Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 161: Khoả cổ



(*)倮蛊: khoả cổ (nghĩa là con cổ trùng duy nhất còn lại)

Chắc chắn là bài vị của tổ tiên nhà họ Nguyễn đã bị thất lạc trong nhà tôi, người gác cửa mà giám đốc Đinh phái đến cùng với mấy đạo sĩ của Ngọc Hoàng Cung toàn bộ đều bị hạ cổ làm chết, sau đó trộm đi rồi, không ngờ rằng tôi lại không đi tìm bà ta, lão bà này vậy mà thực sự dám trốn trong cái động kia không rời đi.

Tôi hướng về phía Âm Long gọi hai tiếng, để nó thử không tiếng động mà bơi xuống, xem xem liệu có thể cứu cô nàng mập từ cành liễu ra không, còn về việc đối phó với bà già này thì lúc nào có thời gian chúng ta sẽ nói sau, không thể treo cô nàng mập này lên như vậy nữa, quỷ mới biết cô ấy đã bị treo bao nhiêu ngày rồi.

Âm Long rít lên tiếng rắn, rồi từ từ bơi xuống dưới, vừa bơi vừa dùng đuôi rắn chỉ vào bà lão, để tôi giúp nó nhìn gió.

Tôi gật đầu lia lịa, quay lại nhìn chằm chằm bà lão, bà ta đang đem bàn tay của mình nhào nặn trong một cái bình gốm lớn màu đen, cũng không biết đang niệm cái gì nữa.

Lần trước khi trong nhà có người mất tôi cũng đã nghĩ qua, cao thủ dùng cổ trùng trừ lão Miêu ra thì tôi còn biết một người khác nữa, đó là sư phụ của Tiêu Mỹ Lan, nhưng mãi mà tôi vẫn chưa gặp được bà ta, vậy nên cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa lúc đó cũng có rất nhiều chuyện, nên cũng không nghĩ nhiều, giờ đây có thể nhìn thấy được bộ dạng không thể khom người của bà lão, trong lòng tôi chắc chắn một trăm phần trăm người này chính là vị sư phụ người nhà họ Miêu kia của Tiêu Mỹ Lan, nếu không thì sao bà ta có thể tìm đến hang động này được.

Qua khoé mắt tôi thấy Âm Long đã sắp bơi xuống đáy rồi, tôi đưa tay đu thử cái dây leo bên cạnh, cảm thấy nó vẫn có thể chịu được sức nặng của cô gái mập.

Chỉ cần Âm Long giải cứu được cô mập, tôi chắc chắn sẽ lao xuống nước vớt cô mập lên, sau đó Âm Long chặn phía sau, trực tiếp chạy đi.

Đến cả đồ bất lương Tiêu Mỹ Lan kia tôi cũng đánh không lại, thì sư phụ của cô ta lại càng không cần nghĩ nữa.

“Phì!” Âm Long từng chút từng chút tới gần đáy động, quay đầu lại truyền cho tôi hai cái tin, chậm rãi dựng thẳng vảy rồng lên muốn bay về phía cây liễu.

“Ha ha! Âm Long này là do con rắn tu luyện thành!” Bà lão kia đột nhiên cười ha hả vài tiếng, ngẩng thẳng đầu nhìn vào cửa động, nói một đoạn bằng tiếng Hán nửa vời.

Tôi nghe rất rõ ràng, cảm giác như cơ thể đang chuyển động, dây leo trong tay như một con rắn thần hướng về phía tôi, hai mắt tôi choáng váng một cái, cũng đã bị dây leo quấn lấy và kéo mạnh đến cửa hang động, cú ngã này làm đầu óc tôi choáng váng, hai mắt thì nặng trĩu!

Điều này không thể gọi là chết trước khi xuất sư được mà, tôi còn chưa xuất sư mà đã xong đời rồi sao.

“Cô chính là cô gái quan tài mà Hắc Hạt Tử ôm về sao?” Bà lão kia từ bên trong lấy ra một cái hộp, chầm chậm đi về phía tôi, một chân giẫm lên lưng tôi nói: “Lan muội là do các người hại chết?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: 3: Không Được Chào Đón

“Không phải tôi!” Tôi vội ngẩng đầu lên, thành thật mà nói:”Cô ấy lợi hại như vậy, năm đó tôi suýt chút thì bị cô ấy treo lên cây cổ thụ, như vậy thì sao có thể hại chết cô ta được chứ!”

Bà lão cầm cái lọ bằng tay còn lại, mà bàn tay bên trong dường như vẫn còn dùng lực chà xát mạnh, quay sang tôi và nói: “Lan muội là do vảy rồng hại chết đúng không? Âm Long nhà cô hẳn là đã nuốt vảy rồng rồi đúng chứ?”

Đầu tôi chợt loé lên, đang muốn đi gọi Âm Long đến cứu giúp, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy xung quanh cây liễu toàn là những con rết nhỏ như những cánh tay, cặp lưỡi câu lớn cực độc với màu xanh lục, toàn bộ đều ở trên cây bí mật lặng lẽ bò về phía Âm Long.

Kể từ sau khi Âm Long nuốt vảy rồng lại rất đơn giản đã có thể thu phục được con sâu khổng lồ còn cả bầy khỉ nước kia nữa, nhưng lúc này lại nằm chặt trên cây ngay cả động đậy cũng không dám.

“Những con rết này đã được lão nuôi mấy chục năm rồi, nuôi từng đợt một, lão bình thường đều dùng cái giỏ đựng gói từng con một, chỉ cần hai con được đựng cùng một sọt, chắc chắn sẽ có một con bị cắn chết. Nhưng nếu có rắn, thì những con rết này lại rất thích đấy, cô gái, cô biết đung không?” Bà lão nhe hàm răng đen sì, tay vẫn dùng sức nhào nặn thứ gì đó trong lọ.

Trong lòng tôi thầm kêu lên hai tiếng xui xẻo, lần này thực sự muốn hoàn lương ở chỗ này, còn chưa kịp ra tay, đã bị bà lão kia bắt lại rồi.

Dùng sức ngẩng đầu lên, liền thấy cô nàng mập đang nằm sấp trên cây liễu nhìn xuống phía dưới, thấy tôi ngẩng đầu, khó khăn mở miệng cười với tôi, yếu đuối kêu lên một tiếng: “Trương Dương!”

Tôi đã cạn lời rồi, cô nàng mập à, bây giờ cô gọi tôi cũng không có tác dụng nữa, hiện tại chúng ta sắp chết cùng nhau rồi, có lẽ chết được vài năm cũng sẽ không có người biết đến đâu.

“Gọi Trương Dương à!” Bà lão nhào nặn những thứ trong bình gần hết, đột nhiên hướng về phía sau hét lớn một tiếng: “Còn không mau đi ra đây! ”

Tôi vội vàng nín thở, nghĩ thầm không biết bà lão dùng cái bình này để chứa thứ quỷ quái gì bên trong nữa, tôi vẫn không nên lên tiếng thì tốt hơn.

Âm Long trên cây liễu cũng nằm úp sấp không dám nhúc nhích, rết vốn là thiên địch của rắn, những con rết này vừa nhìn cũng không hiền lành như A Hồng, lại còn nhiều như vậy.

“Khè! Khè!”

Tôi đang cố gắng nghĩ phương pháp thoát thân, liền thấy trong bóng đen phía sau đống lửa chậm rãi bò ra một bóng người nho nhỏ.

Nhìn qua chỉ tầm khoảng bốn năm tuổi, nhìn không ra nam hay nữ, cái đầu bù xù che kín mặt nhưng tay chân lại dài một cách kỳ lạ, làn da trên người tuy nói không thấy rõ màu sắc, nhưng lại có thể nhìn thấy vết sẹo lớn nhỏ nhô lên trên người, còn có không ít vết thương đỏ tươi đang hướng ra ngoài và rỉ máu đen, con người nhỏ bé kia cẩn thận tránh khỏi đống lửa, chậm rãi tới gần bà lão.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1463: 1463: Mục Đích Thật Sự

“Ăn đi!” Bà lão đem cái lọ đen trong tay đưa về phía người đó, xoa đầu đứa nhỏ như thể đang vuốt v e một con chó con.

Thấy đứa nhỏ kia ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay nhận cái lọ đen kia, đổ vào miệng, cổ họng bắt đầu khuấy động từ trên xuống dưới, với sự đau nhói của cổ họng, hai con rắn nhỏ đỏ rực bơi đi, thỉnh thoảng vươn lưỡi rắn ra liếm chất nhầy màu đen chảy xuống khóe miệng đứa nhỏ.

Mà bà lão kia mang theo nụ cười ẩn ý, nhìn đứa nhỏ kia từng ngụm từng ngụm lớn uống đồ trong bình.

Tôi khẽ nhìn Âm Long trên cây liễu không dám nhúc nhích, thử giật giật cổ tay bị trói ra phía sau, cũng may những dây leo này khá to, lúc trói tôi cũng không trói chặt cả người, tôi thử ngoắc ngoắc ngón tay, từng chút từng chút sờ đến khóa kéo của ba lô.

“Bùm!”

Một đống lửa kia không biết tại sao phát ra một tiếng nổ lớn, làm tôi giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn, đã thấy bà lão kia không biết ở trong miệng lẩm bẩm nói cái gì, giọng điệu nhẹ nhàng lại kèm theo tiếng hát trầm thấp.

Thấy bà ta không chú ý đến bên này, ngón tay tôi từng chút một vạch ra một khe nhỏ, vội vàng đưa ngón tay vào, cố gắng giữ lại.

Không bao lâu sau, quả nhiên A Hồng mập mạp bên trong duỗi xúc tu ra chạm vào ngón tay tôi, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn cô nàng mập phía trên, cô ấy liếc nhìn ba lô trên tay tôi.

“Khè! Khè!”

Tôi đang lo lắng cô nàng mập này không hiểu ý trong ánh mắt của tôi, không biết cô ấy đã hiểu hay chưa, liền nghe thấy A Hồng ở sau lưng kêu to một tiếng, từ trong ba lô bò ra một cách mạnh mẽ, một đôi móc độc c ắm vào dây leo trên người tôi.

Tôi cảm giác cánh tay mình được buông lỏng ra, vội vàng kéo ba lô dọc theo khoá kéo ra phía trước, trong tay nhanh chóng lấy hai tấm Dẫn Lôi phù, lập tức ném thẳng về phía cây liễu.

Đối phó bà lão này, tôi cùng cô nàng mập đều chỉ là nhân vật phụ, chỉ xem Âm Long trong truyền thuyết này có làm được hay không thôi.

“Xì! Xì!” Dẫn Lôi Phù ngay lập tức đánh lên cây liễu.

Ở trên cây, những con rết kia rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, vô số cái chân, bò ra như cơn sóng lớn lao về phía Âm Long.

Tôi thấy Âm Long sắp gặp chuyện, vội vàng đem A Hồng còn đang nằm sau lưng tôi vung lên cây liễu, chuyện cứu cô nàng mập cũng chỉ có thể giao cho nó thôi.

“Em gái này cũng thật bản lĩnh! Rết Vương của núi lửa này chạy ra ngoài chính là để tìm cô sao?” Bà lão vẫn đang sờ đầu đứa nhỏ kia, cười ha hả với tôi: “Hắc Hạt Tử không có cổ thuật, cô vậy mà lại nuôi được cổ trùng tốt! Con à, đừng uống nữa, chờ con bắt được em gái này, bà nấu món ngon cho con ăn! ”

Sau đó bà ta lại lẩm bẩm nói một đống tiếng Miêu, tôi cũng không biết bà ta nói cái gì, chỉ thấy bà lão này giật mạnh lấy cái bình mà đứa nhỏ đang ôm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 73: Chương 73

Không hề có sự chuẩn bị nào, tôi liền nhìn thấy đứa nhỏ kia như đang ngậm mì trong miệng, hút da của một con rắn hoa có màu đen và vàng.

Nhìn thấy da rắn kia tôi cảm giác giống như thứ đó đang chui vào bụng mình vậy, cổ họng tôi liền kẹt lại, cảm giác trong dạ dày có thứ gì đó không ngừng dâng lên.

“Gừ!” Đứa nhỏ kia bị cướp chén cơm, nhìn tôi cười một cái, hai mắt lộ ra màu đỏ liền nhào về phía tôi.

Tôi đi!(*)

(*)Câu chửi thề có nghĩa giống “Mẹ nó!” trong Tiếng Việt.

Trong miệng của đứa nhỏ đều là răng nanh, trên răng còn mang theo một ít vật thể không xác định, trong lòng tôi buồn nôn, liền vội vàng xoay về phía sau, dưới chân dùng sức một cái, liền cọ lên trên cây liễu một đoạn dài.

“Xì!”

Tôi vội vàng một tay cầm một cành liễu hướng phía trên chạy lên, chợt nghe thấy tin tức từ  Âm Long truyền đến, liền vụt tay lướt qua. Vội nhìn chằm chằm, đã thấy con rết trên cây kia lúc này đã bắt đầu rơi xuống phía dưới, đầu Âm Long Xà thò ra bên ngoài, đuôi rắn bày ra, ở trên cây kia, gầm lên một tiếng rất uy phong lẫm liệt.

“Gào!”

Đứa nhỏ dưới tán cây hướng về phía tôi hét một tiếng, hai tay chộp một cái, bỗng dưng lén chạy tới bên người tôi.

Đứa bé này là con nhà ai vậy!

Tôi đã được xem là chiến binh giữa những đứa trẻ rồi, con mẹ nó đứa trẻ này còn không được xem là con người được nuôi dưỡng một cách bình thường nữa!

“Hừ!” Đứa trẻ kia đột nhiên nhếch miệng lộ ra hàm răng đầy răng nanh sắc nhọn cười với tôi, một tay nắm lấy thân cây, tay kia liền hướng về phía tôi mà chộp lấy.

Cái này cũng không thể gọi là tay được, móng tay thì không có, có năm ngón tay đen kìn kịt dài như nhau, mắt thấy như nó sắp bắt lấy tôi rồi,tôi vội vàng vươn người, tất cả trọng lượng cơ thể toàn bộ rơi vào cành liễu kia, trong lòng thầm niệm Đại Lực Kim Cương chú, một chân đá về phía đứa nhỏ một cái

“Này! Ha…”

Cái chân đá trúng đứa nhỏ kia đau nhức, nó giễu cợt tôi, thân thể vừa ngồi xổm xuống  liền muốn nhanh chóng nhào về phía tôi.

Tôi vội vàng buông tay ra, rơi xuống mặt đất một cách nặng nề, cẳng chân đang đau đớn nhưng tay vẫn nhanh chóng ném hai tấm Dẫn Lôi Phù về phía đứa nhỏ kia.

“Ầm!”

Đứa nhỏ bị Dẫn Lôi Phù đánh trúng, lăn trên mặt đất, chảy máu khắp người.

“A! Em gái à, cô lần này làm sai thật rồi, đây chính là Khoả cổ nha, chỉ cần chảy máu, cổ tính của Cổ Cổ sẽ phát tác!” Bà lão ngồi bên đống lửa lúc này đang thảnh thơi đưa tay vào trong cái bình đen, thỉnh thoảng lại nhặt mấy con bọ kỳ lạ từ trong sọt ném vào trong bóng tối, sau đó còn nói với Khoả cổ kia vài câu tiếng Miêu mà tôi nghe không hiểu.

Khoả cổ, tôi thở hổn hển vài hơi, trong lòng thầm than không ổn, lần này thì thật sự sắp xong đời rồi.

Khi tôi cùng lão Miêu học làm người giấy, tôi đã trách ông ấy dùng linh thể làm người giấy là quá vô nhân tính rồi, khi đó ông ta đã dùng cổ trùng để dọa tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.