Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 158: Rừng cây nhỏ



Tôi giơ tay ra tiếp nhận hai tờ giấy kia, là hồ sơ nhập học mà ngày nhập học đều là năm năm trước, trong lòng tràn đầy đau xót, nhìn giám đốc Đinh dùng sức gật đầu: “Tôi sẽ cẩn thận, sẽ không có chuyện gì đâu! Ông yên tâm đi!”

“Sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi!” Giám đốc Đinh đỡ bàn từ từ đứng dậy, lại rút một điếu thuốc khác ra châm lửa: “Sư phụ con năm đó cũng nói những lời này, nhưng bây giờ sau nhiều chuyện như vậy có gặp được bóng dáng ông đâu!”

Tôi nắm chặt hai tờ hồ sơ nhập học, ánh mắt vững vàng không dám nhìn ông ta.

“Được rồi! Con nhớ cẩn thận, chỉ cần không cậy mạnh là được, ông và bà Đinh chờ con về nhà ăn cơm chiều. Mà Viên Viên đi ra ngoài đã mấy ngày rồi phải không? Hai ngày này cũng nên trở lại, bà Đinh nói nhìn con bé ăn cơm, ăn uống cũng ngon miệng hơn, con rảnh rỗi nhớ đi tìm con bé,  cô gái mỗi nhà gần như đều có thể tự vệ!” Giám đốc Đinh khuôn mặt bình tĩnh gật đầu nhìn tôi, bước từng bước chân nặng nề đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, tôi lập tức lấy hai tờ hồ sơ nhập học ra, trên đó dán hai bức ảnh màu sắc rực rỡ, người nam rõ ràng là cậu bé hôm đó tôi nhìn thấy dựa vào người Chu Lượng, còn cô gái thì chưa gặp qua.

Nghe giám đốc Đinh nói ban đầu bọn họ ước hẹn tự sát cùng nhau, kết quả chàng trai cắt cổ tay tự tử mà cô gái thì bỏ chạy, sau đó lại mất tích? Có thể hay không đã chết? Hơn nữa người nhà không đi tìm sao?

“Trương Dương! Trương Dương!”

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa, tôi vội nhét hai tờ giấy kia vào túi quần, vội vàng mở cánh cửa không khóa, ở ngoài cửa là người đàn ông trung niên cười với tôi nói: “Mau vào lớp đi, các giáo viên cần phải dùng văn phòng rồi!”

“Cảm ơn thầy!” Tôi vội vàng gật đầu với ông ta, một đường chạy về.

Bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm tư học bài, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ xem cô gái rốt cuộc đi nơi nào? Còn sống hay đã chết?

Cô nàng mập này đi ra ngoài săn lâu như vậy không thấy trở về, nếu có cô ấy ở đây thì tốt rồi, tôi còn có người giúp đỡ giải quyết chuyện dây tơ hồng, bây giờ nghĩ lại cô ấy cũng không phải chỉ biết mỗi ăn!

Kết quả của việc suy nghĩ linh tinh một hồi đã hết hai tiết học, chuông tan học vừa vang lên, cô bé mà tôi đã hẹn cõng cặp sách lại chỗ tôi: “Trương Dương, có chuyện gì vậy?”

Tôi sửng sốt một lúc, chợt nhận ra không nhớ tên cô bé, có hơi xấu hổ, một lúc lâu sau đành phải nói với cô bé: “Trên tay Đinh Thiệu Liên có dây tơ hồng, tớ bảo cậu ấy tặng cho tớ mà cậu ấy không chịu. Tớ thấy cái trên tay cậu còn đẹp hơn của cậu ấy, không biết cậu mua ở chỗ nào thế?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 595: C595: Anh thật sự muốn biết sao

Quả nhiên nữ sinh lập tức vui vẻ giờ cổ tay lên xoay xoay, tự hào nhìn tôi nói: “Đây là tự tay tớ đan đấy, đã đan rất lâu! Hôm nay đến giữa trưa mới đan xong, khẳng định đan tốt hơn cái của Đinh Thiệu Liên rồi!”

“Thật lợi hại!” Tôi kéo cổ tay của cô bé, ngưỡng mộ nói: “Tớ cũng muốn đan một cái như này, có thể tìm sợi này ở đâu?”

“Rừng cây nhỏ.” Nữ sinh vui vẻ xoay dây tơ hồng trên cổ tay, nhìn tôi nói: “Lát nữa tan học sẽ có một đàn chi tới bán, để tớ dẫn cậu tới đó!”

Tôi vừa nghĩ đến có khả năng phải động thủ, nếu có cô bé ở đấy sẽ rất phiền phức nên vội vàng giữ cô bé lại: “Chuyện này không tốt lắm? Tan học cậu còn phải về ăn cơm mà! Nếu không cậu nói cho tớ biết ở chỗ nào, tớ tự đi tìm!”

“Không sao đâu! Nhà tớ ăn cơm rất muộn, hơn nữa không có tớ thì cậu cũng không tìm thấy đàn chị!” Nữ sinh lắc lắc sợi tơ hồng trên cổ tây trước mặt tôi, thần bí nói: “Đàn chị nói tơ hồng chỉ bán cho người có duyên, không có tớ cầm tơ hồng dẫn lối, cậu sẽ không thể gặp được chị ấy.”

Thần bí như vậy?

Tôi thầm giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị cô bé lôi kéo đi tới rừng cây nhỏ, dọc đường đi còn hỏi đông hỏi tây, cuối cùng vòng vo hỏi tôi và Chu Lượng có quan hệ gì.

Đầu tôi lập tức chợt lóe, nhìn cô bé nói: “Chu Lượng nói có một người cũng tặng cậu ta một dây tơ hồng, cậu ta rất thích cô gái đó, cậu biết là ai không?”

Quả nhiên mặt cô bé đỏ bừng ngay lập tức, nhìn tôi ngại ngùng nói không biết.

Tôi nghĩ thầm khó trách cô bé đan dây lâu như vậy, hóa ra đan cho Chu Lượng một dây, nhưng tại sao lại có sợi tóc ngắn bên trong đó?

Một đường đi tới phía rừng cây nhỏ, sắc trời đã dần tối, học sinh trung học người cũng bắt đầu đi ra ngoài.

Cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh, cô bé kia rõ ràng lạnh đến hoảng, tôi thì thầm nói với cô bé: “Tớ nghe các chị ở trường trung học nói, rừng cây nhỏ này có nữ quỷ bán tơ hồng, sẽ không phải người các cậu đã gặp chứ?”

“A!” Cô bé hét lên một tiếng, nắm chặt tay tôi căng thẳng nói: “Trương Dương, cậu đừng làm tớ sợ, làm gì có loại chuyện này!”

Tôi nhìn sắc mặt cô bé cũng biết cô ấy chưa nghe qua chuyện này, điều này mới xảy ra ở trường trung học vừa nhập học, khó trách các cô ấy đều chưa nghe qua chuyện này, vậy những người từng trải qua vì sao không nói ra?

“Sắp tới rồi!” Cô bé rõ ràng đã bị tôi dọa sợ, kéo tay tôi đi về phía con đường nhỏ lát đá cuội trong rừng cây nhỏ, vừa đi vừa nói: “Chờ lát nữa cậu đừng mua quá nhiều, một lần chỉ có thể mua một cái thôi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

“Được!” Tôi vừa đi vừa thò tay vào cặp sách móc ra một nắm gạo nếp trong lòng bàn tay, sau đó từ từ rắc xuống.

Dần dần đi vào bên trong rừng cây, tôi cảm giác được Âm Long bắt đầu vui sướng, vội dùng tay đè nó lại, bây giờ nắm tay tôi chính là một cô bé đáng yêu, nhỡ may làm người ta sợ hãi, tôi không dỗ được đâu.

Con đường nhỏ vòng vèo, cô bé rất khẩn trương nắm lấy tay tôi, cẩn thẩn từng bước đi vào, vừa đi vừa thì thầm: “Đàn chị, chị ở đâu, chúng em muốn mua dây tơ hồng!”

Tôi nghe cô bé đọc như vậy, lập tức cảm giác không ổn, đây là chiêu trong nghề, nếu bạn gọi người ta, không ra thì xác định.

Quả nhiên cô bé đọc vài câu, đi rẽ vào một góc thẳng lối đi nhỏ bằng đá cuội thì thấy một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục trung học, cổ tay treo vòng tơ hồng đứng dưới đèn đường ở phía trước cười với chúng tôi.

Mà gương mặt kia giống hệt với bức ảnh trên hồ sơ nhập học mà giám đốc Đinh đưa cho tôi, chỉ là khi đó vẻ mặt thanh thuần mà bây giờ gương mặt đang cười kia mang theo ngọt ngào.

“Mua tơ hồng sao?” Chị ta cười ngọt ngào với chúng tôi, đưa cổ tay ra cho chúng tôi xem: “Cái này rất hiệu nghiệm, chỉ cần cô tặng tơ hồng cho người cô thích, cậu ta sẽ không bao giờ rời xa cô!”

“Đàn chị, là cậu ấy muốn mua!” Cô bé không biết có phải hay không nghe tôi nói về truyền thuyết kia, sợ hãi chỉ tôi: “Em dẫn cậu ấy tới đây!”

“Cô muốn sao?” Chị ta như cũ nhẹ nhàng cười, đưa tơ hồng cho tôi: “Cô có thể chọn cái tôi đã đan, hoặc cũng có thể tự mình đan tơ hồng. Đan tốt bên trong chứa tình ý rồi tặng cho chàng trai là tốt nhất, còn nếu cô không đan được thì có thể cài tóc của mình vào sau đó tự mình đeo.”

“Vậy tôi chọn một cái!” Tôi liếc mắt nhìn bóng chị ta dưới đèn đường, nhưng bị bóng cây hai bên lẫn vào nhau, tôi đi về phía trước hai bước rồi dừng lại bên cạnh cô bé nói: “Điện thoại tớ để quên ở bàn học, cậu đi lấy giúp tớ được không?”

“Tớ… tớ…” Cô bé sợ tới mức đổ mồ hôi, giơ tay đeo tơ hồng lên lau, há miệng không biết nói gì.

Tôi lén lút kết ấn pháp trong tay, vỗ mạnh vào vai cô bé nói: “Cậu lấy được điện thoại thì ở lớp học chờ tớ, nếu không cửa bị khóa sẽ không lấy được, tớ chọn được tơ hồng sẽ đi tìm cậu!”

Cô bé nhìn chị gái tóc dài, vội gật đầu, sau đó quay đầu chạy ra bên ngoài.

Tôi nhìn hỏa viêm trên vai cô bé được một ấn pháp của tôi thắp sáng lên không ít, lúc này mới yên tâm, đi tới chỗ chị gái tóc dài: “Tơ hồng này làm bằng cái gì mà hiệu nghiệm vậy?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 212

“Nói ra sợ dọa đến cô.” Chị ta đưa cái bát tới cho tôi, khẽ cười nói: “Đàn em chọn một cái để tặng bạn đi, lần sau lại chọn một cái tự mình đan!”

Giọng nói của chị ta dần dần trở nên linh hoạt ảo diệu, xen lẫn tiếng gió rừng cây rít gào, nghe vào trong tai tôi có một cổ phong vị.

“Được thôi!” Tôi nắm thật chặt một ít gạo nếp còn dư lại trong lòng bàn tay, đôt nhiên nắm lấy tay của chị gái tóc dài quát khẽ: “Tôi chỉ muốn biết tơ hồng này được làm bằng cái gì!”

“A!”

Ngay khi gạo nếp chạm vào tay của chị ta, chỗ đó liền bùng lên một làn khói đen. chị ta hét lên một tiếng, bộ đồng phục trên người cũng rách tung tóe còn dính vết bùn.

“Đi!” Tôi nắm tay của chị ta không buông, một tay nhanh chóng vẽ ra một ấn ký định hồn, rồi ấn mạnh lên trán chị ta.

“Aaa…” Trên mặt chị ta từng khối từng khối thịt rớt xuống, thế nhưng cổ tay treo tơ hồng vẫn nguyên vẹn như ban đầu.

Tôi kinh ngạc nhìn, trở tay kéo mấy tơ hồng đó xuống, một tay kéo tay chị ta đi về phía tôi, chỉ thấy  tơ hồng trên cổ tay gắt gao dính vào da thịt bên trong, đỏ tươi như máu!

Nếu chị ta cũng đeo tơ hồng, trong đầu tôi chợt lóe lên vội kéo Âm Long đang một bên xem diễn ở trên cổ xuống, nhéo miệng nó muốn nó đi cắn đứt sợi tơ hồng kia, nhưng nó tỏ vẻ cực kỳ không muốn.

Khuôn mặt của nữ quỷ tóc dài nhìn bằng mắt thường toàn bộ đã muốn rớt xuống, móng tay ở đôi tay cũng từ từ mọc dài ra, tóc cũng từng chút một khô héo.

Lúc này tôi cũng bất chấp Âm Long có nguyện ý hay không, trượt dọc theo cơ thể rắn của nó, nắm lấy miệng nó dùng răng đâm vào da thịt của nữ quỷ, nhẹ nhàng một cái, tơ hồng kia nháy mắt bị cắt đứt.

“Xì!” Tôi vừa buông lỏng tay, Âm Long lập tức không vui tới quấn quanh hông tôi và bất động.

Tôi không có thời gian đi dỗ dành nó, đang muốn duỗi tay cướp đi tơ hồng kia lại thấy một tay vốn còn nguyên vẹn của nữ quỷ lập tức đứt lìa, mà tôi lại nắm trong tay đầu dây còn lại, đứng đối diện đã hoàn toàn là một bộ xương khô người, hai mắt trống rỗng vô hồn.

Nhanh chóng nắm lấy tơ hồng trên cổ tay, tôi hất cái tay kia về phía bên đường, nhanh chóng lấy ấm trúc đỏ trong cặp ra bằng hai tay, dự định thu nữ quỷ tóc dài vào.

Nhưng vừa mới lấy ra tới lại cảm giác sau gáy một trận gió thổi tới, vội vung ấm trúc đỏ ra mặt sau, nước bùa phun ra ngoài.

“Lại là cô!” Linh hồn thiếu niên đứng ở cách đó không xa, hung tợn mà nhìn chằm chằm tôi: “Tôi nhất định phải hút khô máu cô!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.