Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 273: Câu cá



Tôi nghe sư công quát mình cũng biết chuyện này đã rất rối đến mức không rõ đầu đuôi rồi, lập tức trừng ông ấy rồi để mặc cho ông ấy tiếp tục suy nghĩ mà vươn tay chạm vào cái ót của mình.

Đúng như dự đoán, thân của một cây châm lộ khá rõ ở ngoài nhưng may mắn không có đi vào hết, dựa theo kinh nghiệm gà mờ về thi châm của tôi thì chỉ cần vuốt nhẹ cũng có thể dần dần rút cây châm ra.

Cả cây châm bạc biến thành màu đen, không biết lão địa chủ sư công keo kiệt này đã đắn đo bao lâu mới bắn cây châm trừ độc cho tôi.

Nếu nhắc về châm bạc thì tôi có một bộ châm bạc rất tốt, nó là bộ có hàn khí do ông tổ của nhà Nguyên Thần Tịch truyền lại, nhưng vì tôi không dám dùng nên đã để nó ở nhà họ Đinh rồi.

Người có thể tận hưởng được bộ châm đó trên đời này này chỉ có mỗi mình Trường Sinh thôi, khi nào quay về tôi lấy ra cho sư công kiểm tra xem.

“Haiz! Chuyện là cái quỷ gì đây chứ? Lộn xộn không có đầu mối, tất cả rối nùi thành một đống!” Sư công thở dài một hơi, rồi đấm lên nền đất.

Tôi liếc ông ấy rồi đến lão Miêu đang liên tục hút thuốc kia, mới vẫy tay áo với Ngụy Yến đi ra ngoài cửa hang nhìn xem.

Tôi lập tức ngoan ngoãn một xíu!

Nước đang dần dần ngậm từ dưới cửa động lên, khoảng chừng một mét nữa là tràn vào động rồi.

Cách đó không xa dưới sông Âm, Trường Sinh vẫn không có một mảnh vải đứng giữa sông Âm, cành liễu và cây mây trên người của cậu dần dần theo dòng nước của sông Âm mà di chuyển lên trước, có vài cọng đang luồn vào dưới chân tôi và cửa động.

“Cửa hang này là khi tôi với Tần lão tiên sinh đi xuống thấy được, tôi chỉ nhìn sơ qua không ngờ bây giờ lại sử dụng đến nó!” Lúc này, gương mặt của Ngụy Yến có chút đen lại, nhẹ nhàng cười với tôi.

Tôi lại nhớ đến câu nói trước khi Vương Uyển Nhu hôn mê, trông Ngụy Yến vô hại như thế cũng có chút sợ.

Sau khi cô ấy chết, tôi cũng từng đi vào nhà cô ấy. Bố dượng của cô ấy đã nói với tôi nếu như cái chết của Ngụy Yến do sắp xếp của người khác thì sao?

Những chuyện này thật sự rất đáng sợ.

“Trương Dương? Cô còn ổn không?” Ngụy Yến thấy tôi không đáp, vội vàng thì thầm nói với tôi: “Cô thật sự đã dọa sợ chúng tôi đấy, cô không biết làn điệu cô hát làm chúng tôi rất khó chịu, thêm vào đó cái mặt nạ kia thiếu chút đã đã đến trước mặt cô rồi!”

“Chiếc mặt nạ kia sao?” Tôi nhìn Trường Sinh đang đứng ở xa xa, vội vàng quay đầu căng thẳng nhìn Ngụy Yến hỏi.

Nếu như Ngụy Yến bị người khác sắp xếp thì mặt nạ vẫn còn trong tay chúng tôi thì khá là an toàn.

Ngụy Yến nhìn sự căng thẳng của tôi càng hoảng sợ, lo lắng lùi về sau hai bước nói: “Tần lão tiên sinh nói rồi, không đưa Chiêu Hồn phiên của tôi cho cô được đâu!”

“Cô có chạm vào mặt nạ không?” Tôi gật đầu, nếu thật sự đưa tôi cái mặt nạ kia, tôi cũng không muốn lấy, vì khi tôi đến gần mặt nạ lại có cảm giác rất khó chịu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Thuận gió đến (2)

Gương mặt của Ngụy Yến xuất hiện vẻ nghi ngờ hỏi: “Trước khi chị Uyển Nhu hôn mê, tôi đã nghe nói bản thân không bị mặt nạ ảnh hưởng nhưng tôi không biết vì sao nữa. Tần lão tiên sinh nói, cổ tính trên người họ không mạnh cho nên chịu ảnh hưởng của mặt nạ khá thấp, nhưng cổ tính trên người cô, Tiểu Bạch, Âm Long và Hắc Xà rất mạnh mẽ cho nên vừa thấy mặt nạ đã rất khó chịu.”

“Ừm…” Tôi đáp lại, lúc mặt nạ kia vừa xuất hiện tôi đã cảm nhận được. Tuy lúc đó tôi còn nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe tiếng gọi của mặt nạ trong quan tài đá.

Hơn thế nữa cái hộp kia cũng do tôi tìm thấy trong quan tài đá!

Hộp?

Đột nhiên tôi nhớ đến chiếc hộp nhỏ đựng mặt nạ trong quan tài đá, hình như sau khi mở ra quan tài cũng không ai nhìn thấy nó nữa.

Nếu trước đó không mở ra thì mặt nạ cũng chẳng có bao nhiêu lực ảnh hưởng.

Thế thì đã có cơ hội thoát ra ngoài rồi, tôi phải nghĩ ra cách đi tìm chiếc hộp đó, có lẽ chiếc hộp và quan tài đá có liên quan đến nhau.

“Vì vậy Tần lão tiên sinh nói không cho các cô nhìn thấy mặt nạ, bây giờ phải giấu trong Chiêu Hồn phiên của tôi là tốt nhất!” Ngụy Yến cố gắng giải thích với tôi, gấp đến độ gương mặt cũng đỏ ửng lên.

Tôi gật đầu nhìn tay Ngụy Yến nói: “Chị Uyển Nhu ra sao rồi?”

Vị quỷ sai nghìn năm này không ngờ lần này phải rớt đài như thế. Không đúng! Phải là lật thuyền ở sông Âm, ngay cả bản thân cũng ngất luôn.

Chỉ là tôi không biết ảnh hưởng của mặt nạ có giống như lời của sư công nói, Hổ Trành đã xảy ra chuyện gì trong động cổ?

“Lúc cô chưa tỉnh, bản thân đã gọi chị ấy mấy lần nhưng chị ấy vẫn hôn mê trong quạt hình như bị thương nặng lắm!” Gương mặt của Ngụy Yến cũng tối lại, căng thẳng nhìn tôi nói: “Có một chuyện nữa có lẽ cô chưa biết!”

“Chuyện gì?” Tôi nghĩ thầm, ngay cả chuyện Tiểu Bạch là em trai ruột của tôi mà mẹ cũng không biết, thì còn chuyện gì tôi không biết nữa?

Ngụy Yến chỉ vào hang nói: “Chúng ta không ra được!”

“Chuyện này tôi biết rồi.” Tôi nghi ngờ nhìn Ngụy Yến, không phải đây là mục đích họ dụ chúng tôi xuống sao?

Tóm lại một lần hốt gọn một mẻ, khi mọi người thấy Liễu oa tử đã biết rồi.

“Cô vẫn chưa biết!” Ngụy Yến gấp đến giẫm chân với tôi, giọng cũng cất cao lên: “Mặc dù Tần lão tiên sinh không nói nhưng linh thể ông ấy nuôi đã biết, tất cả linh thể trong sông Âm này không ra được. Hơn thế nữa, quỷ sai của chúng tôi có Địa Hành thuật, chỉ cần muốn đến miếu đường này thì có thể dùng Địa Hành thuật đến miếu đường đó, nhưng mà… Tôi đã thử qua nhưng hoàn toàn không có cảm ứng gì!”

“Không phải tại đạo hạnh của cô không đủ đó chứ?” Không phải tôi không tin Ngụy Yến nhưng mà quỷ sai thực tập không có chút thiên phú tu hành nào như xe tuột xích quá nhiều. Bây giờ tôi tình nguyện tin nguyên nhân cô ấy làm quỷ sai thực tập do không bị ảnh hưởng của mặt nạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

Ngụy Yến thấy tôi không tin chỉ vào hang nói: “Nếu cô không tin thì đi hỏi sư công đi! Cô nghĩ rằng ông ấy bóp chỉ tính toán có thể tính ra được cổ động bị phong ấn à? Ông ấy cử tiểu quỷ nuôi đi xem đó, con tiểu quỷ đó ra không được nên mới biết được cổ động bị phong ấn. Nếu tiểu quỷ mà ông ta nuôi quay về, ông ta đã chọn những con quỷ hồn mình nuôi mở đường ra của cửa động, chúng ta có thể thoát ra từ lâu rồi. Chứ làm gì có chuyện chúng ta phải trốn trong hang này chứ!”

Ngụy Yến nói xong, tức giận trợn mắt trừng tôi: “Vì thế cô đừng nhìn dáng vẻ của sư công mà tưởng không có chuyện gì, thật ra chúng ta đi ra được chỉ có thể là linh hồn thôi!”

Tôi nghe Ngụy Yến nghiêm túc nói nhưng không có dáng vẻ thất vọng, tôi cũng không có cảm giác căng thẳng bao nhiêu, chỉ buồn cười nói: “Cô cũng chết một lần rồi, cùng lắm thì ở trong sông Âm này chơi với tôm cá thôi, linh thể của chúng tôi cũng có thể ở lại với cô mà!”

“Cô nghĩ hay quá nhỡ!” Ngụy Yến kéo tôi nhích ra ngoài cửa động, khẽ quát: “Cô không phát hiện trong sông Âm này chẳng có một con cá nào sao?”

“Không phải có mấy con trùng dinh dính sao?” Tôi vội sửa lời.

Ngụy Yến vỗ trán, liếc nhìn từng ánh huỳnh quang dưới sông Âm nói: “Đám con trùng dinh dính kia là người nuôi đấy, cô không nhìn ra sao?”

Tôi trung thực lắc đầu lại phát hiện trong năm năm mình bị chôn trong quan tài đá, Ngụy Yên cũng đã trưởng thành lên nhiều lắm.

“Mà chuyện này cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi nhé!” Ngụy Yến tuyên bố trước mới nói tiếp: “Tôi đoán Điền Đại Thu đã nuôi một loại côn trùng không ăn thực vật dưới sông Âm này, cho nên gã mới phải nuôi chút thực vật có ánh huỳnh quang này để cho côn trùng mình ăn!”

“Như vậy chẳng khác nào thứ hắn nuôi đang gián tiếp ăn mấy thực vật tỏa sáng này rồi à?” Đột nhiên tôi hiểu được cái gì đó, rồi lại không hiểu lắm hỏi lại: “Sao cô lại đoán được?”

“Chẳng phải trong sông không có cá à? Cá ăn bọn côn trùng đó đấy!” Ngụy Yến thất vọng ngồi xuống đất thở dài: “Nhưng mà mấy chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta cả!”

“Ai nói không liên quan!”

Tôi đang nghĩ ngợi lại chợt nghe được tiếng sư công phát ra từ trong động rồi ông ấy được mấy tiểu quỷ mình nuôi đỡ ra ngoài, gương mặt nặng trĩu nhìn Ngụy Yến: “Tiểu quỷ nhà ngươi sao lại ngốc thế? Phát hiện ra chuyện này mà không chịu nói cho chúng ta biết.”

“Chẳng lẽ các người không phát hiện sao?” Ngụy Yến hơi giật mình nhìn sư công.

“Có nhìn thấy nhưng không nghĩ đến!” Sư công vỗ tay một cái, rồi vỗ Hắc Xà nói: “Nhanh đi bắt mấy con trùng dinh dính kia về đi!”

“Ông muốn câu cá à?” Lão Miêu thấy thế cũng thốt lên nhìn sư công hỏi: “Không phải ông đang đói bụng đấy chứ? Chỗ tôi có thuốc lá khô này! Để tôi cho ông hút hai ngụm nâng cao tinh thần!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Lão cút sang một bên hộ tôi đi!” Sư công vươn tay lấy tẩu thuốc của lão Miêu vứt sang một bên, quát: “Nếu các người muốn ra ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”

“Câu cá thôi mà có thể đi ra ngoài được sao?” Lúc này, Ngụy Yến đại diện cho tiếng lòng của chúng tôi hỏi.

Mặt của sư công u ám đi, ánh mắt sắc bén lướt qua chúng tôi một vòng, Tiểu Bạch vẫn còn rất sợ ông ấy vội vàng trốn sau lưng tôi.

“Vậy các người có cách khác không? Cả quỷ sai cũng ra không được, trừ việc nghe lời tôi thì các người còn cách khác à?”

“Không có!” Tiểu Bạch vừa yếu ớt vừa thành thật trả lời.

“Vậy còn không nhanh đi bắt côn trùng dinh đính đó đi!” Sư công hét lên thật oai, rồi vỗ mạnh vào Hắc Xà.

“Xè!” Hắc Xà bị đọa vội vàng trượt xuống khỏi hang rồi nhảy vào trong sông Âm.

Tên Âm Long mở to đôi mắt to tròn như hạt đậu nhìn tôi, rồi cũng vui vẻ theo sau Hắc Xà trượt xuống dưới.

Trên đỉnh đầu của Âm Long vẫn còn có Lệ Cổ đang nằm sấp tản ra thành một cái lưới, nó còn giương đôi mắt nhỏ kêu xèo xèo với tôi rất đắc chí.

Tôi đã có thể xác định được Lệ Cổ không phải cổ mạng của tôi mà là cái đuôi của Âm Long.

“Các người không đi nhanh lên à?” Sư công lại hét lớn với chúng tôi.

Tôi nhìn nơi cạn nhất phía dưới xuất hiện ánh huỳnh quang, ít nhất cũng vài mét.

Ông ấy muốn chúng tôi nhảy xuống dưới?

“Bên dưới còn có cây mây với cành liễu mà.” Tiểu Bạch lo lắng liếc ánh huỳnh quang đang di chuyển theo dòng sông Âm.

Sư công nhìn Ngụy Yến, ngượng ngùng nói: “Mặt nạ đã thu rồi, Trường Sinh nha tử kia vẫn chưa tỉnh lại, mấy cây mây cành liễu kia không có người điều khiển không khác gì chết đâu!”

“À!” Tiểu Bạch nhẹ nhàng đáp lại rồi ôm bắp đùi của tôi không cử động.

“Xuống dưới!” Sư công lại hét lớn một tiếng nữa rồi vung tay lên, chỉ thấy bốn cái linh thể mang hắc khí đột ngột xông ra.

Tôi chưa phản ứng kịp đã cảm giác cơ thể mất trọng lực, rồi dưới chân lạnh lẽo.

Tôi nhìn Trường Sinh và những cành liễu ánh huỳnh quang đang di chuyển trong nước, đưa tay ra sờ thử chẳng cảm nhận chút nhiệt độ nào, lại còn rất tươi tốt như thế nữa.

“Xè!” Âm Long vui vẻ bơi bên cạnh tôi, trên thân đã chở Tiểu Bạch rồi.

“Ta đã bảo không có chuyện gì rồi mà, vừa rồi tại bị mặt nạ ảnh hưởng, giờ không còn mặt nạ nữa hai bọn nó ngâm mình trong sông Âm cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả!” Tôi được Âm Long chở ra khỏi sông Âm lại nghe giọng đắc chí của sư công.

Đầu tôi lại bị choáng váng, chẳng lẽ sư công đẩy tôi với Tiểu Bạch xuống là muốn chứng minh vừa rồi chúng tôi bị ảnh hưởng của mặt nạn chứ không phải sông Âm sao?

“Ông cụ, lão rút hồn sợi ra đi, chúng ta đi so tài câu cá!” Sư công cũng tràn đầy vui sướng nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.