Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 214: Núi Cửu Hồn



Tôi nghe ông lão này gọi tôi là Dương muội tử nhà ông cả Trương, trong lòng đại khái là biết mình đang ở nơi nào. Nhưng dù gì cũng khó tin nổi, sao đi lòng vòng lòng vòng rồi lại đến Long Hồi vậy?

“Dương muội tử à, cháu tới viếng mộ cho mẹ cháu à?” Ông lão kia khiêng cuốc đi tới, tay chống lên cán cuốc, hất cằm nói: “Mẹ cháu cũng là mệnh khổ, năm đó chúng ta đã khuyên ông cả Trương, người xinh đẹp như thế ông ấy làm sao chịu được, kết quả cháu xem! Không đến nửa năm sau, mẹ cháu đã chết! Hơn nữa là bị sét đánh lúc trời nắng đấy, haiz!”

Câu nói tiếp theo của ông lão tôi nghe mà hoang mang, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngôi mộ kia, trong lòng nhất thời cảm thấy không nói nên lời.

Mộ của mẹ tôi?

Sư phụ nói vì che đậy mắt của người khác, ngày đưa tang đã tìm người đưa quan tài rỗng lên núi, chẳng lẽ chính là ngôi mộ này?

“Dương muội tử à, nếu không tôi tìm cho cháu chút hương nến lại đây, cháu cũng thắp cho mẹ cháu nén nhang, coi như cháu có lòng!” Ông lão chống cuốc, rất có dáng vẻ muốn mở tiệc trà với tôi.

Tôi nhìn những người khác đã hoàn toàn ngây dại, trong lòng thoáng cái mất phương hướng, nói với ông lão rất nhiều lời hay, cuối cùng thật sự không chịu nổi ông ta nói muốn dâng hương gì đó, bỏ ra hai trăm đồng cho ông ấy, muốn ông ấy giúp tôi mua chút đồ đưa lên.

Ông lão kia vừa đi, sư thúc đã chạy tới, kéo tôi nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Con cũng không biết ạ!” Tôi hoàn toàn không hiểu được, rõ ràng tôi đọc sinh thần bát tự và tên của sư phụ mà, sao Khiên Hồn phù lại có thể dẫn tôi đến nơi này?

“Chờ trời tối lại dẫn một lần nữa thử xem, nói không chừng mẹ Trương Dương ở đây!” Ngụy Yến dường như rất vui vẻ, trên mặt toàn là sự hưng phấn, nói với tôi: “Trương Dương, tôi chưa từng gặp mẹ cô, phải chuẩn bị cái gì?”

“Tiền giấy, nến thơm!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn cô ấy, này là đang đùa bỡn tôi chứ gì!

Vương Uyển Nhu xoay quạt ngồi trong xe, không đi ra, thấy tôi tức giận thì vẫy vẫy tay với tôi ý bảo đi vào trong rừng.

Cô nàng mập cũng vội đi theo, nói với tôi: “Lần này đúng là vui rồi, dẫn một người lại được tặng thêm một người!”

“Đi thôi!” Tôi nghe cô ấy chế giễu, hét lên với cô ấy rồi đi vào rừng.

Dù sao ban ngày linh hồn sẽ không ra ngoài, Đại Hồng lại bắt đầu ầm ĩ kêu đói, sư thúc đành lái xe dẫn cô ấy đi mua chút đồ ăn, để mấy người chúng tôi ở đây xem.

“Cái này, chị Uyển Nhu thấy thế nào?” Viên Sĩ Bình nhìn Vương Uyển Nhu nửa ngày, không biết gọi cô ấy như nào thì tốt, đành phải gọi Vương Uyển Nhu như Ngụy Yến.

“Mẹ Trương Dương là Lạc Hoa Động Nữ đúng không?” Vương Uyển Nhu nhìn nắm đất nhỏ kia, nói.

“Đúng vậy! Người nuôi Lạc Hoa Động Nữ!” Cô nàng mập bị Ô Long này làm cho mất hết hứng thú, nhanh miệng nói với Vương Uyển Nhu.

Tôi cũng sững sờ nhìn nắm đất kia, trong lòng rất buồn bực, một tấm Khiên Dẫn phù sao lại dẫn đến nơi này?

Tham Khảo Thêm:  Chương 53: Tiên Tri

“Là vấn đề của máu Trương Dương!” Vương Uyển Nhu suy nghĩ một chút, từ từ ngồi xuống, nói: “Trước đó Trương Dương phun một ngụm máu, muốn tăng cường tác dụng dẫn hồn, nhưng không ngờ giữa mẹ với con là huyết mạch tương liên. Dẫn tới nơi này thì cũng là bình thường!”

“Nhưng mẹ tôi không có hồn!” Tôi từng nghe cô nàng mập nói, Tẩy Âm Quan sẽ rửa Lạc Hoa Động Nữ ở bên trong thành một quan tài nước sạch, cỗ quan tài sắt dùng để chứa mẹ tôi rõ ràng cũng đã trống rỗng rồi.

Lúc này tất cả mọi người cũng bắt đầu mờ mịt, chuyện gần đây thật sự là không biết ra làm sao, lúc nào cũng không đầu không đuôi.

“Cũng không nhất định!” Cô nàng mập đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi rồi nói: “Nếu mẹ của cô đã biến mất trước khi được rửa sạch thì sao?”

Tôi nghe mà nghĩ sao mấy chuyện này vẫn chưa kết thúc vậy!

Lập tức cũng lười suy nghĩ, chờ linh hồn đi ra lúc tối trời, tất cả đều sẽ có kết luận.

Không bao lâu sau, sư thúc lái xe quay lại, mang theo một đống đồ ăn vặt mua từ cửa hàng nhỏ. Đại Hồng ăn rất ngon, tôi thì lấy chai nước uống một ngụm, nhìn cái gò đất nhỏ kia, trong lòng phiền muộn muốn chết.

Tôi đã mười lăm tuổi rồi, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ông cả Trương không muốn nhận làm cha ra, cũng không có mấy thân thích cùng huyết thống.

Giờ mới qua mấy ngày, nhiều thêm một người anh trai Nguyên Thần Tịch này, lại có thêm một đứa em trai ở trong bụng mẹ còn lâu hơn cả Na Tra, sau đó người mẹ mà tôi cho rằng đã chết đến cặn bã cũng không còn lại chạy ra, đây là cả nhà đoàn viên sao?

“Dương muội tử!” Đang nghĩ ngợi, lại thấy ông lão ban nãy gặp tôi đang cõng một cái gùi trúc, cõng một đống đồ đạc lên, đặt ở trước mộ của mẹ tôi, nói: “Mau đến thắp hương đi, lát nữa nơi này sẽ có viếng mộ đấy!”

Tôi vừa nghe thì còn chưa hiểu, chỉ thấy vẻ mặt Viên Sĩ bình hơi nặng nề chỉ về phía bãi đất trống cách xa xa ngôi mộ này, nói: “Vừa nãy ông cụ này đang đào mộ!”

Vội nhìn theo hướng Viên Sĩ Bình chỉ, quả nhiên là một cái hố mộ.

Tôi vừa thắp hương, vừa khấu đầu với cái gọi là mộ của mẹ tôi, sau đó lại nháy mắt với cô nàng mập, để cô ấy tiếp chuyện ông lão này.

Với năng lực giao tiếp bây giờ của cô nàng mập, nói chuyện với một ông lão nhất định không thành vấn đề.

Quả nhiên mấy câu qua lại đã tìm hiểu được rõ rành, tối hôm qua trong thôn có một đứa trẻ mới ba tuổi đột nhiên chết mà không giải thích được, buổi chiều chơi ở ven đường trước cửa nhà mình, sau đó thì nói nhìn thấy trong ao nước ở ven đường có thứ gì đó, bảo mẹ nó đi vớt, vừa vặn lúc đó mẹ nó đang cắt cỏ heo, cũng không rảnh để ý đến nó, để nó tự mình chơi.

Chờ mẹ nó nấu cỏ heo xong, chuẩn bị gọi đứa nhỏ về ăn cơm, thì phát hiện gọi mà không có ai đáp, chạy đến ven đường xem thử cũng không thấy có.

Tham Khảo Thêm:  Chương 178: NGÔN NGỮ CẢM XÚC.

Lúc này mới sốt ruột, buổi tối hôm đó chồng cô ta trở về thì mắng cô ta một trận, sau đó tìm cả buổi tối cũng không tìm thấy, rồi người phụ nữ đó nhớ đứa nhỏ nói trong ao có thứ gì, vội vàng gọi người đi vớt.

Quả nhiên là có ở trong đó, lúc vớt lên, trong miệng nó còn dính không ít bùn, lươn trạch linh tinh, cả gan ấn mạnh bụng của nó, bên trong tuôn ào ào ra một đống lươn nhỏ màu vàng.

Ông lão nói xong, nuốt nước miếng, lấy từ trong áo Tôn Trung Sơn bị giặt đến bạc màu ra một tờ bài tập viết chi chít chữ bằng bút chì, sau đó lại lấy ít thuốc lá bỏ lên, dùng ngón tay cuộn cuộn lại rồi bỏ vào miệng hút.

Loại thuốc lá này gần như không còn ai hút nữa, tôi nhìn hàm răng ố vàng của ông lão, lại ngẫm một mình ông ta lên núi đào mộ, thì biết lá gan của người này cũng không nhỏ đâu, nhưng sao lại nghèo đến như vậy?

“Bây giờ trong thôn đều đang dồn là kiếp trước tên nhóc này đắc tội Long Vương gia, cho nên bây giờ Long Vương muốn bắt nó về cho cá ăn! Trong bụng đã bị ăn sạch, ngay cả trong mũi cũng có lươn vàng!” Ông lão hít mạnh một hơi thuốc, phì khói về phía ngôi mộ ở xa xa kia, nói: “Cho nên mới chỉ có thể chôn ở núi Cửu Hồn này thôi!”

Núi Cửu Hồn? 

Tôi đột nhiên nhớ tới lần trước, lúc xuống suối đá, ông cả Trương đã nói với tôi, mẹ tôi được chôn ở núi Cửu Hồn, lúc ấy tôi đã thấy kỳ quái, sao lại đặt cái tên này cho một ngọn núi, cũng không sợ xui xẻo à.

Đang muốn hỏi ông lão từ đâu mà có cái tên này, bỗng nghe thấy phía xa có người hô to về phía trên núi, hơn nữa ánh mắt nhìn chúng tôi cũng rất không thân thiện.

“Tôi đi nâng quan tài đây, Dương muội tử có lòng là được rồi, nơi này rất là tà môn, các người cũng sớm rời khỏi đi!” Ông lão lấy đồ trong gùi ra, gật đầu với chúng tôi, cõng gùi chạy xuống dưới.

Tôi ngưng thần nhìn ông lão này, phát hiện dương hỏa của ông ta cực vượng, không trách dám một mình tới đây đào mộ, lại vội chạy qua, lấy hai trăm đồng từ trong ví ra muốn cảm ơn ông ta mang đồ giúp tôi, nhưng ông ấy sống chết không nhận, nói ông ấy trời sinh là mệnh bần cùng, không chịu được tiền tài!

“Thôi được rồi!” Vương Uyển Nhu vẫn đứng bên cạnh tôi, cười cười, nói với tôi: “Ông đây là người biết mệnh, cần gì phải làm khó người ta!”

Tôi nhìn ông lão cõng gùi chầm chậm đi xuống núi, nghĩ thầm sao mấy lần trước không nhìn thấy người này.

Vừa vặn không có ai, tôi dạo quanh mộ sơn này một vòng, tôi cũng không tinh thông phong thủy, nhưng từng nghe sư phụ nói qua một chút.

Cái gọi là phong thủy, vốn là vì người mà quyết định, chỉ cần người cảm thấy thoải mái, thì nhất định sẽ không sai.

Nhưng tôi đi một vòng quanh mộ sơn này, cũng hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, sao lại gọi là núi Cửu Hồn nhỉ?

“Bàn ngày không nhìn ra, phải đến tối!” Vương Uyển Nhu ỷ vào việc dù sao người khác cũng không nhìn thấy cô ấy, đi theo tôi sang đông sang tây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi nghĩ chuyện gì cũng phải vào buổi tối, thật sự không hợp với tính cách của tôi mà, còn chưa mở miệng đã nghe thấy mấy tiếng pháo dưới chân núi, sao đó là tiếng chuỗi pháo vang lên thưa thớt.

Nghĩ có thể là đứa nhỏ ba tuổi chết non mà ông lão kể kia được đưa lên núi, trong lòng tôi căng thẳng, vội chạy vào trong rừng.

Loại quỷ nhỏ chết non này là phiền phức nhất, còn nghe ông lão kia nói, cái chết của đứa nhỏ này đúng là không bình thường.

Chết đuối, bị lương vàng và bùn chui vào trong mũi miệng, ăn nội tạng, nếu là thật, oán khí cũng nặng hơn bình thường.

Nhưng điều này không hợp với lẽ thường, lươn trạch bình thường sẽ không chui vào trong cơ thể của người còn độ ấm!

Chỉ chốc lát sau, trong tiếng pháo thưa thớt kia có vài tiếng gào khóc không kìm nén được, đội đưa tang mười mấy người xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Đầu tiên là một người phụ nữ chưa đến bao mươi tuổi được một người đỡ, vừa đi vừa lau nước mắt, khóc lóc, phía sau người phụ nữ là một người đàn ông cầm di ảnh và một đạo sĩ cầm một thanh kiếm mười đồng như kiếm đồ chơi đang nhảy múa, phía sau nữa là ông lão kia và một người đàn ông tráng kiện như trâu nhưng lại chỉ biết cười ngu ngơ, hai người khiêng một cái hòm đen vừa nhìn là biết mới được đóng đinh, cuối cùng là hai người khiêng đồ.

Đoàn người đi đến cạnh mộ phần, đầu tiên đạo sĩ kia làm bộ múa một hồi lâu, sau đó uống một ngụm rượu, lấy ra một lá bùa ném vào trong mộ, hét lớn một tiếng rồi trợn mắt, vừa hát vừa lắc lư, nói: “Xuống mộ!”

Ông lão và người đàn ông to khỏe kia vội khiêng cái hộp đen nhỏ bò vào, lại mau chóng nhận lấy xẻng sắt mà những người khiêng đồ đưa tới, hai ba nhát đã lấp đầy cái mộ kia.

Đạo sĩ ka giả bộ xoay người một cái, đổ máu gà được giết sống ra xung quanh ngôi mộ, đoàn người lại đỡ người phụ nữ khóc thành lệ nhân (người nước mắt?) về phía đó.

Tôi ở trong rừng nhìn mà buồn cười, bọn họ có nhiều người như vậy cũng không phát hiện, bên cạnh bọn họ vẫn luôn có một bé trai cả người ướt sũng đi theo bọn họ hóng chuyện, còn thỉnh thoảng nói mấy câu với người phụ nữ đang khóc, nhưng không có ai để ý đến nó.

Đợi đoàn người này vừa đi khỏi, đứa bé trai tò mò liếc mắt nhìn nắm đất kia một cái, nhấc chân muốn theo bọn họ xuống núi.

“Chúng ta đi thu nó đi!” Ngụy Yến nằm sấp ở ngoài cũng thấy nóng ruột, vỗ vai tôi một cái rồi định đi ra ngoài.

Viên Sĩ Bình và sư thúc đều cuống cuồng, đưa tay kéo cô ấy lại, chúng tôi còn phải chờ xem núi Cửu Hồn này có cài gì kỳ quái đã.

Chỉ thấy đứa bé trai kia đi đến chân núi, nhấc chân về phía trước, đột nhiên chân giống như bị một lực lớn giữ chặt lấy, thân thể làm thế nào cũng không đi ra được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.