Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 269: Cho thêm đồ ăn



Sau khi hét lên Tiểu Bạch lập tức lao về phía Trọng Đồng Tử với đôi mắt đỏ hoe, đầu óc tôi choáng váng, muốn đi theo Tiểu Bạch về phía Trọng Đồng Tử nhưng không thể kiểm soát được đôi chân.

“Nhất định!” Sư công nghiêng người về phía trước, trong tay lập tức lóe lên một tia sáng bạc, một cây kim bạc lạnh lẽo đâm vào Đại Chuy huyệt của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lập tức hét lên rồi ngã gục, nhưng hai mắt đỏ hoe vẫn trừng trừng nhìn Trọng Đồng Tử.

Tôi định lao tới đỡ cậu bé dậy, nhưng khi nhìn về phía trước theo ánh mắt của Tiểu Bạch, cả người tôi đột nhiên run lên.

Tiểu Bạch không nhìn Trọng Đồng Tử, mà đang nhìn chiếc mặt nạ quỷ dị trong tay Trọng Đồng Tử.

Không biết có phải vì mắt đang đỏ không, khi tôi nhìn lại, dường như có ai đó đằng sau chiếc mặt nạ, hơn nữa họ cũng có đôi mắt đỏ bừng giống như tôi và Tiểu Bạch.

Màu đỏ không phải đỏ rực cũng không phải đỏ như máu, mà là màu đỏ như máu nhưng có pha chút ánh xanh, giống như có một miếng pha lê màu xanh nằm trên một cây bút laser màu đỏ.

“A!”

Lúc tôi đang ngơ ngác nhìn màu sắc của chiếc mặt nạ thì đột nhiên cảm thấy eo như co thắt lại, sau đó cảm thấy trên cổ đau nhói, tôi vội đưa tay ôm lấy cổ.

Âm Long thậm chí không thu nhỏ lại mà còn há to miệng gần như nuốt chửng cả cổ tôi, thân rắn quấn quanh người tôi chặt đến nỗi eo tôi như sắp đứt.

Thấy tôi vươn tay gạt nó, hai con mắt như hạt đậu của Âm Long mới từ từ có chút thần sắc, nó chậm rãi buông lỏng miệng ra, lùi về phía sau nhưng thân rắn vẫn quấn quanh eo tôi.

Sau khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra mình chỉ cách Trọng Đồng Tử và Ngụy Yến một cánh tay, còn Tiểu Bạch lẽ ra đang ở bên cạnh tôi, thì đã ở phía sau cách tôi năm bước.

Vừa rồi trong lúc nhìn mặt nạ, vậy mà tôi đã vô tình đi về phía trước năm bước, nếu không bị Âm Long cắn cho tỉnh lại thì tôi đã đi thẳng đến chỗ Trọng Đồng Tử rồi.

“Trương Dương, nín thở tập trung tinh thần, phòng thủ!” Sư công nghiêm giọng, trừng mắt nhìn lão Miêu nói: “Còn không mau bế thằng nhóc béo kia về! Lão già này lão chỉ biết xem náo nhiệt thôi à!”

“Ha ha! Ha ha!” Trọng Đồng Tử đẩy Ngụy Yến về phía trước đẩy, cười nói: “Bé mập này linh thức bẩm sinh mạnh hơn Trương Dương rất nhiều, không uổng công từ khi sinh ra tôi đã bỏ cô ta vào trong quan tài dưỡng, còn đặc biệt tìm người xây dựng Tàng Âm chuyên biệt để cô ta thu nạp âm khí. Vừa lấy mặt nạ ra nhóc con này đã như tìm ma, còn Trương Dương lại phản ứng chậm như vậy!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 9: Ôn Vân (4)

“Mẹ mày!” Lão Miêu chửi Trọng Đồng Tử một tiếng thật to, nghiến răng giục hắc xà tiến lên, gần như lao thẳng về phía Tiểu Bạch.

Tôi nhìn vẻ sợ hãi trong bốn con mắt rắn của Hắc Xà, vảy của nó cũng đang ở trạng thái tróc ra một nửa, cành liễu dưới vảy đã thò đầu duỗi đuôi, dường như đang bị Hắc Xà đen đ è xuống.

“Này nhóc mập!” Cuối cùng lão Miêu cũng đến cạnh Tiểu Bạch, từ từ duỗi tay kéo Tiểu Bạch nói: “Béo như vậy làm gì, không biết sao mẹ cháu đẻ cháu ra như thế nào!”

“Ha! Ha!”

Trọng Đồng Tử cười ha ha mà không ra tay, dường như rất vui khi thấy lão Miêu vươn tay kéo Tiểu Bạch.

“Đi!”

Nhưng khi tay của lão Miêu sắp chạm vào Tiểu Bạch, lão đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó mấy người giấy chợt lao thẳng về phía Trọng Đồng Tử.

“Linh thể trong những thứ này đang cho mặt nạ thêm đồ ăn sao?” Trọng Đồng Tử chỉ vừa cầm mặt nạ vừa đẩy Ngụy Yến trong tay về phía trước, thản nhiên nói.

Những người giấy trực tiếp vọt qua đi, nhưng không cái nào nhắm về phía Trọng Đồng Tử, mà cướp Ngụy Yến về, ngay cả đôi mắt cũng không có nhìn vào Trọng Đồng Tử và mặt nạ trong tay gã.

“Đây là?” Trọng Đồng Tử không hiểu lập tức thắc mắc, cầm mặt nạ tạo dáng nửa ngày, những người giấy này lại chạy theo Ngụy Yến giống như chộp lấy báu vật.

Tôi sửng sốt một lúc rồi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng vàng lóe lên về phía Trọng Đồng Tử, theo sau là một Chưởng Tâm Lôi.

Sau đó tôi nhìn thấy sư công đã ngồi ở đáy sông mặc kệ hình tượng, nước sông Âm Hà cũng đã cao đến ngực ông ấy, trông dáng vẻ có lẽ lúc này lão địa chủ đang chuẩn bị liều mạng, ông ấy liên tục đánh pháp ấn về phía Trọng Đồng Tử.

“Ha ha!” Sau khi cười ha ha vài tiếng Trọng Đồng Tử đột nhiên vừa giẫm chân vừa lùi ra sau, sau đó bay lên trời.

Lúc này tôi mới phát hiện, hai sợi xây mây to phía sau Trọng Đồng Tử thình lình chính là hai cây mây đã bị mất dưới chân Liễu oa tử.

Nhìn hai cây mây đang lao về phía chúng tôi như hai con rắn sống trong nước sông Âm, trong lòng tôi lập tức có dự cảm không lành.

“Mau lui lại!” lão Miêu vừa dẫn mấy con bọ ngựa lớn màu đỏ về phía Trọng Đồng Tử vừa hét vào mặt tôi, “Trong cây này có hồn ti!”

Đậu má!

Tôi vội vàng bước tới kéo Tiểu Bạch sắp ngâm mình vào trong nước lên, rồi ném lên thân Âm Long, trong lòng lớn tiếng gọi lệ cổ!

“Chi! Chi!”

Lệ cổ vừa đi ra, sau khi kêu chi chi vài tiếng thì nhanh chóng lặn xuống mặt nước, ngay cả một bóng đen cũng không thấy!

Trong lòng tôi mắng to tên này, quả nhiên là đồ phản quốc, gặp chuyện gì cũng chạy nhanh hơn người khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 75: Bá vương cởi giáp

“Ha ha!”

Trọng Đồng Tử không ngừng bị pháp ấn của sư công khắc lên người, nhưng dường như pháp ấn không hề làm gã bị thương chút nào, gã cứ liên tục cười ha ha.

“Tên này!” Sư công kết không ít pháp ấn mà thấy không có động tĩnh gì, vừa mắng vừa không ngừng tiếp đón Trọng Đồng Tử.

Tôi nhìn hai ông già này, một người đang bị cây quấn lấy, còn người kia tấn công Trọng Đồng Tử một cách bất lực, nhất thời tôi không thể quyết định có nên giúp hay không.

Nhưng hai người bị thương thì khác, nước sông Âm càng ngày càng dâng cao, Tiểu Bạch nằm trên người Âm Long đã sắp bị chết đuối.

“A! A!”

Tôi đang định để Âm Long đưa Tiểu Bạch và Ngụy Yến đến một nơi cao hơn, thì nghe thấy Điền Thái Hoa đang cười ngây ngô ở đằng trước, trông có vẻ không tốt lành gì.

Nước đã dâng đến cổ cô ấy, mà xung quanh cô ấy toàn những mảng đỏ, giống như cô ấy đã giẫm phải một túi thuốc màu to ở dưới chân.

Nhưng mùi máu tanh đang toả ra từng chút một, mùi hương nồng đầm như đồ đông lạnh để lâu ngày trong tủ lạnh…

Đầu tôi rất choáng váng, tiếng gọi và tiếng hát không ngừng vang lên, tôi nhìn sang Điền Thái Hoa, thở dài một hơi, vỗ nhẹ vào Âm Long rồi lội nước đi qua.

“Rì rào!”

Âm Long hiểu ý tôi, vung đuôi rắn lên, lập tức cuốn lấy Điền Thái Hoa.

Ngay khi tiếng nước vang lên, tôi lập tức cảm thấy tiếng gọi trở nên thân thiết hơn, tiếng hát vang bên tai giống như ở trong mộ mẹ tôi lần trước, ký ức của người mẹ tội nghiệp của Viên Thần Tịch truyền cho tôi chợt hiện lên trong đầu tôi. 

Vết thương của cô ấy không ngừng chảy máu, nước sông cuốn theo dòng máu lạnh băng, sau đó chiếc mặt nạ từ từ nổi lên khỏi mặt nước.

“Âm Long!” Tôi đột nhiên thấy máu của Điền Thái Hoa ở trong nước như bị thứ gì nhanh chóng nuốt vào, thì nhanh chóng vớt cô ấy lên cùng Âm Long.

Phần eo của Điền Thái Hoa trống rỗng chỉ toàn khung xương, sau khi được Âm Long nhấc lên thì máu loãng chảy xuống dòng nước theo khung xương, tiếng nước chảy ào ào và tiếng “A! A!” không ngớt của cô ấy hòa quyện vào nhau, hoàn toàn không khác gì những tiếng hát trong đầu tôi.

“Rào rào!”

Mặt nước đột nhiên chuyển động dữ dội, cuốn nhanh như một cơn lốc xoáy, máu của Điền Thái Hoa bị cuốn theo cơn lốc biến thành một hoa văn đẹp mắt.

“Trương Dương!” Dường như sư công đã nghe thấy tiếng vang ở đằng sau, nên đột nhiên hét to với tôi một tiếng.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn sư công, nhưng lại thấy một luồng ánh sáng bạc bắn rất nhanh về phía tôi, tôi không thấy rõ nó bắn đi đâu, nhưng ít ra tôi có thể hiểu được rằng mình và Tiểu Bạch sẽ ngã xuống đất ngay sau khi bị bắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 116: 116: Thiên Sứ Này Hình Như Có Chút Biến Thái! 16

Gần như cùng lúc tôi nhìn thấy ánh bạc, một tia sáng đỏ chợt lóe lên trong mắt tôi, tôi nhanh chóng quay sang một bên, ánh sáng bạc lập tức bắn về phía trước sông Âm.

“Trương Dương!” Sư công thấy tôi tránh thoát kim bạc thì tức muốn hộc máu nói: “Mau tự phong Thiên môn huyệt, ngồi xếp bằng tịnh tâm, cắt đứt sáu thức!”

“Ha ha! Đã chậm rồi!” Trọng Đồng Tử bị người giấy của lão Miêu cuốn vào trong nước, nhưng cây mây của gã vẫn cố gắng vùng vẫy, gã nhìn lốc xoáy và cười nói.

Tôi đột nhiên phát hiện lúc này trong tay gã đã trống không, không biết chiếc mặt nạ đã ở đâu rồi?

Đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười, rõ ràng đang ở trong tay gã, thì tại sao còn trồi lên mặt nước?

“Ào ào!”

Bỗng nhiên nước sông Âm dâng lên, dòng nước xoáy đột nhiên đảo ngược, như thể có thứ gì đó sắp chui lên từ dưới sông Âm.a

“Mẹ nó!” Sư công đột nhiên mắng to một tiếng, hét lớn với Miêu: “Con mẹ nó lão còn đánh cái rắm! Tên khốn này cũng là một người chịu chết, mau đưa Trương Dương và nhóc mập trốn đi! Trương Dương chạy mau!”

Tôi ngơ ngác nhìn lốc xoáy từ từ bay lên, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vừa nãy su công nói ba cửa ra vào đã bị phong tỏa rồi, vậy tôi phải chạy trốn ở đâu?

“Ha! Ha!” Trọng Đồng Tử đột nhiên vung cây mây, dùng sức ném người giấy ra, dùng cây mây cuốn lấy lão Miêu nói: “Chúng tôi đã giết nhiều người nên muốn hiến tế cặp song sinh âm dương một trứng long phượng thai cho động thần, sau này động thần nhất định sẽ trở thành một vị thần thật sự! Ha! Ha!”

Song sinh âm dương một trứng long phượng thai?

Tôi nhìn Trọng Đồng Tử cười ha ha, ngơ ngác không kịp phục hồi tinh thần, hình như ở đây không có song sinh đúng không?

“Rào rào!”

Đột nhiên một bong bóng lớn vút lên từ mặt nước đang dâng trào, tiếp theo là những vệt sáng huỳnh quang hiện lên trước mặt tôi, một cây mây thô to quấn lấy Âm Long, kéo nó xuống dưới mặt nước.

“Tê!”

Âm Long rít lên kéo Xà Tin, thân rắn nổi trên mặt nước trong phút chốc bị phóng đại mấy lần, nó gầm lên một tiếng rồi thô bạo kéo cành liễu ra.

“Xôn xao!”

Trong tiếng nước xối xả, một thanh niên trần như nhộng được kéo ra từ dưới sông Âm, cành liễu quấn khắp người còn đang nhỏ từng giọt nước sông đỏ tươi.

Nhưng khuôn mặt cậu ta lại đang đeo chiếc mặt nạ mà Trọng Đồng Tử vừa cầm, một đôi mắt lạnh băng xuất hiện trong hai hốc mắt trống trơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.