Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 141: Cổ người



“Xì!” Âm Long vừa nhìn thấy bóng người kia, lập tức nhảy lên từ cổ tôi, chạy như điện về phía sông Âm.

Lúc này, tôi lập tức phản ứng, liều mạng cắn đầu lưỡi để duy trì tỉnh táo, một tay kéo Trường Sinh, đập một lá Dẫn Lôi phù lên Khiên Hồn dẫn đen nghịt sau lưng cậu.

“Ầm!”

Dẫn Lôi phù ầm một tiếng, bóng dáng nhoài ra bất động trên sông Âm chợt loé lên, quay đầu muốn chạy lên trên. Những chiếc lá liễu vốn đang bay bình thường lập tức rối loạn như một đàn kiến không có mục tiêu, bay loạn xạ giữa sông Âm, tiếng hát vốn gọn ghẽ, thánh thót cũng trở nên vô cùng ồn ào.

Còn những đầu tóc bay trên mặt nước sông Âm vì bóng người chạy mà lập tức rụt hết về. Dẫn hồn của Trường Sinh lập tức bị chặt đứt, cơ thể cậu cũng chấn động theo, hét to một tiếng: “Bắt lấy nó!”

Sau cái vung tay, một cái bóng đen lập tức bay nhanh đến trên sông Âm.

“A? Cổ người!” Cô nàng mập cũng la to, vẫy tay với Trường Sinh: “Mau! Là cổ người đó!”

Tôi nghe thấy mà lòng chợt lạnh, nơi này mà lại có người nuôi cổ người sao?

Tôi đang muốn hỏi Trường Sinh đi lên thế nào thì bên trên chợt loé ánh sáng, bóng người kia nhảy thẳng xuống, giẫm mạnh xuống đất hai cái rồi không cử động nữa.

Sau lưng nó là Âm Long đang cắn chặt cổ người nó, cái đuôi rắn không ngừng đập lên lưng cổ người nọ.

“A Hồng! Mau lên đây!” Cô nàng mập vội la lên, vứt con trùng mập đang cầm lên cổ người.

“Xì!” Âm Long vậy mà lại ngẩng đầu lên, đột nhiên rít lên với A Hồng.

A Hồng bị vứt đến chỗ lưng cổ người vội rên lên hai tiếng, cơ thể cong lên, đập đôi cánh nhỏ nhảy về lại trên vai cô nàng mập, vô cùng tủi thân nhìn Âm Long bằng đôi mắt nhỏ hồng hồng.

Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa phản ứng kịp chuyện cổ người là thế nào thì nó đã biến thành thức ăn của Âm Long rồi.

Vốn tôi còn tưởng nó sẽ lại giống trùng tử thần, phải bận rộn nửa ngày, nhưng Âm Long dường như còn không cho tôi cơ hội phản ứng đã thu phục ngay rồi.

“Xì!” Lúc này hắc xà cũng bơi từ giữa sông Âm về, cẩn thận rít chút xà tin, có vẻ vô cùng sợ Âm Long.

Âm Long đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, thẳng thừng rúc vào sau lưng cổ người bất động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Xin lỗi

Tôi nhìn kỹ lại thì thấy trên cổ người có vẻ có một thứ thuôn dài trồi ra, mà nguồn cơn của thứ đó chính là miệng của Âm Long.

Tôi vội vàng kéo Trường Sinh hỏi: “Đó là tin tử của Âm Long à?”

“Chắc là vậy!” Cậu cũng hoang mang, thu lại hắc xà rồi mới nói: “Theo truyền thuyết, lưỡi của Cầu Sỉ rất dài, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì không rõ. Dài vậy chắc cũng có tác dụng gì đó nhỉ? Chắc là ăn cơm tiện hơn?”

Tôi đang định gật đầu thì lại thấy bên trong thân thể cổ người phát sáng kia bắt đầu chầm chậm kích động, sau đó cơ thể dần trở nên trong suốt.

Sau đó lại nghe thấy tiếng liếm mút của Âm Long, chỉ trong nháy mắt dưới đất chỉ còn lại một bộ da người hoàn chỉnh, xương cốt, cặn bã bên trong cũng không còn.

“Xì!” Lớp vảy của Âm Long sáng lên ánh huỳnh quang, nó vừa đảo con mắt đen thui đã lập tức nhảy lên người tôi.

Tôi vội phản ứng, nhìn bộ da người dưới đất, vươn tay ra đón lấy Âm Long, nói với Trường Sinh: “Cổ người này là ai?”

“Cũng không thể tính là người được.” Trường Sinh liếc cô nàng mập đang định cất lời, vừa mới mở miệng đã nói ra lời này.

Tôi thầm biết cậu đang an ủi tôi nên gật đầu cố nén rào cản, đặt lại Âm Long lên cổ.

Lúc này Trường Sinh mới nói tiếp: “Đây là được dưỡng thành từ trong bụng mẹ, sau đó lại theo yêu cầu mà chọn cách nuôi nấng, như nuôi gà nuôi vịt vậy.”

Trong mắt tôi vẫn có chút không nỡ, cậu lập tức nói tiếp: “Thứ này không có nhân tính, chỉ có sát tính trời sinh của cổ. Nếu lúc nãy Âm Long không thể dùng một chiêu để chế phục nó, bây giờ có lẽ chúng ta vẫn đang đối phó với thứ này, nói không chừng là nó ăn chúng ta.”

Tôi hiểu ra gật đầu, nhưng chỉ cần nhìn đến bộ da đến xương cũng không còn kia lại hoảng hốt.

Cô nàng mập thấy tôi cứ nhìn thì vươn tay cuốn bộ da người dưới đất lại, nói: “Có thể nói Cầu Sỉ là loại cổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là sự tồn tại như thần vậy, cô nhặt được món hời rồi đấy. Trước kia người ta cho cổ ăn toàn người sống, còn phải mua người để cho ăn. Âm Long lại tự mình săn được thứ đại bổ, không cần cô cho ăn mà cô còn không vui sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: Chương 25

Được lắm!

Đối với những người nuôi cổ, mạng người không là cái thá gì cả.

“Xì!”

Âm Long bất mãn rít nghiến răng với cô nàng mập, cặp mắt đậu đen sáng ngời nhìn chằm chằm A Hồng trên người cô ấy, dường như chỉ cần cô ấy nói một câu không đúng sẽ lập tức nuốt trọn A Hồng.

A Hồng trông thì ngầu đấy nhưng hoàn toàn chỉ có cái mã mà thôi. Âm Long vừa nhìn qua đã lập tức bò vào trong quần áo cô nàng mập trốn.

Tôi còn muốn nói thêm gì đó thì chợt trong động lại truyền đến những tiếng hát kia. Tôi thấy khó hiểu quay đầu lại nhìn thì thấy đám lá liễu lại bay phấp phới giữa sông Âm.

Tôi cố ý nhìn thật kỹ một cái lá liễu, lúc này mới phát hiện ra đám lá liễu này chảy ra từ trên xuống dưới động sông Âm, có thể lúc nãy nó chảy lên, không bị cổ người hút rơi.

Tôi vội kéo tay Trường Sinh nói: “Có muốn đi theo đám lá liễu này xuống xem thử không?”

“Các người còn xem nữa sao?” Cô nàng mập lập tức hét lên, kéo tay tôi đi về phía động, nói: “Chúng ta ở đây chờ bọn Viên Uy đi, ở dưới còn có sư phụ và mọi người nữa!”

Tôi cố trụ chân muốn giữ cô ấy lại nhưng suy cho cùng nhiều thịt thế thì sức lực hơn hẳn, cái thân gà nhỏ của tôi làm sao so được với cô ấy, còn chưa kịp niệm chú kim cương tăng sức mạnh đã vội vươn tay ra xin Trường Sinh giúp đỡ.

Vừa xoay đầu đã nghe thấy phía dưới động sông Âm chợt truyền đến một hồi sấm vang dội, làm cho cô nàng mập sợ hãi giật mình, vội vứt tay tôi ra nói: “Tôi chỉ kéo cô thôi mà, có cần phải gọi sét tới đánh không chứ!”

“Ở dưới?” Tôi nhìn Trường Sinh chằm chằm, hai mắt sáng lên: “Hồi nãy là Dẫn Lôi phù đó sao?”

“Đi!” Cậu kéo tôi, cố sức quăng ba lô ra sau, dẫn đầu đi về phía cửa động.

Tôi cũng vội vàng đi theo, cô nàng mập nhất thời choáng váng, hét to với chúng tôi: “Các người cứ vậy nhảy xuống thì ngã chết làm sao?”

Cô ấy vừa nói thế, tôi và Trường Sinh lập tức dừng bước, nhìn cô ấy.

“Cầm lấy!” Cô nàng mập đi nhanh vài bước, kéo bộ da của trùng tử thần dưới đất đưa cho chúng tôi, nói: “Hai người xuống đi, tôi ở lại đây giúp hai người kéo dây thừng!”

Tôi nhìn cô ấy quyết định vô cùng kiên quyết, gật đầu, thử kéo căng da trùng tử thần, nhìn cô ấy đầy khó hiểu: “Vậy nhóm người của sư phụ tôi làm sao xuống được? Chẳng phải là dùng dây thừng sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

“Rốt cuộc cô có xuống không?” Cô nàng mập đỏ mặt, lại bướng bỉnh quát tôi.

Tôi nhìn cô ấy một cái, không cần hỏi cũng biết nhất định cô ấy lại phạm lỗi. Tôi vẫy tay với Trường Sinh, trước tiên là dùng hai lá bùa lửa chiếu sáng bên dưới.

Hai người kéo căng da trùng tử thần, giữa kẽ hở của cửa động và sông Âm, chầm chậm men theo vách đá xuống dưới.

“Ầm!”

Vừa xuống dưới nước sông Âm đã trút xuống xối xả lên người, cái lạnh thấu xương đau nhức. Thế nhưng tiếng hát của đám lá liễu vẫn không thay đổi, tuy vậy đã mất đi tác dụng mê hoặc lòng người. Được nửa đường, tôi vươn tay cầm lấy một cái lá liễu, nhưng vừa nắm lấy đã tuột ra khỏi tay như bôi dầu.

“Cẩn thận một chút!” Trường Sinh thấy tôi còn có tâm trạng chơi đùa, bất mãn ngẩng đầu la to với tôi. Ở dưới này, tiếng nước còn to hơn bên trên, nếu không la to thì hoàn toàn không nghe được.

Tôi vội nắm chặt lấy da trùng tử thần, chợt nghĩ ra một vấn đề, lớn tiếng hỏi Trường Sinh: “Anh nghĩ xem sao cô nàng mập lại biết da trùng tử thần đủ dài vậy?”

“Chẳng phải cô ấy đã thả dây thừng sao?” Cậu cẩn thận đặt hai chân xuống dưới, nói với tôi: “Bên dưới bắt đầu trơn, giẫm lên chân tôi đi xuống!”

“Được!”  Tôi đáp, duỗi chân xuống đạp lên chân cậu để ổn định, chờ cậu tiếp xuống dưới lại đổi chân.

Quả nhiên càng xuống dưới càng trơn, tôi thầm tính toán, nãy giờ xuống cũng mười mét rồi, sao vẫn không thấy được đáy.

Tôi chợt nghe một tràng cười ha hả, vội cúi đầu nhìn Trường Sinh thì thấy cậu chợt xua tay với tôi la to: “Mau bò lên trên!”

Tôi vội dùng lực tay, nhấc chân đạp xuống nhưng vách đá trơn không có lực. Trong lúc hoảng hốt, chân lập tức trượt dài, tay cũng không theo kịp lực, cả người rơi xuống bộ da.

“Cẩn thận!” Trường Sinh còn muốn ổn định lại nhưng vốn nơi này rất trơn, hơn nữa lại có lực kéo của tôi nên hai người bất chợt không vững rơi thẳng xuống dưới.

Trong đầu tôi loé lên suy nghĩ, trong lòng đã buông xuôi.

Từ nơi cao như vậy rơi xuống sông Âm, bên dưới nhất định sẽ…. ….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.