Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 193: Chạy một mình



“Nguyên Linh đi vào rồi hả?” Con mèo trong lòng bà Kha rít lên một tiếng, lúc này đôi mắt già nua của bà mới nhìn Điền Đại Thu, nói: “Không phải ông nói chỉ nuôi cái thằng nhóc kia thôi sao?”

Vẻ mặt Điền Đại Thu không đổi, liếc mắt nhìn quan tài đá, nói: “Nguyên Linh bị thằng nhóc đó làm trọng thương, không có cách nào, đi vào chữa thương trước!”

Lúc này tôi cảm thấy trong đầu mình là một nồi cháo, rồi lại hận nồi cháo này quá nhỏ, hoàn toàn không đủ dùng.

Ai đó có thể cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?

“Nguyên Thần Tịch có thể đả thương Nguyên Linh?” Cô nàng mập cười ha ha, lùi về sau dựa vào người tôi, nói: “Vậy trong quan tài đá còn không biết là ai nuốt ai đâu? Đoán chừng theo bản tính của Nguyên Thần Tịch là muốn nuốt Nguyên Linh, cho dù không nuốt được, Nguyên Linh bị thương cũng là bình thường, nó chỉ là một con mèo bệnh thôi! Cô không cần lo cho Trường Sinh!”

Trong mắt tôi lập tức lóe lên hi vọng, chậm rãi nhìn Điền Đại Thu và những ông bà lão kia.

Ngoại trừ bà Kha kích động ra, những người khác vẫn còn ổn, chỉ là lúc này khó tránh khỏi việc liếc mắt nhìn Điền Đại Thu một cái, có thể do không nhất quán với lời nói dùng Trường Sinh nuôi Cổ Thần trước đó, cho nên không vui vẻ cho lắm.

“Đợi chuyện bên này xong, các vị không thiếu Nhục Cổ đâu, chúng tôi bí mật ở một nơi kết hợp y học hiện đại với cổ thuật nuôi trăm con Nhục Cổ tinh khiết, chỉ chờ bên này thành là bên đó có thể lấy!” Điền Đại Thu thấy không che đậy được nữa, vội xua tay nói.

“Phì phì!” Âm Long vừa nghe đến Nhục Cổ, lập tức vui vẻ, thè lưỡi rắn ra, trong đôi mắt nhỏ như đậu đinh toàn là vẻ kích động.

Tôi vội ôm lấy nó, sợ Điền Đại Thu biết bây giờ Nhục Cổ ông ta dùng để thu phục lòng người đã bị Âm Long và A Hồng ăn sạch, vậy thì có thể tức chết tên không mũi này.

“Nhục Cổ kia đã hết rồi!” Tôi còn đang lo lắng, cô nàng mập đã thẳng thắn mở miệng, nhìn Điền Đại Thu, nói.

Sư phụ vội kéo tôi một chút, cố gắng sờ từ đầu đến chân một lượt, sau khi xác định không có chuyện gì, như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Dương muội tử, con không được nuôi trồng những Nhục Cổ kia, Trường Sinh không dùng Nhục Cổ chữa bệnh cho con, chờ đến khi rảnh sư phụ sẽ nói với con!”

“Vâng!” Tôi thấy vẻ mặt sư phụ vừa trầm vừa trắng, lại sợ Điền Đại Thu thật sự tức giận, nơi này vẫn là địa bàn của ông ta, vội tiếp lời của cô nàng mập, nói: “Chúng tôi canh giữ Nguyên Thần Tịch chữa thương trong quan tài, chờ lúc chúng tôi phục hồi tinh thần thì đám Nhục Cổ kia đã không còn!”

Lời này tôi nói cũng không sai mà, chúng tôi phục hồi tinh thần mới phát hiện Nhục Cổ đã hết, còn hết như thế nào thì ông ta không hỏi tôi cũng không nói!

“Thằng nhãi!” Ánh mắt Điền Đại Thu trầm xuống, há miệng oang oang nói với Nguyên Thần Tịch: “Cả người cậu đều là sâu, sao còn tham lam ăn mất Nhục Cổ kia? Cậu cmn muốn tìm chết phải không?”

Nguyên Thần Tịch quay đầu, liếc mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt vẫn âm trầm không nói lời nào, cũng không biết anh ta đang nghĩ cái gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 315: Rõ ràng là có âm mưu từ trước (1)

“Điền Đại Thu, bây giờ phải làm sao đây?” Bà Kha vừa nghe nói Nhục Cổ đã không còn, lập tức trở mặt, ôm mèo áp sát Điền Đại Thu một bước, nói: “Nhục Cổ không còn, ông để chúng tôi chờ nhiều năm như vậy, nên tính thế nào đây?”

Tôi thấy bọn họ ở bên này nội loạn, xem ra cô nàng mập cũng coi như ra đúng chiêu rồi.

Vội nói với sư phụ: “Đợi lát nữa chúng ta phải làm sao?”

“Xem xem đã! Nếu người đi ra là Trường Sinh, thì chúng ta không cần lo lắng. Nếu như là Nguyên Linh, con và Viên Viên cứ chạy!” Sư phụ kéo tay tôi lại, nắm chặt, nói: “Trên đường tới con có đụng phải Quỷ Đầu nhỏ kia không? Nếu con ở trong Cổ Lâm không ra được, có thể đi tìm những Quỷ Đầu nhỏ kia!”

“A Công đó là người của chúng ta ạ?” Tôi thấy sư phụ nặng nề dặn dò, mũi chua xót, nhìn cô nàng mập giống như ngồi liệt trên mặt đất nói: “Con không đi!”

“Con không đi thì đừng trách sư phụ mắng con!” Sư phụ căng mặt, đưa tay xoa đầu tôi, nói: “Con phải trở về đọc sách, sau đó đừng động vào mấy thứ này nữa, mấy năm này sư phụ cũng không để con học nữa, con coi như chưa từng học đi!”

“Không muốn!” Tôi mím môi, không tình nguyện đáp.

“Aiz!” Sư thúc ở bên cạnh thở dài một hơi, nằm sấp trên mặt đất nháy mắt với tôi, nói: “Con trở về, nhất định phải tìm người tốt mà gả, để cho hai lão già kia nhìn một phái này của chúng ta vẫn có thể thành gia đấy!”

“Sư thúc!” Tôi tức giận vỗ mạnh vào đầu ông ấy.

Đã là lúc nào rồi, ông ấy vẫn còn tâm tư nói chuyện này.

“Sắp đánh rồi! Nhìn kìa!” Đang chua xót, cô nàng mập thò một chân đá tôi, chỉ vào Điền Đại Thu và những ông bà lão đã bắt đầu rối loạn ở bên kia.

Rõ ràng bà Kha là kích động nhất, nhưng nhìn mặt bà ta đã đầy đốm đồi mồi, cũng có thể hiểu được, những người này nhìn bộ dáng mặt trắng da trơn của Nguyên Thần Tịch, sao có thể không động lòng.

Có mấy người cũng không so đo, khoát tay áo với Điền Đại Thu, đứng dậy rồi muốn đi ra ngoài.

“Một người cũng không được đi, để đồ của mấy người lại!” Điền Đại Thu hét to một tiếng, trong miệng vang lên tiếng Miêu, chỉ thấy cửa động ầm ầm một trận, huỳnh quang trong động càng lúc càn sáng, cho đến khi có hơi chói mắt.

“Dương muội tử, đến phía sau quan tài đá!” Sư phụ dùng sức đẩy tôi về phía sau, thấp giọng nói: “Con trốn ở phía sau này, chờ có cơ hội thì chạy ra ngoài, chạy một mình!”

Tôi bị sư phụ đẩy mà sửng sốt, trong đầu giống như bị rút một sợi dây, lỗ tai nghe thấy tiếng hát nhỏ từ trong thạch động. 

Nhưng tiếng hát kia vừa mới nổi lên, tôi đã cảm thấy trên cổ đau đớn, đầu óc tỉnh táo hơn chút, chỉ thấy trong tay sư phụ cầm một cây ngân châm đâm vào cổ tôi, mò mẫm đâm vào cổ tôi.

“Điền Đại Thu, ông điên rồi phải không?” Trong giọng nói của bà Kha mang theo sợ hãi, hét lớn: “Ông vậy mà còn nuôi cả thứ này?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 4

“Ha ha! Một người cũng đừng hòng đi, những Linh Thi, Cổ Bản Mệnh và Linh Miêu gì gì đó mà các người nuôi, đều để lại hết! Tôi muốn dùng chúng để nuôi Cổ Thần! Cổ Thần! Ha ha ha!”  Điền Đại Thu giống như điên rồi, hét lớn.

Trong tai tôi còn tiếng ong ong, nhưng rốt cuộc không nghe được tiếng hát kia nữa, tò mò liếc mắt nhìn sư phụ một cái, lại thấy ông đang móc một thanh kiếm gỗ đào từ trong balo của tôi ra, thử đi về trước hai bước.

Ánh sáng ở cửa động từ từ phóng đại, từng sợi liễu từ trên cao rủ xuống, tỏa ra ánh huỳnh quang, trên những lá liễu này dường như còn có một con mắt trắng nhợt, lúc này những con mắt kia đang chớp chớp trên lá liễu, thỉnh thoảng đánh giá người trong động.

“Trương Dương! Chỗ này để tôi!” Cô nàng mập lại chầm chậm bò tới, chen chúc ở sau quan tài đá với tôi, liếc nhìn những lá liễu kia, nói: “Lát nữa một mình cô chạy trước đi!”

“Ừm!” Tôi đang theo dõi tình hình bên ngoài.

Sư thúc nặng nề nhổ một ngụm nước miếng, vẻ mặt rất thống khổ. Viên Sĩ Bình cũng cực kỳ bất đắc dĩ vung phất trần nghênh đón. Lão Miêu càng thảm hơn, khoác một cái áo khoác không biết lấy từ đâu, dùng sức nhanh chóng thổi gãy ngón tay, giống như thổi rồi dùng sức một chút là có thể mọc ra.

Mà vẻ mặt của những ông bà lão kia cũng nặng nề, nhìn chằm chằm Điền Đại Thu, nhưng phỏng chừng đều là đại lão, không chửi ầm lên như bà Kha, chỉ cực kỳ không ủng hộ mà nhìn Điền Đại Thu một cái, có mấy người ngay cả khóe miệng cũng chưa từng thay đổi.

Chú Cảnh lại dùng sức kéo bà Kha đang vừa giậm chân vừa mắng to, bảo bà ta đừng nổi giận nữa.

“Trương Dương!” Cô nàng mập lại dùng sức chọc chọc tôi, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cô chạy một mình đi!”

Tôi không kiên nhẫn “Ừ” một tiếng, duỗi đầu ra ngoài, muốn thấy rõ cái thứ đồ nhìn nửa ngày vẫn thấy là lá liễu bò ra từ cửa động kia.

“Cô thật sự không dẫn tôi chạy?” Cô nàng mập như nóng nảy, kéo tôi một phen, nói: “Cô cũng quá vô lương tâm rồi đấy?”

Tôi không ngờ ở thời khắc mấu chốt cô nàng mập còn còn đi so đo chuyện tôi có dẫn cô ấy chạy cùng hay không, vội vỗ vỗ đầu cô ấy: “Dẫn theo! Được chưa! Phải dẫn theo!”

“Cô không thể để tâm một chút sao!” Cô nàng mập dường như vẫn bất mãn, còn muốn than thở gì đó.

Tôi vội kéo cô ấy đến trước quan tài đá, chỉ vào Nguyên Thần Tịch, nói: “Cô nói xem có phải anh ta muốn nuốt lá liễu không?” 

“Anh ta không nuốt được!” Cô nàng mập dường như còn giận tôi vì vừa rồi qua loa, không để ý cô ấy, rầu rĩ nói: “Đây chính là Câu Mang Thần ở dưới cùng của thạch động, Nguyên Thần Tịch muốn nuốt cũng không sợ thổi bay cái răng sữa kia của anh ta à!”

Trong đầu tôi chợt hiện lên dáng vẻ cả người toàn là lỗ máu của sư phụ, cong người muốn chạy ra ngoài, cô nàng mập vươn tay giữ chặt tôi, nói: “Cô đi chịu chết à!”

“Phì phì!” Âm Long rất không phục thè lưỡi rắn hai lần với cô nàng mập, xòe mang rắn ra “soạt” một tiếng lập tức bay đến trên người sư phụ, còn quay đầu lại kêu hai tiếng với cô nàng mập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 554: Đánh nhau - Lần này phải bị xử lí rồi (7)

“Cô trốn ở đây, tôi còn có Lệ Cổ, không sợ!” Tôi đẩy tay cô nàng mập ra, đứng phắt dậy.

Nhưng vừa đứng dậy thì nhìn thấy một khuôn mặt vuông vắn vươn ra từ cửa động, trên đỉnh đầu còn có mấy cái Linh Vũ rất dài đang từ từ tản ra bốn phía.

“Điền Đại Thu, ông!” Bà Kha mắng to một câu, con mèo trong tay nhảy vọt về phía Điền Đại Thu.

“Meo!” Con mèo đen kia kêu một tiếng, dưới bốn móng vuốt bốc lên từng đợt khói đen, mấy linh hồn sắc mặt xanh trắng với đôi mắt trống rỗng vô thần xông ra từ dưới móng vuốt, duỗi tay ra nhào về phía Điền Đại Thu.

Tôi nhìn nơi đó từng đợt âm phong, trong lòng biết không ổn lắm.

Quả nhiên sau khi con mèo kia kêu lên, lá liễu lập tức rối loạn, sau một trận ào ào, “soạt” một tiếng tản ra bốn phía.

“Dương muội tử, trốn ở phía sau!” Sư phụ vung kiếm gỗ đào trong tay lên, sau khi hét lớn một tiếng thì không quay đầu lại, chân đá Vũ Bộ, tay bấm pháp ấn, đi lên nghênh đón lá liễu.

“Cô mau trở về đi!” Cô nàng mập kéo tôi về, trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta không giúp được!”

Tôi đẩy cô ấy ra, tên này vốn có sức lực lớn, giờ bị tôi đẩy một cái lập tức ngã xuống đất, tôi nhanh chóng lấy ra mấy tấm Dẫn Lôi phù đánh về phía khuôn mặt vuông kia.

“Grào!” Khuôn mặt vuông của Câu Mang kia lập tức bị sấm sét bổ vào, một đống dịch xanh biếc trào xuống, rơi xuống đất bắn tung tóe.

Dọa mấy lão đầu đang đứng dưới cửa động lùi sang bên cạnh, ánh mắt phức tạp liếc nhìn tôi một cái.

Tôi cũng không để ý nhiều như vậy, một tờ không được, lập tức thêm một tờ nữa.

“Dương muội tử, quay về!” Sư thúc cách tôi khá gần, hét lớn một tiếng về phía tôi: “Con cứ nghe lời một lần đi!”

Tôi hoàn toàn mặc kệ ông ấy, hai tay trái phải dẫn phù, mới đi về phía trước hai bước bỗng cảm thấy cánh tay đau đớn, một chiếc lá liễu dán lên tay tôi.

Tôi vội lấy tay phủi, chỉ thấy lá liễu kia lập tức cháy, Lệ Cổ trồi từ dưới da lên, nghiêng mình trừng mắt nhỏ nhìn xung quanh.

Vội liếc mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên người sư thúc đã dính mấy phiến lá liễu, mấy thứ này nhìn qua không có gì, nhưng lúc rơi xuống lại mang theo một miếng thịt dính cả da lẫn máu!

Mà nơi có máu thịt, càng dễ dẫn những lá liễu này đến.

Tôi liếc mắt nhìn Lệ Cổ tối đen như mực này, nghĩ thầm tuy rằng tạm thời vô dụng, nhưng có thể bảo vệ chủ nhân đã không tệ rồi, lập tức càng không chùn bước mà dẫn phù về phía trước.

“Grào!” Khuôn mặt vuông kia lập tức bị sét đánh không còn hình dạng, há miệng gào thét, phun ra vô số thứ thối rữa.

“Dương muội tử, mau tránh ra!” Kiếm gỗ đào trong tay sư phụ xoay chuyển, hô to một tiếng với tôi.

Tôi bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một vài thứ nhỏ như cành cây được phun ra từ bên trong lập tức xông về phía tôi.

Mà lá liễu xung quanh kêu ong ong, huỳnh quang lấp lánh nhanh chóng bay về phía tôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.