Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 243: Kết



Tôi thấy Đại Hồng hơi nổi bão cũng nhận mệnh giậm chân một cái, lấy lọ mực dự phòng trong ba lô ra đặt về hướng đông mà Đại Hồng chỉ!

Phương Bắc này thuốc thủy, vừa hay mực này mực nước này cũng có nước có độc lại còn màu đen, đúng lúc lại là thuộc tính của nước!

Tôi theo hướng Đại Hồng chỉ phương hướng trên la bàn, đặt ba tấm Thần Hỏa phù ở hướng nam, phía nam này thuộc loại hỏa chủ tán, tương sinh với lửa.

Nhưng tôi vừa đặt tấm Thần Hỏa phù ở một bụi cây ở phía nam chợt nghe thấy tiếng Trường Sinh buồn bực hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn dã thấy trên mặt Quỷ Trọng Đồng Tử đã không nhìn thấy thịt, miệng vẫn há không ngừng cười to, quanh người có vô số khí đen quanh quẩn, bên trong còn mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều linh thể muốn lao ra!

“Cô còn nhìn cái gì nữa! Nhanh lên đi!” Đại Hồng một tay cầm la bàn, thấy tôi ngẩng đầu nhìn Trường Sinh, vội vàng đưa tay giúp tôi treo tấm Thần Hỏa phù lên cành cây rồi nói: “Cô cho rằng oán khí của cái Tàng Âm Địa này đi đâu rồi, đều đã bị Quỷ Trọng Đồng Tử này nuốt đó! Cô mà còn chờ thì tất cả chúng ta đều bị thanh lý ở chỗ này đấy! Tiểu thư của tôi ơi! Cô còn đại chiêu gì thì mau lấy ra đi!”

“Trương Dương!” Cô nàng mập cũng gấp đến đỏ mắt, vứt ống mực trong tay về phía tôi, vừa vung tay vọt tới chỗ Quỷ Trọng Đồng Tử vừa nói: “Cô để Đại Hồng giúp cô kết trận đi, tôi đi chống đỡ một 

“Tôi?” Hai mắt Đại Hồng đều ngỡ ngàng, kéo cổ hét lớn: “Tôi muốn đi trước đó!”

“Dựa theo cách của cô nàng mập kết, sau đó kết Ngũ Hành trận, tôi nghĩ cô sẽ biết!” Tôi không đợi cô ấy gào xong, ném ống mực trong tay cho cô ấy, nhanh chóng nói.

“Phụt!”

Tôi vừa quay đầu đã cảm giác được trên mặt có mấy giọt ấm áp chảy xuống, quay đầu nhìn thì thấy Trường Sinh phun ra một ngụm máu, sau lưng chỉ toàn màu đỏ, toàn bộ phần lưng cũng không thể nhìn thấy một chút da, tất cả chỉ toàn thịt đỏ tươi đang chảy máu.

Mà Quỷ Trọng Đồng Tử vẫn không ngừng đổi điệu cười, hai cánh tay từ trong khí đen còn đang cầm một bó liễu lớn, mở to miệng cô gắng hút đi linh thể Trường Sinh.

Nhưng may thay cô nàng mập lúc này đã không còn sợ chết nữa, một tay máu vung vào Quỷ Trọng Đồng Tử, còn A Hồng lập tức bò vào trong miệng Quỷ Trọng Đồng Tử, sau đó cô nàng mập như mở chế độ ma thuật, các loại độc trùng toàn thân xếp hàng bò tới trên người Quỷ Trọng Đồng Tử.

“Cô nhanh lên đi!” Đại Hồng đang đưa tay vẽ theo nút kết cô nàng mập đã vẽ xong, thấy tôi còn đang nhìn thì đưa tay dùng ống mực gõ đầu tôi nói: “Người ta đều đang liễu mạng mà cô còn xem kịch như vậy có ổn không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: C52: Không quên

“Ừm!” Tôi đáp lại một tiếng, vội vàng lấy chuông gọi hồn của mình ra cắm xuống mặt đất phía tây, sau đó rút kiếm gỗ đào ném tới phía đông đối diện.

Chỉ còn lại chính giữ, tôi bỗng giật mình phát hiện mình không có pháp khí hệ thổ, trong lòng vừa rốt ruột thì thấy một tia sáng trắng lóe tới.

“Đặt cái này lên1” Giọng nói lạnh lùng của Nguyên Thần Tịch truyền đến.

Không cần nhìn chỉ từ tia ánh sáng trắng kia tôi cũng có thể biết Nguyên Thần Tịch ném thứ gì tới, đây chính là vảy rồng nổi danh nhất của nhà họ Nguyên đó, trên thế giới này ngay cả người hay không phải người cũng chỉ có ba từng dùng! Đó là Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh và Âm Long!

Tôi cứ cho rằng Nguyên Thần Tịch đã gieo tất cả vảy rồng vào cơ thể mình, không nghĩ tới tên này vẫn để lại một tay, lúc này cũng không truy cứu việc anh ta giấu giếm, chí ít cuối cùng người ta vẫn lấy ra không phải sao!

Tôi cầm vảy rồng tìm một tảng đá ở giữa bốn phía.

Đặt nó lên.

Sau đó nhanh chóng chạy tới muốn giúp Đại Hồng kéo ống mực kết trận, kết trận này mớ là chỗ mấu chốt nhất đó, bởi kết bao nhiêu cách còn có cách kéo dây, đều liên quan đến xu thế và tốc độ!

“A!”

Tôi còn chưa tới được bên cạnh Đại Hồng đã nghe tháy tiếng cô nàng mập hét to một tiếng, tiếp theo là tiếng mắng: “Chị cho mày chút nhan sắc này, cho mày rực rỡ! A Hồng, chúng ta lên!”

Đừng nghe lời của cô nàng mập có vẻ đại khí, nhưng tên này hô không đủ khí thế, hơn nữa câu cuối “Cho màu chút nhan sắc mày sẽ rực rỡ” kia dùn từ phổ biến nhất trong các trường học, cô nàng mập thường không coi trọng những người nói lời này, bởi chuyện A Hồng có màu đó mà tôi đã từng cười cô ấy mấy lần, nên khi không sốt ruột cô ấy sẽ không dùng câu nói này.

Tôi vừa vội vàng chạy đến bên cạnh Đại Hồng vừa quay đầu nhìn.

Chút nữa đã ngã lộn nhào, chỉ một lúc như vậy mà cả người cô nàng mập đều đã bị thương, nếu lúc này A Hồng dừng lại trên vai cô ấy có lẽ người có thị lực tốt một hút mới nhìn ra được chút chênh lệch màu sắc, nếu không cô nàng mập và A Hồng quả thật đã hòa thành một thể đó!

Còn Trường Sinh cũng không khá hơn bao nhiêu, người giấy thỉnh thoảng biến ra trong tay cậu nhưng chỉ cần chạm vào khí đen của Quỷ Trọng Đồng Tử thì linh thể lập tức thoát ra theo gió chui thẳng vào trong miệng Quỷ Trọng Đồng Tử, ngược lại những nữ quỷ mặt trắng biến từ vỏ trứng gà không có linh thể động tác tốt hơn chút, vừa xét vừa cắn Quỷ Trọng Đồng Tử, còn quyền đấm cước đá.

Nhưng Quỷ Trọng Đồng Tử người ta rất có sức, không để ý đến mấy nữ quỷ mặt trắng khóc lóc om sòm, vậy mà còn duỗi hai tay từ trong khí đen ra, nặng nề lôi kéo Trường Sinh muốn kéo cậu vào trong khí đen của gã.

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: C87: Nhìn trộm chuyện trong phòng

Trong khí đen đã hơi thấy rõ tay chân và mặt ở giữa đang vặn vẹo, đây là hiện tượng phong linh bất ổn, chính là Quỷ Trọng Đồng Tử này đã nuốt quá nhiều linh thể chưa kịp tiêu hóa, vừa rồi còn bị tôi dùng ba tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù nổ nên khó tiêu phải nôn hết những linh thể kia ra.

“Cô nhanh kết trận đi!” Nguyên Thần Tịch đẩy tôi về phía Đại Hồng, nhìn Trường Sinh một chút nói: “Con lệ quỷ này tôi đi đối phó trước, nếu không đợi oán khí và linh thể trong cơ thể nó chạy ra, chỉ sợ không chỉ toàn bộ Hoài Hóa mà có lẽ cả Hồ Nam này cũng không thể bình an!”

Tôi cắn rắn nhìn thoáng qua chỗ Trường Sinh, gật mạnh đầu một cái rồi đoạt lấy ống mực trong tay Đại Hồng chỉ về phía sau nói: “Cô kéo sợi ống mực, tôi kết nút!”

Đại Hồng đang một tay kéo dây một tay kết nút, thấy tôi đến giúp dỡ vẫn còn không hài lòng nói: “Tôi vừa mới học được đấy, để tôi kết thêm mấy cái nữa đã!”

“Không muốn sống nữa à!” Cuối cùng tôi cũng hiểu được lý do Nguyên Linh muốn hạ cổ Đại Hồng, tình cách thật của cô ấy còn không đáng yêu bằng lúc cô ấy giả ngu, ít nhất khi đó cô ấy còn biết lấy lòng tôi một chút!

“Quỷ hẹp hòi!” Đại Hồng còn giả bộ nai tơ lè lưỡi với tôi, sau đó lòng không cam tâm tình nguyện vừa kéo sợi ống mực vừa phẫn hận rút cây gậy vừa c ắm vào chỗ này ra, sau đó sợi ống mực quấn lấy.

Tôi dùng mắt đếm đại khái số số lượng và khoảng cách nút thắt của cô nàng mập trước, sau đó mới tính giữa nút kết với nút kết của tôi rồi thắt một cái, lại nhanh chóng tính xem nút kết tiếp theo đặt ở đâu.

“Khà khà!”

Tôi kết nút cũng không thèm đếm, mười ngón tay nhanh chóng kéo sợi ống mực xoay một vòng, sau đó dùng cách xoa ba ngón ngón trỏ ngón giữa ngón áp út để kết, nếu hai cái kết gần nhau tôi còn dùng cả hai tay để tăng tốc độ, dồng thời thắt hai nút kết.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng kêu to đắc ý của Quỷ Trọng Đồng Tử và tiếng kêu thảm của cô nàng mập đè len tiếng cười đắc ý của gã.

Tiếng r3n rỉ của Trường Sinh vẫn thỉnh thoảng truyền đến, trong đó còn có vài tiếng không phục của Nguyên Thần Tịch.

“Trương Dương, cô ổn không?” Đại Hồng quấn sợi ống mực xong, lúc kéo ống mực quấn vòng hai đi ngang qua tôi, đắc ý nói với tôi: “Nếu cô không quấn hẳn hỏi, ba đứa trong kia sẽ mất mạng đấy!”

Tay tôi vừa kết nút vừa nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tôi là một đứa bé ngoan.

Hình Thi Nhất Phái này rốt cuộc đã nuôi ra thứ gì vậy, Quỷ Trọng Đồng Tử dưới sự công kích cùng lúc của Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh còn có cô nàng mập là Miêu Nữ Miêu Y vẫn không có chút chuyện gì, ngược lại cả ba người Trường Sinh đều bị vết thương lớn nhỏ, năng lực kháng đòn mạnh mẽ của Quỷ Trọng Đồng Tử này thật sự còn mạnh hơn cả máy bay chiến đấu đó!

Tham Khảo Thêm:  Chương 561

“Trương Dương! Cô nhanh lên đi! Tôi sắp chết rồi!” Cô nàng mập bị Quỷ Trọng Đồng Tử phun ra một ngụm khí đen, tên này vậy mà vẫn dừng ở ngoài, chống eo li3m viết thương trên tay tiện thể th ở dốc, còn hét to với tôi.

Tôi liếc nhìn vòng thứ nhất đã được hơn phân nửa, vội vàng kéo sợi ống mực trong tay Đại Hồng rồi vào chỗ thắt trước mặt cô ấy nói: “Cho cô một cơ hội luyện tập, kết một nút ở giữa hai nút là được rồi!”

“Lúc này mới biết tìm tôi!” Đại Hồng vứt một cái mị nhãn cho tôi, hai tay lập tức mở ra chạy đến phía trước kết nút.

Tôi vội vàng kéo ống mực vừa chạy vừa quấn, vừa chạy còn vừa niệm pháp ấn, nhanh chóng quấn xong một vòng sợi ống mực, tôi chỉ đơn giản đảo ngược lại, từ điểm cuối bắt đầu kết nút, hai vòng sơi ống mực được buộc lại cùng một lúc, dùng cả hai tay.

“So tài xem ai mở!” Đại Hồng thấy tôi cũng đang khởi công, thế mà còn vô cùng đắc ý búng ngón tay thon dài với tôi, đưa mười ngón ra nhanh chóng thắt hai chút trên dưới xong!

Chỉ cần có thể khích lộ cô ấy làm nhanh, hiện tại cô gọi cô ấy là bà cô cũng không thành vấn đề, huống chi là loại trận đấu không đau không ngứa không có gì để tranh thắng này, tôi vội tăng tốc độ.

Lần này chỉ cảm thấy mười ngón tay như đang bị đốt cháy, chờ đến khi tôi và Đại Hồng chạm mặt thì mặt hai người đều là mồ hôi.

“Trương Dương! Cô ổn chưa đó!” Cô nàng mập lại hét to một tiếng, nói: “Đây là A Hồng sao? Sao lại đáng thương như vậy chứ?”

Tôi liếc mắt nhìn một cái, cánh A Hồng đến cả cái vỏ sau lưng cũng bị xé toạc, mấy trăm cái chân ngắn ngủi béo múp cũng không thấy đâu, toàn bộ cơ thể đều trơn trượt.

Mà cái đuôi vốn bị chẻ đôi như tấm bình phong cũng không còn thấy nữa mà lộ ra thịt non trong đuôi; một đôi móc độc cũng bị gãy, vỏ không ít nơi trên lưng và bụng đã không thất.

‘Phụt!”

Tôi chỉ nhìn A Hồng một chút thì lại nghe thấy tiếng đau đớn của ai đó kêu lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy cả người Nguyên Thần Tịch bị khí đen vây quanh, mở miệng phun ra một ngụm máu đen.

“Cô nhìn mấy thứ này đừng động đậy, tôi đi vẩy nước phù!” Trong lòng tôi quýnh lên vội vàng dặn dò Đại Hồng một câu, nhanh chóng lấy một bình trúc đỏ trong ba lô ra, hai ngón tay đồng thời luồn vào dính chút nước phù vẩy lên trên những nhành cây đang cắm kia. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.