Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 177: Có tôi mới có cô



Trong nhất thời tôi không biết nên cười hay nên khóc, cô nàng béo hời hợt nói hai câu như vậy, lại nói cho tôi biết hai việc đáng sợ!

Một là người thân cận nhất của tôi muốn giết tôi, hai là người gần tôi nhất bây giờ cũng muốn giết tôi!

Tôi thật đúng là phải tìm Ngụy Yến giúp tôt điều tra xem đời trước đôi đã làm cái nghiệp gì mà phải khiến người ta ghi hận như vậy, tất cả mọi người kể cả ông trời đều muốn giết tôi!

Cô nàng béo không để ý đến tâm trạng của tôi, ôm gối ở một bên lắc lư chơi, lẩm bẩm nói: “Cô có thể là một động thần! Động thần!”

“Cô cút sang một bên đi!” Tôi bị dáng vẻ thần lải nhải của cô nàng mập làm mệt mỏi, dùng sức đập mạnh vào đầu cô ấy một cái!

Cái này còn chưa kết thúc!”

“A! A!” Cô nàng mập quay đầu nhìn tôi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, môi nhẹ nhàng động đậy.

Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy như thể tự mình đi điểu chỉnh lại trạng thái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thật sự không biết điều cô nàng mập vừa nói là thật hay giả!

Năm đó sư phụ vì muốn giết tôi nên mới đi tìm tôi? Hoặc là nói vì giết mẹ tôi? Ông chắc chắn biết việc của tôi phải không?

Nhưng những năm nay cũng không thấy ông xuống tay với tôi mà? Lực phá hoại của tôi cũng không lớn như vậy chứ? Hay là nói cấm chế ông hạ có quan hệ với tôi?

“Đói chết tôi rồi!” Đang nghĩ ngỡ, cô nàng mập vỗ mạnh vào vai tôi nói.

Tôi nhìn cô nàng mập đã đừng lên, vội vàng lùi về sau nói: “Bây giờ cô sẽ không muốn giết tôi chứ?”

“Cô bị ngu à!” Cô nàng mập trừng tôi một cái, dựa vào bên cạnh quan tài đá nhìn Nguyên Thần Tịch nói: “Tôi nói tất cả cho cô biết chính là không có ý định giết cô. Bằng không chỉ dựa vào bản lĩnh ném phù của cô, nếu cô mà là Động Thần, vậy tôi chính là chủ vạn năng!”

Tôi nghe cô nàng mập bắt đầu không có ngăn cách, ngược lạit rong lòng ổn định, loại tình huống như này mới coi như bình thường.

Nhìn dáng vẻ của Nguyên Thần Tịch cũng không giống dạng có thể tốt lên trong một ngày hai ngày, tôi và cô nàng mập thay phiên nhau nhìn chằm chằm anh ta để tránh có việc ngoài ý muốn.

Âm Long và A Hồng thỉnh thoảng chạy tới nhìn chúng tôi lại chạy đi ăn, hai con hàng này gần đây ăn được nhiều nhưng cũng không thấy người dài đi.

Ở dưới tầng hầm không có việc gì, tôi và cô nàng mập đã sửa sang tất cả những đồ vật biết được, công khai mọi tin tức.

Dù sao tôi cũng không thiệt thòi, tôi chính là một người không biết cái gì, nhưng thứ cô nàng mập này biết đều từ bà ngoại cô ấy.

Xong việc, xử lý một lần từ đầu đến đuôi, hai người lại phát hiện trong thông tin của ai cũng không có tình huống của Nguyên Thần Tịch, đành phải ngồi đàng hoàng chờ bên cạnh quan tài đá.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

May có Ngụy Yến quỷ sai này tuy làm không được thành công lắm nhưng ăn uống vẫn thành công, tôi và cô nàng éo chờ trong tầng hầm này mấy ngày, một ngày ba bữa nước uống hoa cả đến bây giờ luôn khác nhau.

Đến ngày thứ năm, đến phiên tôi nhìn Nguyên Thần Tịch, anh ta vẫn không có biến hóa gì so với mấy ngày trước, con sâu trong cơ thể vẫn luôn động đậy, ngoại từ cảm giác ngạc nhiên lúc trước, dù  sao hiện tại tôi phải dùng nghị lực rất lớn mới khống chết không đưa tay kéo tầng dang mỏng bên ngoài của anh ta, nhìn thật sự có loại xú động giống tôi!

“Các cô luôn nhàm chán vậy, không thể cách một ngày rồi đến xem sao?” Mấy ngày nay Ngụy Yến cũng không chạy lên trên, ngoại trừ lúc ra ngoài mua đồ ăn thì phần lớn thời gian đều ở chỗ này cùng chúng tôi.

Cô nàng mập đang gặm chân vịt, lắc đầu với Ngụy Yến nói: “Nếu chúng tôi vừa đi anh ta thoát thai, vậy chúng tôi đi đầu để tìm anh ta đây!” Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào Nguyên Thần Tịch quả thật không biết nên làm gì với phải, đang nghĩ thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng “Tích! Tịch! Tịch!” dọa tôi nhảy dựng lên.

Vội vàng quay đầu nhìn cô nàng mập, lại phát hiện cô ấy cũng đang cầm chân vịt sững sờ.

Vội vàng chạy ra ngoài, nghĩ tầm hai tên Âm Long này sẽ không gây ra chuyện chứ!

Tôi chạy được hai bước vội quay đầu lại nói với Ngụy Yến: “Cô ở đây nhìn đi!”

“A!” Tiếng hét chói tai của Ngụy Yến tôi cũng không để ý, nhanh chân chạy ra ngoài.

Tôi sẽ ngoan ngoãn!

Trên bãi đất trống lúc đầu bày ra hơn trăm cái nhau thai, lúc này tất cả đều không còn, hai đứa Âm Long và A Hồng nằm dưới mặt đất không nhúc nhưng thủ tinh trên mảnh đất trống đang chảy ra thứ ẩm ướt.

Mà những hộp thủy tinh không hiểu sao lại bắt đầu kêu loạn “Tịch! Tịch! Tịch!”, ống vươn ra khỏi hộp thủy tinh chạy loạn như rắn.

Tôi liếc nhìn những cái ống kia một cái, suy nghĩ chắc là Âm Long và A Hồng phá hủy hoạt động bình thường của máy móc, dù soa chúng tôi cũng không có ý định sửa, coi như cứ vậy đi.

Nhưng vừa nhấc chân lên, đã phát hiện tất cả dưới chân đều dính **, nhấc chân lên là có thể dính lên một tầng, nghĩ thầm đây rốt cuộc là cái gì vậy?

Chỉ thấy Âm Long vung đuôi một cái, hộp thủy tinh dưới đất lại trào ra một cỗ.

“Dưới đất này có gì đó?” Cô nàng mập thấy tôi kéo giày lên, nhìn Âm Long nói: “Sẽ không phải như tôi nghĩ chứ?”

“Cái gì?” Tôi nhìn cô nàng mập không nói lời nào, nghĩ thầm đến cả Nhục Cổ tôi cũng có thể tiếp nhận, còn có gì để buồn nôn chứ?

“Phía dưới này có thể là thi dầu!” Cô nàng mập chỉ chỉ vào đế giày của tôi, nhỏ giọng nói: “Dùng thi dầu để khống chế đằng cổ, như vậy Nhục Cổ trong nhau thai mới khong bị đằng cổ hút mất!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 948

Tôi đại khái nhìn cây dây leo hai bên, ngẫm lại hình như có chuyện như vậy?

Chỉ là thi dầu màu vàng ố này sao có thể ở trong rương thủy tinh này vậy, còn làm cho máy móc kêu tích tích.

“Soạt! Soạt!”

Ngay lúc đang suy nghĩ, trong phòng ngoại trừ âm thanh tích tích ra còn truyèn đến một loại âm tanh lá cây bị gió mạnh thổi qua.

Tôi nhìn cô nàng béo ý bảo cô ấy quyết định, đã thấy dây leo bốn phía như thể bị điên bò thẳng đến chỗ chúng tôi.

Tôi bị dây leo xông đến làm không đứng vững, cuống quít ôm cô nàng mập vào lòng, thời khắc mấu chốt, cân nặng bản thân rất quan trọng.

Dây leo kia giống như bị gió thổi về phía trước, tôi ngoại trừ mặt vùi vào ngực của cô nàng mập không cảm thấy đau ra, còn lại toàn thân đều đau đớn.

Trong lòng nghĩ những cái dây leo này đang nổi điên gì đây, chạy về phía trước làm gì, lại còn không có thức ăn!

Trong lòng giật mình, một tay đẩy cô nàng mập ra nói: “Nhanh! Nguyên Thần Tịch!”

Ai nói phía trước không có thức ăn, Nguyên Thần Tịch chính là đồ đại bổ sống sờ sờ.

Tôi chạy không thoát được cái dây leo kia, dứt khoát cầm lấy cây dây leo bên cạnh tôi trượt về phía trước, dùng sức quấn hai vòng theo cây dây leo liều mạng chạy.

Nhưng vừa tăng tốc độ, lại mãnh liệt dừng lại, chỉ thấy cỗ quan tài đá kia đã không thấy mà chỉ còn một quả quả cầu dây leo khổng lồ ở nơi đó, dây leo bốn phía còn không ngừng vọt vào.

“Ngụy Yến!” Trong lòng tôi hoảng hốt muốn chết, vội vàng hét lớn.

“Soạt! Soạt!”

Những cây dây leo kia đối với tôi ngay cả một cái lá cây cũng không có, toàn bộ đều ôm quyết tâm kiên định, nhanh chóng vọt vào giữa cái tổ chức kia.

“Trương Dương!’ Tôi sốt ruột tìm Ngụy Yến vô dụng, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có một giọng nói yếu ớt gọi tôi. Tô vội ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Ngụy Yến trên đỉnh đầu nhếch miệng cười ngượng ngùng với tôi.

Trừng mắt nhìn cô ấy một cái, khoát tay ra hiệu cho cô ấy xuống đây.

“Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết!” Ngụy Yến vừa xuống, vội vàng kéo tôi nói: “Xương cốt của em bé kia vang lên, tôi đang định gọi cô thì đã bị một cái dây leo đánh tới.”

Tôi im lặng cúi đầu,  phải nói bao nhiêu lần cô ấy mới có thể hiểu được, cô ấy không có thực thể, sẽ không bị đánh.

“Đấy chính là thoát thai thành công!” Cô nàng mập không biết từ khi nào đứng bên cạnh tôi, chỉ vào quả cầu dây leo nói: “Không phải cô nói trong cơ thể anh ta có vảy rồng sao? Có lẽ lúc này anh ta đang hấp thụ cổ lực trong dây leo cổ kia.”

Tôi gật nhẹ đầu, ánh mắt cũng không dám chuyển để nhìn quả cầu dây leo kia!

Tham Khảo Thêm:  Chương 116: Chấn Nhiếp

Thật sự tất cả hy vọng của chúng tôi đều gửi gắm lên người Nguyên Thần Tịch, chỉ cần anh ta có thể tìm được người cho anh ta vảy rồng, có lẽ tám mươi phần trăm sẽ tìm được sư phụ của bọn họ, cho dù không tìm được cũng có thể giúp bọn họ giải quyết được một phiền toái lớn.

“Rít! Rít!” Tên Âm Long này lúc này mới chậm rì rì bò tới, liếc mắt nhìn quả cầu dây leo một cái, không thèm để ý mà bò tới bên hồng của tôi.

Lúc này những cái dây leo kia đã quấn xong, tất cả giống như rắn quấn nhau thành một khối, nhưng thỉnh thoảng lại có một ít dây leo ở trong bị chen lấn gãy thành vài đoạn rơi ra.

Không biết qua bao lấy, mắt thấy quả cầu dây leo kia dần dần nhỏ đi, cái quan tài đá cũng chậm rãi lộ ra, lúc này tôi mới lôi kéo cô nàng mập tới gần một chút.

“Trương Dương!”

Còn chưa tới gần, một thiếu niên ngồi dậy từ trong quan tài đá, lạnh lùng nói với tôi: “Sao lại là cô?”

Nguyên Thần Tịch trong bộ dáng thiếu niên sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, đưa tay cầm lấy mấy cái dây leo, nhắm mắt như thể đang hưởng thụ.

Tôi nhìn dây leo trong tay Nguyên Thần Tịch nhanh chóng khô quắt rồi biến thành một nhánh củi khô rơi khỏi tay anh ta, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi khó hiểu.

“Cô sợ tội sao?”

Loại cảm xúc sợ hãi kia vừa dâng lên, Nguyên Thần Tịch đột nhiên quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không cắn nuốt cô, dù sau tôi cũng biết cô!

Tôi vẫn chưa hiểu chuyển gì đang xảy ra, anh ta biết tôi nên sẽ bỏ qua cho tôi? Chỉ thấy Nguyên Thần Tịch vặn vặn cổ lại sờ cánh tay bò ra từ trong quan tài đá, lúc này trên người anh ta còn quấn dây leo rậm rạp, vừa vặn vẹo thân thể vừa nói với tôi: “Cô có phải đến hỏi thân thế của mẹ cô đúng không?”

Hai mắt tôi khẽ nhảy, nhìn Nguyên Thần Tịch nói: “Anh đã sớm biết!”

“Từ khi tôi bắt đầu nhớ tới, tôi đã biết tôi và cô là loại người giống nhau. Đều không nên được sống!” Nguyên Thần Tịch thế mà lại khó có được cười với tôi, cực kỳ mê hoặc nói: “Cho nên chúng ta phải trả thù bọn họ, cô nói xem?”

“Anh nói chuyện của anh trước đi!” Hiện tại tôi vừa sợ vừa muốn tìm anh ta hỗ trợ.

“Có tôi mới có cô!” Nguyên Thần Tịch nhìn tôi, thế mà lại không đầu không đuôi nói một câu.

“Anh là ba của Trương Dương à?” Ngụy Yến này vậy mà dám kinh hô một tiếng, chỉ vào Nguyên Thần Tịch giật mình không thôi.

Lời này của Ngụy Yến vừa nói ra, tôi giật mình nhìn cô nàng mập, lại nhìn Nguyên Thần Tịch một chút, trong lòng không biết có tư vị gì.

Ý những lời này của anh ta, còn cả ngay từ đầu anh ta muốn tôi tới hỏi thân thế của mẹ tôi, tình tiết này thật đúng là có chút giống mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.