Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 277: Gây hoạ



Một đám linh thể bay từ sông Âm lên, lại vòng vòng quanh chúng tôi rồi mới chậm rãi bay theo hướng sông Âm.

Tôi bị lá bùa Sư công ném đến che kín mũi miệng, bản thân lại sắp nghẹt thở sợ mình mà hít thở sẽ có linh thể phát hiện ra, kéo tôi vào Hoàng Tuyền đạo.

Hoàng Tuyền đạo vẫn luôn là truyền thuyết trong giới, chưa có ai nhìn thấy nhưng lại không phải chuyện giỡn chơi. Lỡ như bị kéo vào thì cho dù đạo hạnh cao thâm đ ến mấy thì chỉ một ánh mắt của linh thể nơi này đã đủ rồi.

Lần này sông Âm yên lặng đến nỗi còn không có cả tiếng nước chảy, tựa như đến dòng nước cũng phải chảy cho cẩn thận, tôi thừa lúc linh thể phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, hai mắt đảo quanh bốn phía.

Tiểu Bạch dán sát trên thân Âm Long, mũi miệng cũng bị một lá bùa bịt kín giống tôi. Nhưng thứ này có vẻ cho rằng Linh phù không bảo đảm cho nên tự dùng tay bóp chặt mũi miệng, đôi mắt nhỏ cũng nhìn khắp nơi. Chúng tôi chạm mắt, tôi lập tức đảo mắt, ra hiệu chết người rồi vội chớp mắt với nó.

Tiểu Bạch là thứ hay liều chết, lỡ như nó làm ra chuyện gì khi không có Vương Uyển Nhu ở đây, chúng tôi thật sự không chắc có thể kiểm soát được nó hay không.

Còn Sư công và lão Miêu lại như không có chuyện gì, hai ông già nhìn xuống dưới, trông như chỉ đứng ở đó chứ không có gì đặc biệt cả.

Trường Sinh lại giống như người chết, bị mấy linh thể nâng lên bất động.

Phiền nhất chính là Nguỵ Yến, cô ấy là quỷ sai nhưng khi nãy Tụ Âm châu lại ở trong tay cô ấy. Những linh thể này vừa ra thì đến bên người cô ấy bay mấy vòng trước, chúng tôi cũng bị bay vòng quanh theo.

Đám linh thể ở đây đi vào Hoàng Tuyền đạo ở sông Âm mà không biết đi đâu. Từ khi ra khỏi Tụ Âm châu thì chúng cứ nổi lên trên, lần lượt không dứt.

Tôi sốt ruột nhìn linh thể hai mắt bị mảnh vỡ thuỷ tinh cắm kín như hoa củ cải, sau lưng nó còn có một linh thể không biết đã chết thế nào, da mặt chảy xuống hết cả, như một con chó mặt xệ.

“Hít!” 

Tôi đang cố gắng nhìn những linh thể này để phân tán lực chú ý, trong lòng thầm sốt ruột. Hồi nãy khi xuống dưới thác nước tôi vẫn luôn nín thở, mấy thứ này vừa xuất hiện đã phải nín thở mà không được chuẩn bị trước, đúng là đòi mạng người đang sống mà!

Tôi nghe thấy bên cạnh hít sâu một hơi, không biết là ai phát ra. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng “xào xạc” rất lớn, cá quái bị lão Miêu khống chế đằng trước không biết tại sao lại đột nhiên vung đuôi cố gắng hết sức bơi xuống dưới.

“Ha…”

Những linh thể kia nhanh chóng nhìn về phía cá quái, tôi vội hít một hơi thật sâu, la to với Sư công: “Ẩn Thân phù! Mau lên!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: Ai đó bỏ ăn - AI KIA KH�? HIỂU...

“Tự làm đi!”

Lúc này giọng Sư công cũng hổn hà hổn hển, ném mấy lá bùa cho tôi. Tôi vội nói với Nguỵ Yến: “Giúp tôi câu giờ, không thì tôi ngạt thở chết mất!”

“Được!” Nguỵ Yến mở quạt xếp ra đứng trên người tôi, lớn tiếng niệm chú ngữ của quỷ sai bọn họ.

Sông Âm lại càng ồn ã hơn, linh thể nhìn cá quái lũ lượt nhìn về phía Nguỵ Yến, kẻ lớn gan vươn tay đến kéo cô ấy.

Kéo người chính là bản năng của linh thể ở Hoàng Tuyền đạo, cũng giống như bản năng phải bắt lấy vật gì đó của người sắp chết đuối vậy. Người biết bơi thì đã không chết nên ở Hoàng Tuyền đạo không có người biết bơi.

Tôi nhanh tay dán một tấm Ẩn Thân phù lên người, rồi lại rút ra một tấm định dán lên cho Tiểu Bạch.

“Xào xạc!”

Ngay khi tôi vừa dán tấm Ẩn Thân phù lên người Tiểu Bạch thì bất chợt phát hiện ra ánh sáng trắng lúc trước bay nhanh vào trong miệng nó.

Lúc này tôi mới nghĩ đến thứ như Tiểu Bạch nào sợ linh thể chứ. Không biết trong bụng thằng nhóc này có thứ gì mà vừa có thể hút linh thể vừa có thể phun ra.

Nhưng nó vừa hút vào thì linh thể vốn đang trật tự đi xuống sông Âm lập tức như sủi cảo được nấu chín, chen chúc nhau nổi lên trên.

Lúc này Nguỵ Yến mặc kệ hét, mạnh tay đóng chiếc quạt xếp lại, cố hết sức thu phục linh thể như Tiểu Bạch.

Tôi nhìn tình hình này biết là không ổn rồi, đã vào Hoàng Tuyền đạo thì sẽ có kết cục thế này. Nguỵ Yến là quỷ sai, chắc hẳn khi về sẽ phải chịu phạt!

“Mau chạy đi! Tên mập gây hoạ rồi!” Lão Miêu kéo Hắc Xà nhảy vào mặt nước.

Tôi vội bảo Âm Long bơi theo sau, lúc này bất chợt nghe được một tiếng rống to ở nơi sâu của sông Âm, vừa giống bò kêu vừa giống ngựa hí, tràn ngập tức giận ngất trời.

Linh thể trong sông Âm hốt hoảng không thôi, tôi cũng sửng sốt theo. Chẳng lẽ chọc phải nhân vật tiếng tăm ở địa phủ rồi sao?

“Xì!” Âm Long đột nhiên thở dài một hơi. Lần này Lệ Cổ thông minh, hoàn toàn không cần nói đã cột tôi và Tiểu Bạch trên thân Âm Long, sau đó kéo giãn người, nuốt vào không ít linh thể.

“Chuẩn bị đi thôi!” Tôi nhìn nhóm hai người đang liều mạng thu phục và hút linh thể vô cùng uy phong ở cùng tàu với tôi, thật sự không còn sức nói gì nữa, hét lớn một tiếng rồi vỗ vào người Âm Long nhảy xuống nước.

“Chị! Ặc…” Tiểu Bạch hình như có điều bất mãn, gọi tôi một tiếng thật to, sau đó là một chuỗi bọt nước.

Đám linh thể vừa vào trong nước đã nhanh chóng bay lên trên, dường như không hề có cảm giác gì với Âm Long.

Tôi vội nín thở, vươn tay ra siết chặt lấy tay Tiểu Bạch. Linh thể chầm chậm trôi lững lờ qua người tôi, thời gian như dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 359: Chương 367

“Rào rạt! Rào rạt!” Âm Long mạnh bạo quẫy chiếc đuôi rắn, đi theo bóng đen dài trước mặt.

Đột nhiên, tôi cảm thấy nước ngày càng lạnh, có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ chảy của dòng nước ngày càng nhanh.

Hắc Xà bơi phía trước mạnh mẽ vụt chiếc đuôi rắn ra phía trước, cả người phát sáng, có tiếng thứ gì sập xuống vang lên, sau đó một cơn lũ ồ ạt chảy đến trước mặt tôi.

Chúng tôi không hề có thời gian chuẩn bị. Tôi vội quay đầu lại nhìn, may là những linh thể kia không túa ra từ nơi này. Tôi cảm thấy eo mình căng cứng, một cành liễu lấp lánh ánh sáng giật ngược chúng tôi lại, lại một tiếng ồn ào, chúng tôi đã được kéo về phía trước.

“Ầm!”

Đầu tôi bị nước chảy xiết làm đau đến tê liệt, chỉ cảm thấy eo đau rát, đầu cũng choáng nhẹ. Sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh: “Yêu quái trong sông ra ngoài rồi, mau quay về đi!”

Trước mặt tôi sáng trưng, một con thuyền đánh cá nhanh chóng chèo vào bờ, bên trên cắm mấy người rơm, trên người phủ nhiều loại cờ, ở đuôi thuyền còn cột một con heo sống vào lưới đánh cá. Con heo sợ hãi kêu ầm ĩ, thuyền rẽ ngoặc một cái thì không thấy đâu nữa.

Tôi nhìn về phía trước rồi vội xoay người nhìn ra sau, nước bị hút xuống rất nhanh, Âm Long cuốn mình vào Hắc Xà nhàn nhã trôi.

Hai ông già Sư công và lão Miêu đã không màng hình tượng gì nữa, ôm Hắc Xà thở hổn hển.

Linh thể kéo Trường Sinh ra cũng đầu óc choáng váng không phân biệt được phương hướng.

Lúc này tôi mới phát hiện ra tiếng thở của mình cũng hổn hển, vội hít một hơi thật sau, bình tĩnh lại. Tôi kiểm tra lại nhân số, bất ngờ phát hiện ra không thấy Nguỵ Yến.

“Đây là đâu vậy?” Tiểu Bạch thở hổn hển một hồi rồi bất chợt hỏi.

“Rào rạt!” Dưới nước lại vang lên một tiếng động lớn, theo sau là Nguỵ Yến đang cầm Tụ Âm châu bay lên khỏi mặt nước, gương mặt trắng bệch nhìn chúng tôi nói: “Chắc chị Uyển Nhu giết tôi mất!” 

Tôi thấy cô ấy lại cầm Tụ Âm châu thì vội xua tay, nhắc cô ấy cất vào.

Quỷ sai thực tập này đến lúc đó mới biết phải cất lại Tụ Âm châu vào quạt xếp, sắc mặt trắng bệch dựa vào trên thân Âm Long bất động.

“Đây là đâu vậy?” Tiểu Bạch thấy không ai để ý đến mình nên lại hỏi.

Bấy giờ, tôi mới phát hiện ra chúng tôi đang ở giữa một cái hồ được núi bao quanh bốn phía, nhưng lúc này quanh hồ toàn là bùn, không thấy được bao nhiêu nước, nước bên dưới chúng tôi cũng tạo thành lốc xoáy to, nhanh chóng chảy rút xuống một cái động đen. Chỉ trong thời gian ngắn chúng tôi nói chuyện cũng đã có thể nhìn thấy đuôi Âm Long đang vẫy trong nước bùn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 180

“Cho dù nơi này là đâu, có người cũng sẽ lấy mất Âm Long và Hắc Xà!” Sư công thở xong rồi, phất tay với chúng tôi mà nói.

Tôi vội gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vừa rồi mấy người đó chạy nhanh như thế có lẽ là vì nước trong hồ biến mất quá nhanh, vì thế họ mới hoảng sợ bỏ chạy.

Tôi ngửa đầu nhìn trời, bây giờ vẫn còn là ban ngày. May là những người tới tế hồ đã bị doạ hết hồn, lỡ như quay đầu lại nhìn thấy chúng tôi uy phong lẫm liệt cưỡi đại xà hai đầu một đen một trắng nổi lên từ đáy hồ, có lẽ đã coi chúng tôi là quái vật trong hồ, hay là thuỷ quái.

“Nhanh! Nhanh lên!” Tôi đang nghĩ ngợi thì nghe thấy phía trước có tiếng động ồn ào, nhưng mà vì bị cây cối ngăn cách nên chúng tôi nhìn không rõ mấy. Nhưng ai cũng biết cứ ở yên trong hồ thì không được, vội bảo Âm Long và Hắc Xà kéo chúng tôi ra ngoài.

Ngay vào lúc chúng tôi trốn vào trong rừng cây đã thấy từ hướng chiếc tàu kia chạy đi túa ra cả đám người, phần lớn đều hoang mang bối rối, có vài người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ quỳ dưới đất vỗ ngực khóc to.

Ở giữa là một người đàn ông mặc đạo bào màu vàng cầm kiếm, không ngừng giải thích gì đó với những người dân trong thôn, nhưng có vẻ nhiều người vẫn còn tức giận khôn nguôi, đạo sĩ kia không ngừng xua tay, sau đó vội vàng chạy mất.

“Làm sao bây giờ?” Cơ thể nhẵn bóng của Tiểu Bạch dính khá nhiều bùn, tên nhóc này có lẽ thấy không thoải mái nên không ngừng hái lá cây quanh mình lau bùn trên người, vừa lau vừa hỏi.

Quần áo trên người tôi cũng ướt nhẹp, vừa ra khỏi nước vừa rít vừa bí vô cùng khó chịu. Nhưng Sư công và lão Miêu lại thoải mái, bọn họ c ởi đồ ra, chỉ mặc quần nhỏ, không bận tâm đ ến tôi, ra lệnh cho đám linh thể ra sức giũ quần áo.

Tôi nhìn mà ganh tị vô cùng, nghe Tiểu Bạch hỏi phải làm sao thì trừng mắt nhìn Sư công và lão Miêu, ý hỏi bọn họ bây giờ phải làm sao.

“Nước trong hồ đều chảy vào trong sông Âm rồi à?” Nguỵ Yến là linh thể, như thế hợp ý với cô ấy nhất. Cô ấy nhìn đáy hồ dần lộ ra, nói với chúng tôi.

Lúc này, Sư công sờ vào bộ quần áo đã sắp khô của mình, vừa mặc vào vừa nói: “Lát nữa chúng ta sẽ vào thôn, chắc sẽ hỏi rõ được chút chuyện!”

Tôi cũng nghĩ thế. Cái hồ lớn như vậy, tuy bốn phía đều là núi nhưng sông không có nước, chỉ có tích nước mưa thì không thể nào hình thành một cái hồ tự nhiên lớn như vậy được.

Nhưng nếu không phải hình thành tự nhiên thì sao trước kia lại chưa từng nghe nói? Hơn nữa nước trong sông vẫn còn chảy cơ mà?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.