Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 180: Rắn mào gà



Âm thanh rắn mào gà vang lên bốn phía, tôi sững sờ nắm lấy tay cô nàng mập, không biết bây giờ làm gì mới tốt, chỉ đành nhẹ giọng hỏi: “Tại sao chúng ta không đến trễ hơn một chút?”

“Lúc này đi mới có thể đuổi kịp!” Cô nàng mập nói với tôi một câu không đầu không đuôi, kéo tôi cách xa gốc cây bên cạnh một chút, nói: “Đừng đứng dưới gốc cây, rắn mào gà sẽ lao thẳng vào cô đấy!”

Giống như để chứng minh lời nói của cô ấy, một con rắn mào gà nhanh chóng bổ nhào xuống từ một cái cây gần chỗ tôi đứng của, lướt qua bụi cỏ phía dưới, miệng rắn lập tức ngậm một cái gì đó, sau đó chậm rãi dựng đứng nửa người dậy, từ từ nuốt thứ đó vào trong bụng.

Ban đầu tôi không thấy rõ, lúc này, nó ăn như vậy lại giúp cho tôi nhìn được rõ ràng, tôi sợ tới mức vội vàng dùng sức đá vài cái, sợ trong bụi cỏ nơi tôi đứng có mấy thứ này.

Thứ đang bị rắn mào gà chậm rãi nuốt vào trong bụng chính là một con Thiềm Thừ to bằng nắm tay, dân gian hay gọi là con cóc, thứ này toàn thân đều mọc đầy mụn độc, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm cho người ta ghê tởm.

“Xì! xì xì! Xì!”

Tựa như con rắn kia mở đường thuận lợi, những con rắn mào gà khác đột nhiên kêu to, thỉnh thoảng có vài bóng đỏ chao liệng trên những tán cây xung quanh.

Bản thân con cóc kia bất động, bị rắn mào gà nhào tới, ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng đã bị nuốt vào.

Cảm giác chúng tôi mới là những vị khách không mời mà tới, đứng ở chỗ này ảnh hưởng đến khẩu vị của người ta.

“Xì! Xì!!!”

Đang nghĩ ngợi, một con rắn mào gà to bằng ngón tay cái đột nhiên phi từ cái cây đối diện đến chỗ tôi, Âm Long kêu một tiếng rồi lao lên nghênh đón.

“Nhân lúc này, mau đi!” Cô nàng mập mạnh mẽ kéo tay tôi, chạy thục mạng về phía trước.

“Xì! Xì!”

Nhưng vừa mới chạy đi, tôi đã sợ hãi, trong truyền thuyết rắn mào gà sẽ đón gió đuổi theo người, cô nàng mập này lôi kéo tôi chạy theo không phải là để tôi đi chịu chết sao?

“Xì! Xì! Cục cục cục!”

Phía sau truyền đến tiếng kêu cục cục, làm cho tôi cảm giác như bị một đám gà đuổi theo, lúc này, ngay cả cơ hội suy nghĩ cũng không có, chỉ có thể sải bước liều mạng chạy về phía trước.

Nhưng còn chưa chạy được vài bước, đã nghe thấy phía sau có một âm thanh vang lên: “Trương Dương! Trương Dương!”Tôi cho rằng là Ngụy Yến nên định quay đầu lại nhìn, cô nàng mập mạnh mẽ kéo tôi về phía trước, hét lớn một tiếng: “Đừng quay đầu lại!”

“Trương Dương! Trương Dương!”

Nhưng thanh âm kia tựa hồ không muốn buông tha, tôi chạy về phía trước nó vẫn một mực văng vẳng bên tai.

“Trương Dương! Trương Dương! Trương Dương!”

Nghe thấy âm thanh này, tôi lại nhớ ra đó có thể là rắn mào gà, loại vật này rất tà tính.

Truyền thuyết kể rằng: ngoại trừ thích đuổi người ra, nó còn có thể học tiếng nói của người ta, nhưng vừa rồi, ngoại trừ Ngụy Yến gọi tên ta ra, cũng không có ai gọi ta mà?

Chẳng lẽ những con rắn mào gà này có thể nghe hiểu lời nói của quỷ sai như Ngụy Yến?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Bên này! Cô nàng mập kéo ta xoay một vòng, mạnh mẽ ném A Hồng về phía trước: “Nhanh lên!”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn chậm lại, tôi có thể nghe thấy phía sau tiếng sột soạt liên miên, là rắn mào gà lướt qua bụi cỏ, vội vàng hét lên với cô nàng mập: “Ném sai rồi, là phía sau!”

Cô nàng mập không thèm để ý tới tôi, hung hãn chạy về phía trước.

“Xì! Xì!”

Dưới chân tôi thỉnh thoảng giẫm lên thứ gì đó, từng khúc từng khúc, tôi cũng lười suy nghĩ rốt cuộc đó là cái gì, chủ yếu là sợ mình nghĩ đến lại càng ghê tởm.

“Cục ục! Xì! Xì!”

Rắn mào gà ở phía sau theo sát không rời, trong đầu ta luôn nhảy ra truyền thuyết về rắn mào gà sư thúc kể với ta, nếu nó cao hơn người ta, người ta không cao bằng nó, sẽ bị nó nhét đuôi vào lỗ mũi, rồi cái đuôi đó lại đi ra từ lỗ tai.

Dù sao thì theo tôi, đó cũng là một cái chết rất thảm.

“Xoạt! Xoạt!”

Nhưng chưa chạy về phía trước được bao xa, chợt nghe thấy một đợt thanh âm ồn ào sau đó bụi cỏ phía trước bắt đầu động đậy, tựa như cây cối vốn dĩ từ màu xanh lá biến thành màu đỏ.

Ta còn chưa kịp nhìn rõ, từ trên cây thoáng cái đã rơi xuống vài thứ lạnh như băng, tôi liếc mắt nhìn một cái, đã thấy mấy con rết to bằng ngón út, bọn nó giống như bị dọa sợ, nhanh chóng bò xuống khỏi người tôi.

“Hí!”

Âm Long trên cổ kêu vài tiếng với tôi, gắt gao quấn thân rắn quanh tôi.

“Nhanh!” Cô nàng mập dùng sức kéo tôi, nhanh chóng chạy về phía trước.

“Toạc!!”

Tôi không có thời gian chú ý dưới chân, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng lớp vỏ cứng đang vỡ ra dưới chân mình, tôi vừa chạy vừa liếc nhìn về phía bên đường, những chiếc lá đỏ được bao phủ bởi những con rết lớn nhỏ.

“Xì!!”

“Xì! Xì! Ò ó ooo!”

Càng chạy về phía trước, phía sau lại càng náo nhiệt, hình như là rắn mào gà đụng phải những con rết này, phía sau lập tức truyền đến âm thanh tiếng rắn kêu, cùng với tiếng rết bị cắn rách vỏ.

Chạy thẳng đến khi lá cây phía trước lại bắt đầu xuất hiện màu xanh lá bình thường, cô nàng mập mới buông tay tôi ra, thở hổn hển vài hơi chỉ vào phía sau nói: “Giữa trưa sau khi cóc ra phơi nắng, rắn mào gà sẽ nhân cơ hội đến săn thức ăn, sau đó, chúng ta mới có thể dẫn rắn mào gà đến đối phó với những con rết này! Hai loài vật này ở trong rừng vẫn luôn như vậy, thế lực ngang nhau, lại còn là thiên địch, đã gặp mặt thì chắc chắn sẽ không để ý đến những thứ khác, chúng ta an toàn rồi!”

Tôi thở hổn hển, cảm giác dạ dày lên men cuồn cuộn, cơm trưa ăn trên ruộng kia dường như muốn nôn hết ra ngoài.

“Đây không phải là địa bàn nhà cô hả?” Sau khi thở hổn hển, tôi nhìn cô nàng mập, nói: “Địa bàn nhà mình cô còn không nắm rõ sao?”

“Đây không phải địa bàn nhà ai cả, nơi này trời sinh chính là như vậy, các loại độc trùng rạch đất mà ở, đi về phía trước lại càng nhiều, nếu không phải người quen thuộc địa hình mang theo cô tiến vào, ngay cả sương mù này cô cũng chịu không nổi!” Cô nàng mập rất bất mãn, chỉ chỉ sau lưng tôi nói: “Ngụy Yến, tốt xấu gì cô cũng được coi như là quỷ sai, nói ra cũng có chút danh tiếng, cô không cần phải nằm sấp sau lưng Trương Dương được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 708: C708: Chương 708

Tôi quay đầu nhìn lại, lúc này sắc mặt Ngụy Yến đã trắng bệch, chỉ vào phía sau chúng tôi nói: “Phía sau… tất cả đều là rắn và rết!”

“Miêu Trại chúng tôi nơi này, không có rắn với rết mới là lạ!” Cô nàng mập khoát tay với cô, đi về phía trước, tức giận nói: “Cô có muốn tới hay không thì tùy, muốn trở về đối với cô mà nói không phải rất đơn giản sao?”

Tôi nghe cô nàng mập nói chuyện có gai nhọn như vậy, vội vàng vỗ vai an ủi Ngụy Yến, vừa dùng sức bước vài bước đuổi theo cô nàng mập hỏi: “Sao vậy?”

“Cô ta vừa rồi gọi tên của cô, thiếu chút nữa đã hại chết cô rồi!” Cô nàng mập lườm Ngụy Yến một cái, nói tiếp: “Rắn mào gà này rất tà tính, chỉ cần vừa nghe tên là có thể nhớ kỹ, tên là Sơ Cổ, rất nhiều người hạ cổ chỉ cần một cái tên là đủ rồi! Về sau ở nơi không rõ ràng, gọi tên giả chứ đừng gọi tên thật! May mắn thay, chúng ta không bị đuổi nữa!”

“Cô không nói trước!” Ngụy Yến cảm thấy rất uất ức, bĩu môi, tiến lên vỗ đầu cô nàng mập nói: “Tôi sẽ chú ý mà!”

“Không sao! Bây giờ cổ gà rừng đang chuyên tâm đối phó với lũ rết kia, chúng ta chỉ cần yên tâm đi về phía trước, qua thung lũng này là có thể nghỉ ngơi một chút!”Cô nàng mập mạnh mẽ mười phần vung tay lên phía trước, lau mồ hôi trên trán nói.

Tôi cũng vội vàng lau mồ hôi, từ nhỏ cho tới bây giờ, tôi chưa từng chạy lâu như vậy, chạy suốt cả buổi sáng, vừa vào rừng này lại thêm một lần chạy như điên nữa.

“Đi thôi!” Ngụy Yến dường như bị cô nàng mập mắng cho tỉnh, săn sóc kéo tôi đi về phía trước.

“Ngụy Yến! Ngụy Yến! Ngụy Yến!”

Tôi vừa được Ngụy Yến kéo về phía trước hai bước, đột nhiên phía sau liền truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng, nhưng lần này lại gọi là Ngụy Yến.

Tôi sợ tới mức vội vàng quát lên với Ngụy Yến: “Đừng quay đầu lại!”

“Không sao đâu! Tôi là linh hồn, nó cắn tôi cũng vô dụng!”

Ngụy Yến cười ha hả với tôi, định quay đầu nhìn về phía sau.

“Không nên quay đầu!” Cô nàng mập ở phía trước hét to một tiếng, toàn thân co quắp.

Nhưng đã muộn, tôi nhìn thấy một cái bóng đỏ rực từ phía sau càng lúc càng tới gần, tựa như mục tiêu ban đầu chính là Ngụy Yến, nhưng cô ấy là một hư ảnh, nên nó lập tức nhào về phía cô nàng mập.

“Ngụy Yến! Ngụy Yến!”

Tôi còn chưa lấy lại tinh thần lại, đã nghe thấy tiếng ồn phía sau như đại hội, tiếng này cao hơn tiếng trước gọi tên Ngụy Yến.

“Tôi!” Ngụy Yến sững sờ không biết phải làm gì, há miệng ngẩn ngơ nhìn tôi.

“Chạy mau!” Cô nàng mập mạp dùng một tay tóm cổ một con rắn mào gà, con rắn kia còn đang vặn vẹo trong tay cô ấy, đuôi rắn quấn quanh cổ tay cô nàng mập, nhưng cô nàng mập không buông tay cũng không quay đầu lại, hô to một tiếng với chúng tôi, nhanh chân chạy về phía trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 385: Chương 385

“Chạy!” Tôi kéo Ngụy Yến nhấc chân chạy, chỉ thấy trái phải đều là bóng hồng tung bay, vô số rắn mào gà bay tới từ trên cây, trong bụi cỏ phía sau.

Trong đầu tràn ngập tiếng đm!

Cô nàng mập, chúng ta mới nói thế lực ngang nhau cơ mà! An toàn rồi cơ mà!

“Nhanh!” Trong tay cô nàng mập vẫn nắm lấy con rắn mào gà kia, vừa chạy vừa không quên quay đầu lại, hét lớn với chúng tôi.

“Xì! xì! Ò ó o!”

Tôi cảm thấy chạy phía trước cũng hoàn toàn vô ích, nơi này thỉnh thoảng có bóng đỏ như lửa lóe lên, cùng với gà trống kêu, mẹ nó nghe rất khó chịu.

Âm Long đã hoàn toàn bật hack, mở đường ở phía trước, nhưng những con rắn mào gà kia giống như được bơm máu, chỉ lo chạy thẳng về phía trước.

Càng chạy, tôi càng phát hiện ra điều bất thường, chúng nó cũng chạy về phía trước, chúng ta còn chạy cái chó má nữa!

“Cô nàng mập! Cô nàng mập!”Tôi vừa gọi vừa nghĩ đến nguyên tắc không thể gọi tên thật, cuống quít gọi biệt danh đặt cho cô ấy ở trong lòng.

Cô nàng mập vẫn chạy phía trước, nghe tôi gọi vẫn không quay đầu lại nói: “Chạy đi!”

“Cô chạy làm gì! Những con rắn này cũng chạy về phía trước!”Tôi mạnh mẽ dừng lại, khom lưng hét lớn với cô nàng mập một tiếng.

Rắn mào gà bốn phía còn đang chạy về phía trước, tựa như hoàn toàn không để ý tới tôi và Ngụy Yến, được rồi, Ngụy Yến là linh hồn, tất nhiên không nhìn thấy, nhưng ít nhất tôi cũng là một người sống sờ sờ đây mà.

Mắt thấy cô nàng mập giống như điên biến mất ở trong sương mù phía trước, tôi thật sự không còn sức lực để chạy trốn nữa, Âm Long này đối với việc ăn rắn đã không còn quá thích thú, nhìn thấy nhiều rắn như vậy, hình như nó cũng không muốn hạ miệng.

Thấy tôi đứng ở nơi đó bất động, lập tức quay trở về, ở dưới chân tôi, duỗi lưỡi rắn trợ uy cho tôi, nhưng đám rắn mào gà kia không sợ nó, cũng không đi chọc nó, chỉ mải bay thẳng về phía trước.

“Trương…” Ngụy Yến thấy tôi khom lưng thở dốc, cẩn thận nói: “Nếu không chúng ta đuổi theo cô nàng mập đi?”

“Cô đi đi!” Tôi cảm thấy hít một hơi là phổi gần như bị rách, hai bàn chân run rẩy tại chỗ!

Đổi lại là người yếu hơn một chút thử xem, cứ chạy như vậy, sắp chạy đến chết rồi!

“Bình thường cô gọi tôi là cô nàng mập?” Đột nhiên, trong màn sương mù phía trước lại xuất hiện một người, mười phần phẫn nộ nói với tôi.

Tôi biết là cô nàng mập đã trở về, thở hổn hển xua tay nói: “Bây giờ cô nói đi, có chuyện gì vậy?”

“Làm sao tôi biết được! Theo lý thuyết rết và những con rắn này hẳn là đánh ngang nhau mới đúng, trừ khi bên trong có thứ gì đó đang hấp dẫn rắn mào gà, khiến cho chúng mặc kệ những con rết kia!”Cô nàng mập tức giận nói.

Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên kinh hãi nói: “Nguyên Thần Tịch!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.