Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 261: Liên hoàn kế



“Xì!”

Âm Long vật ngã con hổ trành, mở miệng không ngừng xì xì, đôi mắt trợn tròn đầy thống khổ.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Thấy vậy lòng tôi gấp gáp, tôi vội vàng chạy về phía Âm Long.

Nhưng hai tay Tiểu Bạch lại sống chết ôm chặt lấy chân tôi không buông ra.

“Con nhóc này gấp gáp cái gì chứ!” Sư công đột nhiên mắng tôi, nhíu mày trợn mắt nói: “Lão Miêu người ta bị đuôi rắn quật ngã còn chẳng sao, con gấp cái gì!”

Lúc này tôi mới phát hiện lão Miêu đang đứng một bên ho sù sụ, nửa bên mặt vừa sưng vừa đỏ, trợn mắt nhìn sư công, sau đó cam chịu mà hít thêm một ngụm khói nữa rồi lại thổi một hơi thật dài theo người Âm Long.

“Xì!”

Rắn đen thấy Âm Long đau đớn như thế, vậy mà lại lè lưỡi rắn nhẹ nhàng li3m lên thân nó.

Tôi nghĩ đến rắn đen không sợ tơ hồn, li3m một chút chắc cũng chẳng sao đâu, hơn nữa còn có thể li3m luôn mấy con nhện nhỏ trăng trắng giăng tơ hồn kia đi!

Nhưng không nghĩ tới là lưỡi rắn đen vừa chạm vào người Âm Long vậy mà lại giống như chạm vào điện, lưỡi rắn nhanh chóng rụt lại, bốn con mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

“Đợi đã!” Lúc này sư công cũng phát hiện ra điều gì đó không đúng, ông ấy gào lên với lão Miêu: “Con mẹ nó, cái phái Hình thi này thật con mẹ nó không phải người mà!”

“Xì!” Âm Long không ngừng vùng vẫy,  một hàng nước mắt đục ngầu từ từ chảy ra.

“Âm Long!” Tôi nghiêng người ngồi xuống nhìn nó nhưng lại thấy dưới lớp vảy của Âm Long chảy ra mủ trắng, còn có những con trùng đen nhỏ bé không ngừng rớt ra từ bên dưới lớp vảy trắng như tuyết.

“Đây là thi trùng?” Vương Uyển Nhu lấy quạt gẩy nhẹ một con trùng lên, liếc mắt nhìn rồi nói: “Phái Hình thi quả nhiên là đồ âm hiểm!”

Tôi nhìn những con thi trùng kia, từng con từng con chỉ to bằng vảy móng tay, vỏ ngoài cứng, sáng bóng, những cái chân nhỏ như tơ, trên đó còn có lông, thứ đồ như này bên dưới lớp vảy thì không cần bò hay cử động, Âm Long không đau đến chết mới là lạ.

Thứ làm người ta khó chấp nhận nhất là vậy mà phái hình thi này lại còn dùng đến cả chủ ý âm hiểm thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành.

Chỉ sợ những con thi trùng này là thức ăn của lũ nhện nhỏ trắng kia mà đám thi trùng này sợ bị lũ nhện kia ăn nên mới nằm im trong vảy Âm Long không dám động đậy.

Nhưng tơ hồn bị rút ra rồi, những con thi trùng này lập tức động đậy, chúng sẽ ăn đến khi Âm Long chỉ còn lại bộ xương rắn, chiêu thuật này quả nhiên đủ thâm độc!

“Thật con mẹ nó không phải thứ đồ tốt lành gì!” Tẩu thuốc trong tay lão Miêu tỏa ra thứ bảo là hương thì không phải mà bảo không phải hương cũng không đúng,

Sư công nghiêng đầu nhìn tôi: “Nhóc con, nghĩ cách xem nào!”

Tôi nhìn Âm Long không ngừng lăn lộn mà những thi trùng kia cũng không ngừng rơi ra từ vảy nó, mỗi một con thi trùng rơi xuống cũng sẽ có một ít mủ trắng chảy ra theo, nhìn thôi tôi cũng thấy đau lòng rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Cảm ơn

“Chít!”

Đột nhiên Lệ Cổ trong lòng tôi gào lên một tiếng sau đó bổ thẳng lên người Âm Long, trong phút chốc bản thân nó cũng kéo ra trăm ngàn sợi tơ.

“Đây là?”

Thấy thân mình Âm Long khó khăn lắm mới biến thành màu trắng, giờ đây lại đen trắng đan xen, Ngụy Yến kinh ngạc thốt lên: “Tôi không nhìn nữa! Bao giờ có kết quả thì mọi người gọi tôi nhé!”

Sau đó cô nàng này quả nhiên nhắm mắt lại, hai tay bịt kín tai: “Tôi cũng không nghe đâu, nghe xong lại đau lòng.”

Cái kiểu chuyện của ai thì người nấy lo này mà cô ấy cũng có thể làm ra được, tôi sắp ngất đây.

Nhưng trong lòng lại lo lắng cho Lệ Cổ, chỉ trong mong con hàng này thực sự có bản lĩnh, có thể làm cho Âm Long tỉnh lại, nếu không chúng tôi thực sự không thể đi đâu cũng vác theo con rắn lớn như thế.

“Chít!”

Cũng không biết Lệ Cổ đang thể hiện cảm xúc gì đó hay là làm cho chính bản thân nó có thêm dũng khí, trong lòng tôi cứ kêu liên hồi, nếu như không phải loại âm thanh này phát ra từ đáy lòng, tôi tuyệt đối cho rằng đó là tiếng chuột kêu.

“Lệ Cổ này cũng có chút bản lĩnh ha! Đồ từ Cổ Lâm đi ra chắc chắn đều không tệ!” Sư công lúc này mới đắc ý, gào lên với lão Miêu: “Còn không tiếp hương mau lên!”

Lão Miêu ấm ức nhìn sư công, chậm rãi châm thuốc rồi lại chậm rãi nói với sư công: “Thuốc đều bị ông làm lãng phí hết rồi!”

“Khụ!” Sư công ho một tiếng, sau đó hai mắt cười như không cười nhìn lão Miêu.

“Hừ!” Ban đầu lão Miêu còn chậm rãi, bị sư công nhìn như vậy, tốc độ lập tức nhanh hơn nhiều nhưng miệng thì mấp máy không biết đang nói gì đó.

Lúc này Lệ Cổ kéo mình thành mì sợi đến nơi rồi nhưng thân thể con hàng này lại giống như sợi mì vô cùng vô tận ấy, tơ đen kéo ra càng lúc càng nhiều, từng sợi từng sợi không bỏ qua ngóc ngách nào chui hết vào dưới vảy Âm Long.

“Xì!”

Âm Long lại gầm lên một tiếng, hai mắt từ từ mở ra, rồi trở nên tỉnh táo.

“Phù!”

Lúc này lão Miêu thổi ra một đợt khói nữa, cả Âm Long lẫn Lệ Cổ đều được bao bọc trong làn sương khói.

“Trương Dương!” Vương Uyển Nhu đột nhiên bay đến cạnh tôi, sắc mặt nghiêm trọng, thì thầm nói: “Vừa nãy tôi cảm nhận được trong Cổ động có động tĩnh hay sao ấy?”

“Không hay rồi!” Thính lực của sư công rất tốt, nghe Vương Uyển Nhu nói xong, hai mắt ông mở lớn: “Mẹ kiếp bị lừa rồi!”

“Sao thế?” Ngụy Yến cách sư công gần nhất, nghe sư công nói xong, cô ấy bị dọa bật dậy, hai tay che tai cũng buông lỏng: “Âm Long chết rồi à?”

“Con mẹ nó, những người kia đều là quỷ tinh, là quỷ tinh!” Sư công vỗ mạnh ghế trúc, hét lớn: “Mau xuống Cổ động nhanh!”

Vương Uyển Nhu gọi Ngụy Yến, đến cả hổ trành cũng mặc kệ, cứ bay về phía trước, cô ấy có Vọng Khí chi thuật cũng không sợ không tìm được phương hướng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Phần 14

Tôi nhìn về phía Cổ động rồi liếc mắt qua Vương Uyển Nhu phía trước sau đó vội nhấc chân nhảy lên ghế trúc của sư công: “Bảo người giấy nhanh lên!”

“Tật!” Sư công đột nhiên kết ấn, dẫn ra hai lá bùa vàng sẫm, rồi dán vào người giấy phía sau: “Đi!”

Tốc độ của người giấy kia nhanh hơn trong chốc lát, tóc rắt bên tai tôi cũng bị thổi bay vào miệng, người suýt nữa đứng không vững.

Thấy tần suất bước chân của người giấy nhanh như máy rồi lại nhìn hai lá bùa đang bay bay theo gió, trong lòng tôi hiểu ra rồi.

Đây là Thần Binh phù, truyền thuyết cổ đại nói trong lúc tác chiến có người chuyên môn truyền báo quân tình mà những người này không phải cưỡi ngựa mà chuyên môn dùng Thần Binh phù này.

Truyền thuyết nói thần phù áp chân, ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm chính là nói đến loại bùa này.

Có điều tốc độ này so với thời hiện đại thì chắc chắn không thể bằng được máy bay hay tàu hỏa nhưng trong thời cổ đại thì nó tương đương với tốc độ cực nhanh rồi!

“Sao thế?” Lúc này Tiểu Bạch cũng chẳng thèm xem nào nhiệt nữa, nó cũng dẫm lên ghế trúc của sư công với tôi. Nhưng thằng nhóc này không dám dựa vào sư công gẫn quá, chỉ có thể ôm chặt lấy chân tôi.

Tôi lo lắng cho Nguyên Thần Tịch, cũng không có thời gian giải thích với thằng bé, chỉ kéo nó: “Lát nữa có lẽ sẽ phải ra tay, em chú ý một chút!”

Trong lòng tôi có nhiều hiếu kỳ đối với những người được gọi là người bên trên, rõ ràng là muốn diệt trừ Viên Uy nhưng lại trồng thực thi trùng trên người anh ta trước sau đó mới để anh ta dẫn người đến chặn sư công.

Thế nhưng bọn họ lại mang người đến ra tay trong bóng tối, bao vây anh ta từ phía sau, đến Cổ động đào cỗ quan tài đá chôn Nguyên Thần Tịch ra.

Viên Uy đến cản chúng tôi lại, bất kể là có mang sư công quay về hay không thì chỉ cần anh ta ngăn được sư công thì anh ta mới được xem như là phát huy chút công dụng trước khi chết.

Chủ yếu là lúc anh ta đến, đội ngũ dẫn theo thực sự là con mẹ nó hoàn chỉnh, làm chúng tôi đều cho rằng anh ta đến để bắt sư công, không nghĩ tới nó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài!

Đang nghĩ đến Nguyên Thần Tịch trong Cổ động thì Cổ Lâm đột nhiên truyền ra một trận gió, Cổ Lâm không có trùng điểu ban đầu giờ đây lại náo nhiệt hẳn lên, tiếng cành gãy lá rơi nổi lên có vẻ giống như tiếng gió quật ngã cả một cái cây hơn.

“Tật!” Sư công ấn một pháp ấn lên hai người giấy sau đó hét lên với tôi: “Nắm chặt lấy!”

Tôi thấy những cái cây nghiêng ngả như sóng biển phía xa, trong lòng lại càng lo lắng về chuyện đang xảy ra dưới Cổ động hơn.

“Hú!”

Hai chân dùng sức kẹp chặt lấy Tiểu Bạch, hai tay ôm chặt lấy tay ghế của sư công, tay vừa giữ vững thì cảm thấy đầu nặng nề, hình như tóc đều bị gió thổi đứt ra đến nơi rồi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 119-2: Hai sinh mệnh nhỏ chào đời ((2))

“Chị ơi!” Tiểu Bạch còn chưa hiểu rõ tình huống, bị kẹp giữa hai chân tôi nhưng lại đang dần tụt xuống, hai tay nó cố sống cố chết ôm chặt lấy đùi tôi rồi hét lên.

Ngụy Yến cũng bay không ổn nữa, cô ấy bị gió từ phía trước thổi bay ngược lại, tôi vội buông tay túm lấy cô ấy.

Trận gió này mặc dù thổi được cây cối lay động, thổi được cả linh thể của quỷ sai Ngụy Yến, có thể thấy trận gió âm này cũng không phải là do khí thể lưu động bình thường tạo ra được.

“Hây!” Vương Uyển Nhu lấy quạt để thân thể vững hơn, gật đầu với tôi rồi kéo theo Ngụy Yến, cô ấy mặc trên mình bộ quần áo nhà Đường đứng nghiêm trong gió, ống tay áo rộng bay bay nhìn có phong cách cực kỳ!

“Tật!”

Sư công nhìn về phía trước, pháp ấn giữa hai tay cũng chỉ về phía trước sau đó túm lấy tay tôi: “Mau dùng Định Thân thuật!”

Ông ấy vừa dứt lời tôi đã cảm thấy cơ thể nghiêng về sau, đầu lưỡi trong miệng vội vàng niệm xong chú ngữ của Định Thân thuật, tai đã nóng lên rồi sinh đau.

“Oa… A… A…” Tiểu Bạch mở miệng, bị gió thổi kêu lên oai oái.

“Định!”

Tôi vừa cảm thấy cơ thể không bị nghiêng về sau quá nghiêm trọng nữa thì lúc này cơ thể tôi lại bổ về đằng trước, đầu đâm sầm vào chỗ nào đó, theo đó cả cơ thể cũng đổ sập xuống.

“Chị ơi!”

Hai tay Tiểu Bạch vẫn ôm chặt đùi tôi nên nó cũng ngã xuống theo tôi.

“Nhanh như vậy đã tới rồi sao?”

Tôi đang đầu váng mắt hoa, đến cảm giác đau đớn còn chưa cảm nhận được thì đã nghe thấy ở nơi tận cùng có người nhẹ nhàng nói, sau đó một trận gió bổ về phía tôi.

“Oa!” Mặc dù Tiểu Bạch chịu đựng cùng tôi nhưng khi ngã ra đất tôi lại đáp xuống ngay một cục thịt mềm mềm, lúc này cục thịt ấy kêu to lên.

Tôi chỉ thấy cái thân thể mập mạp của Tiểu Bạch xông ra, một tay tóm lấy thứ gì đó rồi nhét vào miệng: “Chị ơi! Chị mau đứng dậy đi!”

Tôi thực sự tiếp đất bằng đầu, trong mũi, trong miệng đều là mùi máu tanh ngọt, chỉ cảm thấy ngũ quan chắc là  bị cú ngã này làm cho biến dạng, nghe Tiểu Bạch gào lên như thế, trong chốc lát đến cả thời gian lau máu mũi cũng chẳng có nữa.

Trực tiếp lăn trên nền đất rồi ném ra hai Chương Tâm Lôi về phía không thể nhìn rõ trước mặt, sau đó nhân lúc tiếng sét nổ ầm, mặc kệ là có bị lộ hàng hay không, tôi vén áo lên lau mặt sau đó mới bò từ đất dậy.

Vừa mới đứng vững tôi đã nghe thấy Tiểu Bạch hô lên, sau đó nó lao ra bổ nhào về phía rôi, tôi lại bị đụng lăn ra đất.

“Pằng!”

Tiểu Bạch nhỏ con mập mạp này dùng sức không phải mạnh bình thường đâu, tôi bị đụng đến mức cảm thấy một thứ gì đó ấm nóng chảy từ mũi ra.

Đau đớn khiến tôi trợn tròn hai mắt, lúc này tôi nhìn thấy phía trước có vài con trùng trắng nhỏ, mềm nhũn từ đầu tôi bay ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.