Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 182: Rừng cổ



Vậy mà Ngụy Yến không sợ, mười phần uy vũ chống chân đứng một chỗ, hai tay cầm quạt gấp theo tư thế cầm kiếm, rõ ràng là bộ dáng “một con đến thì thu một con, hai con đến thì thu luôn một đôi”.

“Các người mau đuổi theo tôi! Đuổi theo tôi!”

Hai tay tôi bắt đầu kết ấn, lỡ như Ngụy Yến không kịp xử lý thì tôi cũng có thể phòng thân.

“Xoạt! Xoạt!”

Bụi cỏ phía trước phát ra âm thanh xào xạc, thân thể Ngụy Yến căng chặt, trong miệng bắt đầu niệm chú theo tôi.

“Tới đuổi theo tôi đi!”

Sương mù tản ra, chỉ thấy phía trước xuất hiện một bóng người, Ngụy Yến đang chuẩn bị vung quạt, tôi vội vàng giữ chặt tay cô ấy.

Không rõ là ai, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được bóng dáng đỏ rực trên vai người kia, là A Hồng.

“Mau đuổi theo tôi! Trương Dương?”Cô nàng mập vừa đi về phía trước vừa cảnh giác nhìn bốn phía, còn không quên nói liên tục “Mau đuổi theo tôi đi!”, cuối cùng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy sáng lên, nói: “Làm tôi sợ muốn chết!”

“Cô mới là người dọa chết tôi!” Tôi hoàn toàn không thể hiểu được tại sao một người không đáng tin như cô ấy có thể sống ở Miêu Trại.

Cô nàng mập này hít vào một hơi, khoát tay áo với tôi, lúc này mới chậm rãi nói.

Thì ra cô ấy chạy ở phía trước, quả nhiên không khác với suy đoán của tôi lắm, suốt đường đi, cứ vài bước lại quay về phía sau hét to một tiếng để chúng tôi đuổi theo.

Nhưng sau khi hét vài lần không nghe thấy chúng tôi trả lời, cô ấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một đám tiểu quỷ cương thi bám theo, cô ấy vội kêu lên một tiếng rồi chạy về phía trước.

Đám quỷ nhỏ kia thấy cô ấy quay đầu lại, lập tức ào ào lẩn trốn vào trong rừng, còn không quên bảo cô ấy mau đuổi theo chúng nó.

Cô ấy sợ tới mức chỉ có thể dùng biện pháp cũ trong trại, vừa chạy vừa bảo bọn tiểu quỷ cương thi mau đuổi theo cô ấy.

Loại quỷ nhỏ này, phần lớn đều thích người khác đuổi theo bọn nó, vừa nghe nói để cho bọn nó đuổi theo người khác, nhất định là không vui vẻ.

Cô nàng mập lại chạy theo đường cũ trở về, tìm được chỗ chúng tôi chạy chệch hướng, mò theo dấu vết cỏ bị giẫm đạp, tìm tới đây.

Cách này cũng có thể đối phó với mấy con tiểu quỷ cương thi kia? Lần sau tôi cũng thử, tìm thứ gì đó chúng không thích để chúng làm.

Sắc mặt cô nàng mập mạp có hơi nặng nề, cười gượng với tôi, nói tráng niên ở Miêu Trại bây giờ, phần lớn đều ra ngoài tìm việc làm, trong nhà chỉ có người già chăm sóc trẻ nhỏ, trong một năm, luôn có mấy đứa nhỏ đi lạc trong rừng cây này, cho dù người lớn trong nhà nói với bọn chúng rừng thiêng nước độc không nên tới, thì kết quả vẫn là như vậy.

Tôi vỗ vai muốn an ủi cô ấy một chút, nhưng không tìm được lời nào hay để nói, chỉ đành cười nhẹ: “Những đứa trẻ người Miêu này đều nói tiếng Hán tốt, xem ra giáo dục của Miêu Trại các người không kém!”

“Làm sao có thể, những đứa trẻ Miêu Trại này không biết nói tiếng Hán, cha mẹ bọn chúng cũng phải học nói tiếng Hán ở bên ngoài mà, khi ở trong trại chúng chỉ đi theo người già thì sao có thể nói tiếng Hán được?” Cô nàng mập phất tay, bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn nói với tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3433

Tôi nhìn cô ấy, buồn cười nói: “Vậy vừa nãy cô dùng tiếng Hán nói “Mau đuổi theo tôi” là sao đây?”

“Đúng vậy! Chúng tôi cũng nghe thấy hai con quỷ người Miêu bảo chúng tôi đuổi theo bọn nó bằng tiếng Hán mà!” Ngụy Yến vung quạt, mười phần cường ngạnh nói với cô nàng mập.

Khuôn mặt của cô nàng mập trắng bệch, mồ hôi từ từ trượt xuống, nhìn chúng tôi nói: “Khi tôi nhìn thấy những con quỷ cương thi chạy về phía rừng cây, cũng sử dụng tiếng Hán để bảo tôi đuổi theo bọn nó!” 

Tôi nghe xong lại sửng sốt, nhìn ngụy Yến cẩn thận hỏi: “Địa phủ các cô có tổ chức học tiếng Hán không?”

“Trương Dương!” Sắc mạt Ngụy Yến căng thẳng, hơi cạn lời nhìn tôi, nói: “Địa phủ cũng không giống như trong truyền thuyết, quỷ sai chỉ phụ trách việc đưa đón linh hồn của mình, thời gian khác đều phải tự mình xử lý!”

“Vâng! Tôi hiểu rồi!”Tôi thấy rất may mắn, có thể bị Ngụy Yến dùng ánh mắt như nhìn đứa đần để đánh giá, cũng bổ sung thêm một câu: “Các người dựa vào công trạng!”

Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chưa chắc đã nhỏ, có thể là trong số những con quỷ nhỏ này, có một con nói tiếng Hán, sau đó dạy lại cho những con khác cũng không chừng.

“Chúng ta đi nhanh đi, vẫn còn việc lớn trước mắt!” Tôi suy nghĩ một lúc, sợ cô nàng mập rối rắm, vội vàng dùng sức kéo tay cô nàng mập, lần này tôi sẽ không thả ra nữa.

Tay cô nàng mập này vậy mà rất lạnh, khiến cho tôi nghĩ đến lần trước trên tầng hầm, vội vàng tập trung nhìn lại một lần, chắc chắn ba ngọn đèn Hỏa Viêm của cô ấy đều ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi về phía con đường nhỏ, cả người cô nàng mập đều ở trong trạng thái tự trách, tôi lại an ủi cô ấy vài câu, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Lúc này, chúng tôi đều không dám khinh thường nữa, nơi này cô nàng mập cũng không quen thuộc, tôi bảo Âm Long mở đường phía trước, tay trái bắt lấy tay cô nàng mập ở phía trước, tay phải nắm tay Ngụy Yến đi sau, tay trong tay nhanh chân rảo bước về phía trước, tuy nói đi nghiêng người rất mệt nhưng cũng an tâm.

Đã gần buổi chiều, sương mù bắt đầu bao phủ dày đặc, ngay cả cô nàng mập nắm tay tôi đi phía trước cũng không nhìn rõ lắm, Ngụy Yến đi phía sau vẫn liên tục hỏi “Còn bao lâu nữa?”, “Khi nào thì đến?”, “Không phải cô nói đến thung lũng là có thể nghỉ ngơi hay sao?”

Nhưng càng đi vào trong, cô nàng mập lại càng im lặng, rốt cuộc dừng lại ở một nơi hơi dốc xuống, lúc này sương mù đã dày đến mức không thấy chân mình đâu, chúng tôi chỉ cần buông đôi tay nhau ra, chắc rằng sẽ lạc mất nhau.

“Trương Dương!” Cô nàng mập quay đầu, mũi sắp đụng vào trán tôi, dùng giọng nặng nề, nói: “Cô có phát hiện ra điểm bất thường không?”

Tôi suy nghĩ một lát, ngoại trừ sương mù hơi dày một chút, quỷ cương thi nhiều hơn một chút, thật sự là không phát hiện ra điểm bất thường nào khác, liền thành thật lắc đầu.

“Tôi cảm thấy khá ổn, không có chỗ nào kì lạ hết!” Ngụy Yến dán tới, nhưng cô ấy cao hơn tôi rất nhiều, nên tư thế này biến thành cô ấy khom lưng dán vào mặt tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Cô nàng mập nhăn mày, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Tôi cảm thấy chỗ này rất bất thường, nhưng vẫn không nhớ ra!”

“Không sao đâu! Cô cũng không cần phải canh cánh mấy con quỷ người Miêu nói tiếng Hán kia trong lòng, nói không chừng người ta tự học thành tài! Đừng lo lắng nữa!” Tôi cho rằng cô nàng mập còn đang đắn đo chuyện kia, vội vàng lên tiếng an ủi cô.

Ngụy Yến cũng nghiêm mặt, nhìn chúng tôi, nói: “Nếu không thả hai con cuong thi trong quạt của tôi ra, chúng ta hỏi chúng nó một chút? Chị Uyển Nhu đã dạy tôi vài chiêu hỏi linh thể.”

Cô nàng mập lại lắc đầu, chỉ nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ.

Tôi mệt không chịu nổi, chân vẫn run rẩy, tôi chỉ sợ nếu không cẩn thận thì sẽ rũ xác ra đây.

Nhưng sau gặp mấy con quỷ nhỏ kia, cũng may là không đụng phải thứ gì khác, không cần phải chạy nhanh nữa.

Tôi đột nhiên sáng hai mắt lên, kéo đầu cô gái béo, nói: “Tôi biết chỗ nào không đúng rồi!”

“Ở đâu?” Sắc mặt cô nàng mập cũng theo đó sáng lên, vội vàng nhìn tôi hỏi.

“Một đường này đi tới đây quá an ổn, không đụng phải cái gì!” Tôi nhìn khu rừng bị màn sương mù dày đặc bao phủ, hơi lo lắng nói.

Ngụy Yến phất tay với tôi: “Dừng! Hai người quá căng thẳng rồi, còn nghĩ lung tung cái gì nữa!”

“Nơi này là rừng cổ trong truyền thuyết của Miêu Trại chúng tôi, bên trong số lượng độc trùng đa dạng đều có thể tự sinh ra cổ, trước kia tôi hay đi cùng bà ngoại, gần như ba bước một tiểu độc năm bước một đại độc, vừa rồi lúc chúng ta tiến vào gặp phải rắn mào gà, rết cùng với Thiềm Thử mới xem như là bình thường, nhưng trong này cái gì cũng không có, bất bình thường!” Cô nàng mập cũng lo lắng theo, gắt gao cắn môi dưới, nhìn tôi một lát, tựa hồ đang chờ tôi mở miệng.

Tôi biết cô nàng mập muốn nói cái gì, loại sương mù của khu rừng này phần lớn là do khí độc sinh ra chướng khí, từ đó có thể thấy được trong này có bao nhiêu độc trùng, nhưng nếu toàn bộ côn trùng trên núi này đều không thấy đâu, chứng tỏ chúng tôi đã gặp phải phiền toái lớn.

Suy nghĩ một hồi, đi nửa ngày rồi, rời khỏi đây là không có khả năng, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước.

Suy đoán quan tài ở phía trước đã bị mở lại bắt đầu dao động, nếu như độc trùng trên núi này đều bị gọi đi, như vậy có thể không phải là rắn chúa, cũng không phải quan tài đá bị mở ra.

Không biết vì cái gì, khi nghĩ quan tài không bị mở, tôi lại có đôi chút mất mát, giống như bản thân hy vọng quan tài kia đã bị người ta mở ra vậy.

Nhưng Nguyên Thần Tịch ở phía trước, hơn nữa Điền Đại Thu đã trở về, đốt tòa nhà sàn mà tổ tiên của cô nàng mập kia để lại, tuy cô nàng mập không nói hắn đi đâu, nhưng không có khả năng chỉ đi vòng quanh trại một vòng, chắc hẳn gã cũng đi vào khu rừng cổ này.

“Cách đích đến phía trước còn bao xa?” Tôi kéo chặt cô nàng mập hỏi.

Khi hai người dán sát vào, mới phát hiện cánh tay hai người đều lạnh như băng, lạnh đến mức đối phương đều phải hít sâu một hơi.

Cô gái mập suy nghĩ một lát, ngữ điệu mười phần bình thường, nói: “Trước kia tôi với bá ngoại vào đây cần ba ngày, chúng ta cứ đi như vậy, còn phải đi một ngày nữa!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Chương 1:

“Còn một ngày nữa?” Ngụy Yến lập tức sửng sốt, lớn tiếng kêu lên: “Vậy sao cô không nói sớm?”

“Hai người cũng không hỏi mà?” Biểu tình của cô nàng mập trong màn sương mù dày đặc không rõ lắm, nhưng tôi cũng hiểu rằng lần này chúng tôi tới đây thật sự là quá vội vàng.

Dù sao dưới màn sương dày như vậy cũng không thể đi tiếp, tôi liền hỏi cô nàng mập có muốn tìm một hang động hay gì không, hoặc là một cái cây lớn để nghỉ ngơi trước trước, nếu không cứ ở trong sương mù suốt một đêm như vậy, cũng không phải là chủ ý tốt.

Không nói tới việc toàn thân đầm đìa mồ hôi, hơn nữa trong sương mù này còn có độc, tuy nói ban ngày không có việc gì, không chừng buổi tối sẽ có.

Cô nàng mập lập tức đáp ứng, nói nơi này vốn dùng để nghỉ ngơi.

Cô ấy kéo chúng tôi xuống sườn núi, sau đó đẩy bụi cỏ ra lập tức xuất hiện một cái cửa hang bị chặn lại bởi năm sáu tấm ván cũ nát.

Tôi không ngờ cô nàng mập đã tính trước điều này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đi theo hai người phía trước, nhanh chóng dỡ xuống tấm ván được đặt nằm ngang ở cửa động.

“Mau đi vào!” Mới dỡ ra ba tấm ván cô nàng mập đã đẩy tôi vào trong, cô ấy cũng chen vào ngay sau đó, xong xuôi lại chắn mấy tấm ván cũ nát về chỗ cũ.

Đây là một cái hang động bằng đất, bên trong tối đen như mực, tôi sờ vào bên trong còn có một vài thứ tròn trịa, hình như còn có mầm.

“Đến đây! Ăn một cái đi!”Cô gái mập vừa ngồi xuống, liền lấy ra một chiếc đèn pin lớn trong ba lô chiếu sáng, nhặt củ khoai lang lớn hơn đưa cho tôi.

Tôi vội vàng mượn ánh đèn pin đánh giá cái hang này một chút, quả nhiên là không thể tin tưởng cô nàng mập.

Đây chính là một cái hầm dùng để giấu khoai lang ở nông thôn, để càng làm rõ chức năng của cái hầm này, cô nàng mập còn để khoai lang ở chỗ này.

“Sột! Sột!”Cô gái mập ôm một củ khoai lang gặm đến sột sột kêu vang, đèn pin trong tay chiếu vào cửa hang.

Ngụy Yến thấy cô nàng mập ăn ngon lành, cũng ôm một củ chơi chơi.

“Bên trong rừng cổ này rốt cuộc có cái gì?” Tôi thấy cô nàng mập gặm xong một củ, còn lấy thêm một củ khác, nhìn khoai lang mọc cả mầm rồi, thật sự là không đành lòng để cô gái mập ăn độc.

Cô nàng mập có hơi thất vọng buông khoai lang trong tay xuống, sắc mặt trầm xuống, nói: “Nghe bà ngoại nói khu rừng cổ này là nguồn gốc của Miêu Trại chúng tôi, chúng tôi đều phải dựa vào nơi này để tìm cái ăn, càng vào sâu bên trong, côn trùng càng ít lại càng độc, chủng loại càng quái dị, đều tự thành cổ.”

Tôi suy nghĩ một lúc, chắc hẳn đây là quá trình một độc trùng tự giết hại lẫn nhau, sau đó thành cổ.

Muốn sắp xếp lại suy nghĩ một chút, đến ngày mai, không biết là phải đối mặt với Điền Đại Thu, Nguyên Dực hay là còn có cả Nguyên Thần Tịch.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Vừa mới khép mắt được một lúc, chợt nghe thấy tiếng tấm ván ngang kia bị đụng đến mức kêu ầm ầm, đất trong hầm ào ào rơi xuống đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.