Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 265: Chạy thoát thân



Tôi giẫm lên con sâu dinh dớp và theo nó bò đến cái cây thực vật huỳnh quang lớn kia, gần như muốn khóc trong lòng.

Tôi hận quỷ sai Vương Uyển Nhu này muốn chết, cô ấy nói mình đi dò đường, thế mà cô ấy lại chẳng để lộ một chút thông tin gì về sự nguy hiểm to lớn bên cạnh này đây, hại tôi trực tiếp nằm dí trên con sâu này như vậy.

“Phù!”

Mắt thấy ở nơi xa, lão Miêu lại chợt nhào lên khỏi mặt nước thở hổn hển một hơi, sau đó lại bị dây leo kéo trở về.

Loại cảm giác dây dưa giữa sống và chết này thật sự không hề dễ chịu, vừa rồi tôi thử vài lần đã cảm thấy phổi nở căng đau nhức.

“Rộp! Rộp!”

Thế mà con sâu dính dớp kia lại chẳng hề có một chút cảm giác nào đối với một con người to lớn đang đứng trên người nó là tôi đây, đưa đầu nhọn nhai cắn cái lá thực vật to lớn kia.

Tôi luống cuống tay chân, muốn leo xuống khỏi người con sâu này, nhưng thử mấy lần, xém chút cả đế giày cũng đều bị dính mất, lại chỉ có thể nhấc lên được một chút xíu!

Đầu tôi chợt lóe lên, có nên dùng Chưởng Tâm Lôi không? Động tĩnh quá lớn, chỉ sợ tôi dùng ở đây một lát, chẳng khác nào như đang đốt pháo báo cho tất cả mọi người trên dòng sông Âm biết chúng tôi đang ở dưới này.

Những chiêu thuật khác à?

Dường như chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với một con sâu gần như không gây hại gì?

“Két!”

Ngay lúc đang tiến thoái lưỡng nan, trong đáy lòng bỗng truyền đến một tiếng két, không biết Lệ Cổ khẽ kêu một tiếng từ khi nào.

Tôi lập tức mừng thầm trong lòng, chẳng biết thứ này trở lại người tôi từ bao giờ, vừa rồi chỉ lo nhìn Âm Long, quên mất bản thân thứ này đã kéo dài thân thể mình để kết lưới.

“Két!” Lệ Cổ đang truyền đến một cảm giác uất ức từ bên trong đáy lòng, nó từ từ trôi xuống từ trên cổ tôi, dùng một đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn sang tôi.

Tôi biết thứ này giống mình, có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng tôi, thú thực là nó giận vì nãy giờ tôi không hề nhớ đến nó, tôi vội đánh cược trong lòng, đợi sau khi quay về sẽ thả thêm mấy giọt máu cho nó ăn.

Lúc này, Lệ Cổ mới cao hứng hơn một chút, thoải mái dính vào chóp mũi của tôi, rủ một sợi râu màu đen xuống.

“Xì!”

Thoáng chốc, con sâu dính dớp kia đã bốc khói đen, tiếp theo, tôi có thể nh́n thấy ** màu hồng phấn phun trào từ bên trong thân thể của con sâu dính dớp kia, trong nháy mắt, nó chỉ còn lại một lớp da trống rỗng.

“Két!”

Lệ Cổ vô cùng tao nhã thu lại sợi râu màu đen kia, ung dung chậm rãi nhấc nửa người lên, thầm khinh bỉ tôi!

Tôi không thèm để ý với kiểu khinh bỉ vô căn cứ này, mặc dù tôi cũng chẳng phải một người bình thường cho lắm, nhưng ít ra cũng bình thường hơn so với đám Lệ Cổ, Âm Long.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tiếp theo đã có Lệ Cổ trong tay, tôi cũng thuận lợi di chuyển trên con sông này hơn rất nhiều.

Tôi cảm thấy, dưới đáy dòng sông Âm này giống hệt như một vườn rau lớn, đi xuống không ngừng chạm phải những con sâu dính dớp nho nhỏ, ốc sên to lớn, c̣n có các loại sâu rau cực lớn mà tôi không biết.

Mặc dù cũng muốn hăm dọa nhưng lại không thành công, trái lại còn bị Lệ Cổ tàn nhẫn nuốt chửng đến mức chẳng còn lại một mảnh da, nhưng ít ra cũng cho thấy, đám côn trùng này đều không phải đám côn trùng ăn chay bình thường.

“A!”

Tôi vừa chạy về phía trước, tần suất lão Miêu ở trước mặt lấy hơi càng lúc càng nhanh.

Sợ lão sẽ đi đời ở đây, đến lúc đó đào được Trường Sinh nhưng sư phụ của cậu lại bị chôn xuống, nếu thế cũng không cần phải đào ra nữa, e rằng Trường Sinh cũng lại chôn xuống đó mà thôi.

Tôi vội liếc nhìn bốn phía, chẳng có vật gì khác, đành phải nhẫn tâm kéo mạnh chiếc balo kia một cái, sau đó lại xé mấy bộ quần áo của trẻ con ở bên trong, kết chúng thành một sợi dây thừng dài.

Mặc dù những bộ quần áo này trông rất xinh đẹp, nhưng tôi nghĩ có lẽ Tiểu Bạch càng thích ** hơn!

Bện xong dây thừng, tôi thuận tay nhặt một chốt đá ở bên cạnh rồi đặt nó lên đó, thế này không khác gì tôi đang ném Khổn Tiên thằng.

Tôi thử, vừa vặn!

Tôi nhanh chóng đi xuống đáy sông, trông thấy lão Miêu vừa ló đầu lên trên, nhắm chuẩn phương hướng nhanh chóng ném dây thừng qua, vừa vặn đeo vào đầu lão.

“Phụt!”

Không ngờ tôi vừa kéo một phát, đầu tiên lão Miêu thở mạnh một hơi, tiếp theo hai mắt lập tức trắng dã, vừa ho vừa nhìn sang tôi hét lớn: “Thắt cổ rồi! Phía dưới có một thứ to lớn”

“Tôi biết phía dưới là dây leo, ông mau mở dây leo ra đi, tôi kéo ông lên!” Tôi càng dốc sức kéo sợi dây thừng không dễ gì có được kia, nói.

“Ư!” Lão Miêu còn muốn đáp lời, lại nghe thấy từ cổ của lão truyền đến một tiếng răng rắc, tiếp theo, mặt của lão bắt đầu đỏ lên.

Tôi biết không xong rồi, bèn thả lỏng sợi dây thừng trong tay ra, sợ còn kéo tiếp thì lão già này sẽ thật sự mất mạng.

“Kéo!”

Trong đầu vừa mới suy nghĩ, chợt thấy lão Miêu vung hai tay lên khỏi mặt nước, thoắt cái kéo lấy dây thừng, nói: “Mau!”

Tôi mừng trong lòng, eo chùng xuống, lòng đọc lớn Đại Lực Kim Cương chú, dốc sức kéo sợi dây thừng này lên.

“Roạt! Roạt!”

Sợi dây thừng vừa kết thành kia bị kéo đến mức roàn roạt rung động, kèm thêm cả tiếng xương cốt của lão Miêu, làm cho người trong hang sông Âm này nghe thấy cũng phải hoảng sợ.

“Mau kéo!” Lão Miêu chợt hét lớn một tiếng, tiếp theo lão giẫm chân lên một thứ gì đó, nhanh chóng nhảy lên phía trên.

Tôi thấy một cái bóng đen to lớn hiện lên trên mặt nước, thoáng giật mình, thân thể đột nhiên ngã về phía sau, cũng cảm thấy sợi dây đã bị nới lỏng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: 25: Cố Tuấn Xuyên Xót Xa

Soạt một tiếng, lão Miêu đã được tôi trực tiếp kéo lên, cái bóng đen lớn bên dưới mặt nước vẫn còn đang dâng trào, nổi lên trên mặt nước bằng phẳng rồi lại nhanh chóng chìm xuống dưới.

“Phù!”

Lão Miêu vừa lên bờ đã lập tức nôn mấy ngụm nước, tiếp theo vừa nôn khạc vừa tức giận hét to: “Đúng là không đùa được cô ả quỷ sai kia! Cô ta còn tưởng rằng thứ phía dưới kia chơi rất vui, bảo tôi lấy hơi và xuống đó theo dây leo đúng hạn là được rồi! Mẹ nó, cô ta không thử nhìn xem thứ quấn lấy tôi là gì!”

Tôi thấy bụng lão trướng hệt như một quả bóng da, chiếc quần trên đùi đã rách nát, có nơi còn mấy vài miếng thịt lớn, giống hệt sư phụ bị Câu Mang hút thịt vào năm đó.

“Phù! Phù!” Lão Miêu nặng nề phun vài tiếng, ngồi xuống bờ sông lần nữa, nói: “Mẹ nó, bên trong dòng sông này thật tà môn, lại còn có thứ này nữa!”

Trong đầu tôi hiện lên cái bóng đen to lớn trên mặt nước vào lúc cuối cùng kia, vừa dùng sức đè lên bụng của lão Miêu vừa hỏi lão đó là gì.

“Thứ mà Điền Đại Thu tạo ra thì có thể là gì!” Sắc mặt của lão Miêu chùng xuống, liếc tôi hỏi: “Có phải là cô chưa chạm phải hay không?”

Tôi trung thực lắc đầu, nghĩ thầm có nên nói với lão rằng bây giờ lão đang nằm trên da của một con sâu dính dớp hay không.

“Thứ kia là một con bạch tuột lớn, có điều trên người nó còn có thể mọc ra một ít dây leo gì đấy!” Lão Miêu khoát tay áo, thở dài nói: “Không có một thứ nào có thể xem là bình thường cả!”

“Bạch tuột mọc ra dây leo?” Thứ hiện lên trong đầu tôi còn có thể gọi là bạch tuột à?

“Chắc có lẽ thứ kia cũng chịu sự ảnh hưởng của ánh huỳnh quang này rồi!” Lão Miêu cũng chẳng có lòng dạ gì giải thích với tôi, khoát tay áo nói: “Mau lên trên đuổi theo đại quân nào!”

“Tạch!”

Lão vừa mới đứng lên, đột nhiên phía trước vang lên một tràng tiếng tạch tạch, giống hệt như có người đang đẩy ra cửa hang đá một cách từ từ vậy.

“Không xong rồi!” Lão Miêu trở mình đứng lên như một con cá chép, nhưng đùi lão bị thương rất nghiêm trọng, vừa đứng lên đã mất thăng bằng muốn nhào xuống dòng sông Âm kia.

Tôi vội vã kéo lấy tay lão, vung chân chạy về phía trước.

Ông trời ơi!

Ông tha cho tôi đi!

Ít nhất cũng phải cho tôi thở một chút chứ, cả đoạn đường này tôi chẳng có thời gian lau cả máu mũi, lúc này vừa chạy liền cảm thấy ở mũi có vài dòng nước nóng chảy xuống.

“Két…”

Lệ Cổ đang mở đường ở phía trước thấy tôi chạy nhanh về phía trước, nó cũng cuống quýt, nhanh chóng giương sợi râu đen ra, trực tiếp dùng sức vung đám sâu lớn bắt được trên cả con đường vào trong nước, chẳng hề nuốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3232

“Xoạt! Xoạt!”

Sau khi nó ném đi, trong nước vang lên tiếng nước rì rào, những sợi dây leo nhanh chóng quấn lấy mấy con sâu cỡ lớn kia.

Tôi đột nhiên nghĩ đến cá trê bên dưới hồ đá kia, cũng không biết ở đoạn sông Âm này có loại cá này hay không?

“Xoạt!”

Lệ Cổ lại ném xuống một con sâu dính dớp dài khoảng mấy mét, chỉ thấy bên dưới dòng sông Âm lướt qua một cái bóng đen có ánh huỳnh quang, tiếp theo con sâu lớn dính dớp kia đã bị hút xuống dưới chẳng có một cơ hội trở mình.

“Chạy mau! Bảo Lệ Cổ đừng ném xuống như thế này nữa, mẹ kiếp, nó làm thế này chính là đang câu cá đó!” Lão Miêu bị tôi kéo tay chạy thở hổn hển hét lớn: “Cô muốn khiến cho tất cả bạch tuột bên dưới đều đến đây hay sao thế!”

Tôi thật sự không hề nghĩ nhiều như vậy, nghe lão Miêu nói thế này, lập tức kịp phản ứng, lòng vội gọi Lệ Cổ.

Nhưng đă muộn rồi, trên mặt nước từ từ tỏa ra từng cái bọt khí to lớn, từng bóng đen lớn đang dâng lên từ dưới mặt nước, dường như chúng đang chờ Lệ Cổ ném con sâu lớn xuống.

“Xoạt! Xoạt!”

Mấy cái móng vuốt dài mảnh kia di chuyển trên mặt nước rất đều đặn, thỉnh thoảng trên mặt nước còn xuất hiện một cái móng vuốt có thịt đen rất lớn, giác hút khổng lồ phía trên nhanh chóng xẹt qua mặt nước.

Tôi nhìn những chiếc chân bạch tuột đang quẩy như mì ở trong nồi, thầm nghĩ nếu cho Đại Hồng ăn thứ này, không biết Đại Hồng có thích không.

Tiếng thở dốc của lão Miêu rất nhẹ, chân không dám động dù chỉ một cái, sợ khẽ động, mấy cái móng vuốt kia soạt một cái toàn bộ đều vung về phía chúng tôi.

“Trương Dương!”

Đột nhiên, Vương Uyển Nhu nhẹ nhàng đến từ dưới dòng sông Âm cùng với ánh sáng nhu hòa, hơn nữa sắc mặt vô cùng lo lắng.

Lòng tôi lập tức âm thầm hối hận vì vừa rồi không suy nghĩ cho kỹ, cũng không ngăn cản Lệ Cổ kịp thời, khiến bây giờ tiến thoái lưỡng nan, cả người dò đường là Vương Uyển Nhu đây cũng bị chúng tôi ép cho quay lại rồi.

Nhưng đợi Vương Uyển Nhu trôi đến gần một chút, tôi liền phát hiện không đúng, cô ấy kéo Ngụy Yến trong tay, mà Ngụy Yến lại đang kéo sư công.

Âm Long đang mở to vảy rắn sau cổ ở sau lưng bọn họ, cũng di chuyển giữa không trung, vụt về phía bên này của chúng tôi.

“Trương Dương!”

Ngụy Yến vừa trông thấy tôi đã há miệng kêu to, trên mặt đều là vẻ cấp bách.

Bọn họ thế này là?

Tôi nhìn dáng vẻ của họ, dường như dáng vè không giống như trở về cứu chúng tôi hay là hỏi tội?

Trái lại giống đang chạy trối chết hơn?

“Chị! Mau chạy về đây nào! Nhanh!” Tiểu Bạch dùng chân trần chạy về phía chúng tôi dọc theo lòng sông, vừa chạy vừa dùng sức vẫy tay với tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.