

Lúc đầu, trưởng thôn cho rằng mấy ngày của họ nói là ba năm ngày gì đó thôi, cho nên còn đinh ninh nghĩ thầm rằng, chính phủ làm việc thật sự rất cẩn thận, nên thời gian kiểm tra mới dài như vậy chứ không phải chỉ đến xem qua sơ sài.

Nhưng sau năm ngày rồi, ông ta không thấy có động tĩnh gì bên dưới nên bắt đầu sốt ruột, vội sắp xếp người dân trong thôn lấy dây thừng xuống dưới xem, nhưng dây thừng buộc chặt rồi, người đi xuống dưới lên báo lại dưới đó không chạm đất cũng không có ai hết, thậm chí dưới đó còn có bầu không khí vô cùng u ám.

Trưởng thôn thấy vậy đã sợ run người, không dám bảo người xuống nữa.

Ông ta muốn báo cảnh sát nhưng sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn, cho nên khuyên bản thân rằng sư phụ của cô nói sẽ lên, thì chắc chắn sẽ lên. Có lẽ, đợi một ngày nữa họ sẽ lên thôi, dù sao dưới đó bọn họ cũng có rất nhiều người.

Nhưng trước đó hai ngày, trưởng thôn đã lo sốt vó, nên nhờ người treo cái rổ đặt con chó vào đó rồi thả xuống dưới. Ban đầu, con chó đó còn sủa vài tiếng, nhưng càng về sau con chó đó không sủa nữa.

Nhưng dây thừng dài đến mức nào thả xuống cũng không có cảm giác dừng lại, họ hết cách đành kéo con chó lên, lại phát hiện con chó trong rổ đã mất tích rồi.

Ông ta đến hỏi người kéo dây, người đó nói cái rổ vẫn nặng như thế, không có cảm giác nhẹ đi xíu nào.

Trưởng thôn lập tức choáng váng, ông ta sợ chuyện năm đó ở con suối này lại xảy ra lần nữa, mà bây giờ cũng chỉ mới có vài năm chuyện ao cá của Tiểu Hoàng mới lắng xuống thôi. Vậy nên ông ấy vội vàng sắp xếp người trông coi ở đó, rồi gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng cục cảnh sát nói họ nhận được chỉ thị, đây là chuyện bí mật của quốc gia, họ chỉ có thể đăng báo và phải đợi cấp trên cử người đến giải quyết!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.