Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 271: Dưới lớp mặt nạ



Tôi nhìn mấy bộ phận cơ thể của Ngụy Yến rơi xung quanh thiếu niên mặt nạ, mà chưa bao giờ cảm giác lạnh như bây giờ.

Nếu như Ngụy Yến đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, thì chẳng lẽ trong số chúng tôi không còn ai liên quan đến chuyện nuôi cổ thần nữa sao?

“Vụt!”

Một cột nước thật lớn lạnh như băng bắn tung tóe ở sau lưng tôi, xoẹt qua lưỡi rắn thật dài của Âm Long.

Tôi vừa nghiêng đầu nhìn Âm Long đang bị ánh huỳnh quang trong sông Âm kéo đi, mà bên cạnh Âm Long cũng bao vây một tấm lưỡi màu đen, trông có vẻ là của Lệ Cổ khờ.

Con côn trùng này thân thiết với Âm Long hơn cả chủ nhân tôi đây, Âm Long gặp chuyện thì nó đã nhào đến, còn tôi có chuyện kêu gào cả buổi cũng chẳng thấy nó có phản ứng gì.

“Trương Dương!” Ngụy Yến ném mấy bộ phận cơ thể vào trong túi nhựa rồi quay đầu vẫy tay với tôi đang đứng suy nghĩ gì đó.

Tôi đành lắc đầu với cô ấy, nước sông Âm đã ngập đến eo của tôi rồi, tôi dựa vào xúc cảm của cơ thể mà cảm nhận được hướng chảy của dòng nước ngược đường với chúng tôi.

Đúng như dự đoán lại chảy ngược dòng nữa sao?

Nhưng trong trí nhớ của tôi thì bên dưới phải có một thác nước thật lớn mới phải, vậy là cái gì có thể hút được dòng nước từ nơi thấp đổ ngược vào như thế?

“Gái phá sản à, cứu mạng nhanh đi!” Bệnh cạnh, lão Miêu gào thét như gọi hồn.

Bây giờ tôi mới phát hiện trên cơ thể của lão Miêu đã bị đám cây mây và cành liễu quấn lấy, mà Hắc Xà đã bị kéo đi hết chỉ còn một chút ánh huỳnh quang đang bơi lội trong nước đen như mực của sông Âm.

Bên kia sư công rất oai, cơ thể được âm khí bao phủ và vô số linh thể chuyển động xung quanh, ông ấy dùng năng lực của quỷ dọn sạch mấy cành liễu kia.

Tôi lập tức khâm phục sát đất cái lão địa chủ này, nuôi quỷ là một thuật rất nguy hiểm lỡ sơ sót một xíu thôi là bị lệ quỷ cắn, nhưng lão địa chủ này không những nuôi sử dụng năm con quỷ mà còn nuôi đủ loại linh thể, thật sự ông ấy không xứng với cái danh lão bất tử mà người khác đặt một chút nào hết!

“Này gái!” Lão Miêu lại gọi lớn, tuy mấy người giấy có thể giúp lão dọn đống cành liễu đi, nhưng dù năm người giấy này có nhiều tay chân hay miệng hơn nữa thì vẫn bị xé rách, làm sao so sánh với đám cành liễu kia được chứ?

Lão Miêu đã rơi xuống thế yếu, sau khi gọi tôi vài lần đã bị cành liễu quấn chặt lại chỉ còn chừa lại từ cổ trở lên. Có lẽ mấy đám liễu này không chịu đựng được sự ồn ào của lão, nên cây mây vòng qua miệng của lão Miêu mạnh mẽ chui vào trong miệng của lão.

“Ô!” Nghe đâu lão Miêu cũng đã hơn một trăm tuổi rồi nhưng răng còn chắc khỏe lắm, nên khi cây mây vừa chui vào miệng lão đã cắn thật mạnh, hai mắt trợn trắng nhìn tôi liên tục kêu “ô ô”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 96: Căm ghét

Tôi cũng không đoái hoài đoán xem nguyên nhân Ngụy Yến thành quỷ mà vội vàng dùng năng lực giẫm mạnh lên cơ thể Âm Long, hầu như nửa bay nửa chạy đứng trên thân Hắc Xà vừa kéo lật dây mây đang cột miệng lão Miêu, vừa quay đầu hét lớn với Ngụy Yến: “Cô đừng quan tâm cái xác đó nữa, chúng ta rút lui trước đã!”

“Ô! Hừ! Hừ!” Cây mây vừa rời khỏi miệng lão Miêu thả thấp điểm quan trọng xuống, lão cúi đầu nhìn lướt qua cơ thể bị cây mây và cành liễu quấn chặt lập tức đục ra một cái lỗ lớn.

“Bắt lấy!” Ngụy Yến bị tôi gọi về lập tức vung cây quạt xếp vào lão Miêu, một tay khác kéo giật lão rời khỏi sông Âm.

Tôi không ngờ thoáng chốc lực của Ngụy Yến đã mạnh lên như thế nên sửng sốt một lúc, rồi bận bịu ném cây mây cành liễu khỏi tay, bên kia Ngụy Yến xách lão Miêu nhìn xung quanh lại không biết làm thế nào cho phải.

Chỉ thấy lòng sông Âm đã chìm hết xuống, bây giờ xung quanh chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy mấy hòn đá lồi lõm không còn chỗ nào để bám vào được.

Thả người.

“Ném vào sông trước đã!” Trong lúc cấp bách sư công vừa kiểm soát linh thể vừa quay đầu lại nói chuyện với bọn tôi, hai tay ông ấy vung lên không trung đã xuất hiện bốn người đàn ông vạm vỡ hung ác rồi cướp lão Miêu khỏi tay Ngụy Yến.

Lập tức đổi thành hai người kéo lão Miêu, còn hai người khác lột đám cây mây và cành liễu ra.

“Những cái này là?” Ngụy Yến nhìn bốn người đàn ông vạm vỡ này mà sợ co rút lại, vội vàng nhìn sư công hỏi: “Những linh thể này toàn là thứ tạo sát nghiệp sao? Sao ông lại tàng trữ chúng nó?”

“Quỷ sai các cô có thể bắt chúng về địa phủ sao?” Sư công tức giận vừa kiểm soát những linh thể vừa hét lên.

Tôi chỉ liếc bốn người đàn ông vạm vỡ kia, gương mặt không khác gì nhau nhưng âm khí của cả bốn linh thể này còn nặng hơn những linh thể khác bên cạnh sư công, đáng sợ hơn nữa là xung quanh bốn linh thể này còn quấn quanh từng lớp hắc khí.

Đám này không phải lệ quỷ bình thường, trong truyền thuyết kể lại rằng nếu người nào tạo sát nghiệp quá nặng phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Trông dáng vẻ của Ngụy Yến sợ sệch thế kia chắc chắn rằng lệ quỷ đã tạo sát nghiệp quá nặng nên một số quỷ sai không làm gì được chúng, ít nhất là quỷ sai thực tập như Ngụy Yến thì càng không thể.

“Vụt!”

Đột nhiên Âm Long ngẩng đầu lên khỏi mặt nước nhưng bị những đám cây mây kia kéo trở lại, Lệ Cổ ở bên cạnh cũng không biết làm sao chỉ có thể liên tục kết thành lưới như đang bơi lội khắp nơi.

Tôi nhìn phía dưới có hai ánh huỳnh quang quấn quanh thân rắn, phía trên có sư công và lão Miêu đang hợp tác chống đối lại những cây mây, khác hoàn toàn với tình cảnh của tôi và Ngụy Yến, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác như thiếu cái gì đó tuy nhiên vẫn không sao nghĩ ra được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15

Không biết có phải do đầu tôi đã choáng váng mà không nghĩ nổi hay nguyên nhân khác.

“Phụt!”

Tôi lắc đầu định tiếp tục nghĩ xem thiếu cái gì, thì đột nhiên cảm giác ngực mình đau nhói sau đó trong cổ họng một dâng lên một vị ngai ngái, rồi tôi phun ra một ngụm máu đen ngòm.

“Toi rồi!” Lão Miêu kia đã có lệ quỷ bảo vệ, khi thấy tôi nôn ra máu đã vội vàng quát to với sư công: “Này lão bất tử, ông vứt nhóc mập mạp kia ở đâu rồi?”

“Không phải lão thấy rồi sao?” Sư công thấy một cành liễu nhào đến lập tức vung tay chặt đứt rồi quát to với lão Miêu.

Sau khi tôi phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh cắm như rơi vào hầm băng, ngực càng đau đớn đến mức ngay cả eo cũng cong xuống không đứng dậy nổi.

Nhưng sau khi tôi nghe lão Miêu gầm lên, hỏi nhóc mập mạp mới phát hiện được thiếu cái gì.

Tiểu Bạch!

Từ sau khi Tiểu Bạch của tôi bị sư công đâm một châm ngất đi rồi bị dẫn máu ra, sau đó chúng tôi lo đánh trả với đám cành liễu cây mây này, chứ không ai để ý Tiểu Bạch đã đi đâu.

“Đó…” Ngụy Yến chỉ tay đằng sau của tôi nói thầm: “Chúng ta lấy máu của Tiểu Bạch dụ Nguyên Thần Tịch đến, còn miệng vết thương hoàn toàn…”

Chuyện này thật buồn cười, chúng tôi là những kẻ dám thử bất cứ cái gì khi tuyệt vọng, lấy máu của cái xác ra nhưng không ngờ cho thiếu niên mặt nạ có thêm mồi ngon.

Tôi thuận theo ngón tay của Ngụy Yến nhìn lại, đập vào mắt tôi là Tiểu Bạch bị một cây mây đâm trước ngực, đôi mắt vẫn còn ánh sáng màu đỏ trừng lớn nhìn chằm chằm vào mặt nạ kia.

Nhưng thiếu niên mặt nạ được Ngụy Yến gọi là Nguyên Thần Tịch lại cũng chưa hề đụng vào, mặc cho cây mây cành liễu dưới cơ thể cuồn cuộn, hai mắt sau lớp mặt nạ vẫn nhìn chòng chọc vào Tiểu Bạch.

Cơn đau nhức trong ngực tôi càng nặng hơn, miệng vết thương của Tiểu Bạch giống hệt như trên người mình, tôi nhìn Ngụy Yến rồi vươn một tay ra kéo cô ấy lại nói: “Tôi dụ Nguyên Thần Tịch rời đi, cô tháo mặt nạ tên đó ra!”

“Tôi sao?” Ngụy Yến vội vàng rút ngón tay lại chỉ vào chóp mũi mình hỏi: “Chị Uyển Nhu cũng sợ tên mặt nạ kia, cô lại bảo tôi đi à?”

“Đi ngay!” Ta đè giọng quát khẽ, liếc sư công và lão Miêu vẫn chưa thể thoát được khỏi đám cây mây cành liễu, xách Ngụy Yến ném về trước.

“Nhận lấy này!” Tôi chưởng một đường Chưởng Tâm Lôi về phía Nguyên Thần Tịch ở đằng xa, cơn đau nhói trong lồ ng ngực càng làm tôi tỉnh táo thêm rất nhiều, ít nhất đầu của tôi không còn hỗn loạn nữa.

Nhưng một đường Chưởng Tâm Lôi của tôi vừa đến, Nguyên Thần Tịch lại chẳng có chút phản ứng nào.

Không đúng, anh ta không phải hoàn toàn đứng yên mà cơ thể của anh ta không cử động nhưng mặt nạ đã quay lại rồi.

Chỉ là khi mặt nạ quay lại thì dường như tôi có thể nhìn thấy dưới lớp mặt nạ kia không phải ánh mắt của Nguyên Thần Tịch mà nó trống rỗng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: C60 Người Yêu

Tựa như cảm giác được ánh nhìn của tôi mà mặt nạ từ từ chuyển sang, mặt của Nguyên Thần Tịch cũng bị ép lắc lắc xoay lại.

Từ đó đến giờ tôi chưa hề nghĩ đến chiếc mặt nạ này có thể ép buộc suy nghĩ của người khác, đáy lòng xuất hiện một sự ngoan độc. Tôi bổ nhào vào trong nước, đạp mạnh nước dưới chân, nhét tay vào miệng cắn ra máu rồi vẩy lên mặt Nguyên Thần Tịch.

Không phải chỉ chút máu này thôi sao?

Bây giờ tôi chẳng có gì hết, chỉ có máu là nhiều nhất thôi!

Buồn cười nhất là khi cơ thể tôi đang lạnh như băng thế mà vẫn nghĩ đến cô nàng mập kia, lần trước trong cổ động, cô nàng này không làm gì hết chỉ để máu rơi vãi, không ngờ lần này lại đến lượt tôi.

Máu của tôi vừa rơi xuống sông Âm đã cảm giác một vùng nước bắt đầu khởi động, thoắt cái xung quanh lập tức sáng lên rồi vô số cành liễu có ánh huỳnh quang bao quây chặt chẽ xung quanh tôi.

“Nhóc Dương! Đừng!” Đột nhiên sư công quát to với tôi, cũng nhảy vào nước.

Tôi nhìn sư công mới phát hiện Âm Long với Hắc Xà cũng đã thoát khỏi cây mây cành liễu, chỉ là xung quanh của tôi cây mây cành liễu càng lúc càng nhiều, bao bọc càng chặt chẽ!

“Ngụy Yến, ngay lúc này!” Tôi cười trừ với sư công rồi đâm mạnh vào miệng vết thương thêm nữa, hất mặt về phía xa xa rồi vội vàng bơi về phía Nguyên Thần Tịch, tuy tôi nhìn hốc mắt trống rỗng của mặt nạ kia nhưng lại cảm giác được một cổ ấm áp.

“A! Ặc… A…” Tiếng ca cách rất gần thậm chí giống như đang ngâm nga trong đầu tôi.

“Trương Dương!” Trong đầu tôi trừ có tiếng ca còn nghe tiếng gọi lớn của Ngụy Yến.

Nhưng trong mắt tôi chỉ còn dư lại chiếc mặt nạ kia, đến gần thêm chút nữa tôi cảm giác dưới chân chợt nhẹ đi, những cây mây không có chút ác ý nào với tôi còn ngược lại rất thân thiện mà nâng tôi lên đến gần người che mặt.

“Ây… A… A!”

Tiếng ca hết sức êm tai, hơn thế nữa làn điệu còn khiến tôi cảm giác bản thân đã nghe tất cả  rất quen thuộc.

Yết hầu của tôi không tự chủ mà muốn cất tiếng hát cao to và rõ hơn giống như tiếng ca

“Chị!” Lúc tay tôi đã chạm đến mặt nạ thì lồ ng ngực lại ngập tràn đau xót, đột nhiên bên tai truyến đến giọng Tiểu Bạch, nó yếu ớt nói: “Không được hát nữa! Đừng hát nữa!”

Hát?

Lúc này tôi mới phát hiện cổ họng của tôi luôn bị động viện, thêm vào đó hai mắt nhìn mọi thứ chỉ là một mảnh màu đỏ tanh, người ca hát kia là tôi!

Đột nhiên cơ thể lạnh đi, cái ót cũng đau nhói, chỉ thấy Ngụy Yến nhanh chóng bay vòng qua tôi cầm mặt nạ kia lên.

Lúc này tôi mới nhìn rõ dưới lớp mặt nạ kia hoàn toàn không phải là Nguyên Thần Tịch.

Mà một gương mặt chất phác không thể chất phác hơn, quen thuộc còn hơn cả quen thuộc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.